Chương 1329: Người bạn cũ. cách thức gặp mặt


Trên thế giới này, không phải ai cũng có được cơ hội để hồi sinh.

Vân Tiên là do ngoài ý muốn, còn bé Vân Trúc là một kỳ tích.
8
Nhưng không phải ai cũng có được may mắn gặp lại nhau.
Cô nhanh chóng quay người, chạy về phía cửa của nhà ăn.
Lúc đến chỗ Lâm Uyển, Vân Tiên dừng lại, sau đấy hỏi:
Cậu biết sân tập bắn ở đâu không?

Nghe thấy vậy, Vân Tiên bèn thả tay ra.
Cô gái kia thở phào một tiếng, nhìn có vẻ như đã bị thương bởi cái nắm tay của Vân Tiên rồi.
Trong lòng Lâm Thục Nhã đang ngẫm nghĩ: Ồ. Lần này là do Vân Tiên tự làm bản thân mình mất mặt. Không liên quan gì đến cô ta cả.
Khi Lâm Thục Nhã dẫn theo đám người kia đến sân tập bắn rộng thênh thang thì đã thấy Vân Tiên đi về phía cô gái duy nhất đang đứng đó tập bắn một mình.
Vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi nguồn gốc của viên đá mà thôi, nhưng câu nói sau cùng của cô gái nọ đã khiến Vân Tiên mất kiểm soát.
Cô bỗng có một dự cảm...
Vậy nên một đám người ầm ĩ kéo nhau chạy về phía Vân Tiên vừa mới rời đi.
Trong đám người đi theo, không chỉ có học sinh học cùng lớp với cô.
Con người vốn chỉ được sống một lần, nếu đã mất đi thì không bao giờ có3 được cơ hội lần thứ hai.
Nhưng khi nghe thấy chủ nhân của viên đá nói vậy, cũng chính là cô gái đang đứng trước mặt mình, Vân Tiê9n bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô, vô cùng kích động, nắm lấy cổ tay của cô gái, hỏi dồn:
Cậu nói cái gì?


Ở sân tập bắn trường mình! Vừa rồi bọn mình đi dạo quanh trường thì bắt gặp cậu ấy đang tập bắn một mình ở đó… Đúng rồi, đúng rồi! Cô ấy ngắm bắn rất chuẩn xác...

Vân Tiên đã không nghe được câu nói phía sau của cô bạn vừa rồi.

Xin lỗi.
Vân Tiên khẽ lên tiếng, nhưng còn chưa đợi cô gái kia đáp lại, cô tiếp tục hỏi thêm:
Người có phản ứng giống hệt tôi mà cậu nói hiện đang ở đâu vậy!?

Lời nói vô ý của cô gái khiến mí mắt Vân Tiên khẽ giật lên.

Đau… đau đau đau… cậu… 6cậu buông tay ra đã! Đau quá...
Cô gái bị Vân Tiên bất ngờ nắm lấy cổ tay. Lúc này cô không kiểm soát được sức lực của mình, vậy nên khi 5bị Vân Tiên tóm chặt, cô gái đó đau đến mức sắp chảy nước mắt.
Một cô gái khác ngồi bên cạnh chủ nhân của viên đá cũng vội vàng hét lớn:
Này bạn, cậu làm cái gì thế? Không nhìn thấy bạn của tôi đau đến mức sắp khóc rồi đó sao? Cậu buông tay ra đi!

Thấy vậy, Lâm Uyển bèn đưa cô chạy về phía sân tập bắn.
Một đám người Lâm Thục Nhã đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cuối cùng, cô ta cười nhạt một tiếng, phá tan bầu không khí:
Hơ hơ hơ! Biết giả vờ thật đấy! E là đến cả diễn viên trong phim cũng không diễn đạt được như cô ta mất! Đi nào, chúng ta cũng đến hóng chuyện vui, xem thử cô ta còn diễn sâu được đến mức nào nữa!

Lâm Thục Nhã vừa mới dứt lời, nhiều người ở đó cũng hiếu kỳ không rõ Vân Tiên chạy đến sân tập bắn để làm gì.
Bóng lưng của người nọ khiến cho cô có một cảm giác rất đỗi quen thuộc.
Thế là cô nở một nụ cười.

Mình biết! Nhưng Vân Tiên à, cậu đến sân tập bắn làm gì? Mình...


Dẫn mình đi!
Vân Tiên cao giọng.
Bây giờ, trong trường chỉ có mỗi học sinh lớp mười mới nhập học, lớp mười một, mười hai vẫn còn đang trong thời gian được nghỉ hè. Lúc này đây, hơn một nửa học sinh lớp đang ngồi trong nhà ăn đều chạy theo chân Lâm Thục Nhã.
Cô ta tập hợp tất cả các học sinh lớp mười đi theo Vân Tiên đến sân tập bắn là vì muốn chứng kiến Vân Tiên xấu mặt trước mọi người.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.