Chương 1342: Sĩ quan gọi. không thể tưởng được


Giải quyết xong mọi chuyện mất khá nhiều thời gian, lúc này cũng đã không còn sớm, một sĩ quan huấn luyện đứng ra nói.

Các 8học sinh nghe vậy thì lục tục quay trở về thôn Bản Kiều.
Hơn mười người nông dân vẫn còn đang đứng đó. Tuy con lợn rừng này khá hung hãn nhưng bây giờ thì nó đã chết rồi, thịt của lợn rừng ngon hơn thịt lợn nhà rất nhiều, đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua được, ai cũng muốn chiếm lấy một ít.
Hiện tại mười mấy nông dân ở đây đang chuẩn bị mổ thịt lợn rừng.
Lâm Thục Nhã nhìn Vân Tiên rồi hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng trở về cùng với Văn Bội Linh và Hàn Minh.
Chờ đến khi các học sinh khác đi về hết, người sĩ quan vừa nãy mới đi tới gần cô, các sĩ quan cấp cao khác cũng chưa rời đi, họ đều thắc mắc không hiểu vị đồng nghiệp này gọi Vân Tiên ở lại để làm gì.
Ba người cùng nhau trở về. Bỗng nhiên sĩ quan vừa mới thúc giục học s9inh quay về thôn Bản Kiều lên tiếng gọi Vân Tiên lại:
Đợi đã, em là Vân Tiên có phải không? Mời em ở lại một chút, thầy có chuyện6 muốn nói với em.

Thấy sĩ quan gọi mình, đôi mắt của Vân Tiên khẽ chớp, cô lạnh nhạt gật đầu, sau đó nghiêng người nói vớ5i Mộc Doanh và Lâm Uyển:
Hai cậu về trước đi.


Chúng ta cũng đi thôi!
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn Vân Tiên và Mộ3c Doanh rồi nói.

Ừm.
Vân Tiên khẽ gật đầu.
Thấy Vân Tiên bị sĩ quan gọi lại, một người nông dân đi đến, ông ấy đứng trước mặt Vân Tiên, cười tươi nhìn cô, chân thành nói:
Cô bé, tôi là trưởng thôn của thôn Bản Kiều. Vừa rồi, nhờ có cháu mà chúng tôi mới thoát được nguy hiểm. Giờ này vợ tôi ở nhà cũng đã nấu cơm, đợi lát nữa tôi kéo con lợn rừng này về xẻo lấy thịt cho bà ấy làm thức ăn, tươi ngon lắm, lát nữa cháu phải đến nhà tôi ăn cơm tối đấy nhé!

Người nông dân tự xưng là trưởng thôn này rất nhiệt tình.

Ừ, vậy cậu nhanh lên đấy.
Hai người thấy Vân Tiên bị sĩ quan gọi lại cho nên cũng gật đầu rồi tiếp tục quay về.

Doanh Doanh, đừng đi nhanh như vậy, chờ anh với!
Lãnh Hàn Triết thấy Mộc Doanh trở về thôn Bản Kiều thì vội vàng chạy theo sau.

Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng mà cháu phải cùng các bạn lên núi, không thể ở lại ăn cơm được.
Vân Tiên khéo léo từ chối lời mời của trưởng thôn.

Trưởng thôn là người hiểu lý lẽ, ông biết Vân Tiên phải ở với mọi người, vì vậy cũng không miễn cưỡng nữa.

Chờ đến khi hơn mười người nông dân vác con lợn rừng to bằng khoảng hai người trưởng thành đi khuất, sĩ quan vừa gọi Vân Tiên lại mới tiến lên, trong sự thắc mắc của tất cả những sĩ quan còn lại, ông cất tiếng:
Em Vân Tiên đúng không? Tôi là Chu Chí Nhân, có lẽ em không biết tôi nhưng mà không sao, tôi biết em là được! Em chính là người giỏi nhất trong lứa thanh thiếu niên dưới trướng của lão Cát, là bộ đội đặc chủng cấp cao, danh hiệu là Sát Thần đúng không? A đúng rồi, em còn ở trong tiểu đội Vương Giả nữa!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.