Chương 1354: Vào khu rừng ở đảo không người
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 766 chữ
- 2022-02-17 04:41:30
Dù có là đứa ngu đi nữa thì cũng không tới lượt các người nhận xét về bạn của tôi! Trường quân đội Võ Lâm rác rưởi!
Không biết dây thần8 kinh nào của Lâm Thục Nhã bị chập mà cô ta lại nói giúp Vân Tiên, chửi lại nam sinh nọ một câu.
Thực ra cũng chỉ là vì hiện tại, quan h3ệ giữa trường quân đội Võ Lâm và trường quân đội thành phố Mẫn là quan hệ đối địch.
Nội bộ mâu thuẫn là một chuyện, nhưng người của phe9 mình cãi nhau với người ngoài thì lại là chuyện khác.
Một đứa con gái như cô thì xen mồm vào làm cái gì? Cẩn thận ông đây đấm cho một6 phát đấy!
Nam sinh kia nghe Lâm Thục Nhã nói vậy thì đứng dậy, giơ nắm đấm về phía đối phương hù dọa.
Càng quá đáng hơn là còn có người còn hét lên với Vân Tiên là:
Này, em gái, nếu bọn tôi thắng trong lần thi đấu này, em gái làm bồ anh đây nhé!
Lời nói này lại khiến không khí xôn xao ầm ĩ.
Trời, đáng cmn đời nhé! Vân Tiên, cậu lợi hại quá! Chúng tôi phục!
Từng giọng nói liên tiếp vang lên.
Nhưng Vân Tiên chỉ quay người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao nam sinh cũng mạ5nh hơn nữ sinh, Lâm Thục Nhã hoảng hốt rụt người lại, trong lòng có phần sợ hãi.
Rắc!
Khi mấy nam sinh trường quân đội Võ Lâm đang cười ha ha trước bộ dạng sợ hãi của Lâm Thục Nhã thì Vân Tiên vốn ngồi cạnh lan can bỗng bóp mạnh tay.
Đợi sau khi bầu không khí đã dần yên tĩnh lại, trong đám nam sinh trường quân đội Võ Lâm lại có người hét lên với Vân Tiên:
Con gái mà thô lỗ như vậy cũng chả hay ho gì đâu! Coi chừng sau này ế chảy nước đó!
Tớ muốn, tớ thích, một hot girl xinh như vậy cũng hiếm lắm!
Trời! Mẹ ơi! Đây, đây không phải người nữa rồi!
Thậm chí sau khi chứng kiến tình huống này, một nam sinh trường Võ Lâm còn sợ hãi hét lên.
Vân Tiên vứt thanh lan can xuống sàn du thuyền, cô giơ tay lên để bên tai mình, giọng nói không còn kiên nhẫn:
Nghe thấy tiếng động, mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn lại, họ thấy bàn tay Vân Tiên để trên lan can đang bóp mạnh, lan can bằng nhựa đã bị cô bẻ gãy.
Mặc dù là bằng nhựa nhưng kích thước của lan can khá lớn, cho nên nếu muốn bẻ gãy nó thì sức lực bình thường thì khó mà làm được!
Mà nhìn Vân Tiên có vẻ yếu ớt, cơ thể nhỏ bé như không được ăn cơm, không có tí sức lực nào.
Vậy mà tay cô lại có thể bẻ gãy được nó!
Đây là sức mạnh cỡ nào vậy?
Đám nam sinh của trường quân đội Võ Lâm vừa rồi còn hí hửng châm chọc đủ kiểu, lúc này họ cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa tới mức nín thở.
Phía bên trường quân đội thành phố Mẫn cũng không có ai nói đỡ cho Vân Tiên.
Vốn dĩ Lâm Uyển định bênh Vân Tiên, mắng chửi đối phương nhưng cô ấy lại bị Mộc Doanh ngăn lại.
Sau khi tới được đảo không người, các huấn luyện viên dặn dò kỹ thêm lần nữa, mỗi học sinh đều kiểm tra thức ăn trong túi của mình, khi lượng thức ăn đã đủ cho bảy ngày, họ mới đưa đám học sinh đi vào khu rừng rậm trên đảo.
Mấy người ồn ào quá!
Nghe Vân Tiên nói vậy, lại nhìn thấy hành động của cô, đám nam sinh trường quân đội Võ Lâm lập tức ngậm miệng lại, ai nấy đều hoảng sợ.
Thấy vậy, nam sinh trường Vân Tiên đều phá lên cười.
Mỗi học sinh đều mang theo đủ lương thực và vật phẩm thiết yếu.
Dù sao họ cũng không có kinh nghiệm thực tế. Nếu họ không mang gì mà cứ lao đầu vào đó thì sẽ rất nguy hiểm.
Ngoài ra, các huấn luyện viên còn chuẩn bị cho mỗi một người một con dao quân dụng để phòng thân.
Vừa vào khu vực rừng rậm, toàn bộ học sinh của trường quân đội Võ Lâm và trường quân đội thành phố Mẫn đều sóng bước cùng nhau.
Khi mới bắt đầu là thời điểm mặt trời vừa lên cao, dù có vào trong rừng, mọi người cũng không cảm thấy u ám mấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.