Chương 145: Chân tướng vụ bắt cóc, điềm báo của cơn giận


Nguyên Húc Kiêu thân là đại ca của băng đảng xã hội đen lớn thứ hai thành phố Long Môn. Tuy địa vị của hắn trong thành phố này chỉ xếp sa8u mỗi Hứa Trạch Thiên, nhưng tính ra cũng là một nhân vật có thể một tay che trời, từ xưa đến nay chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt 3người khác như ngày hôm nay.

Vân Tiên cô là người đầu tiên!
Nghe thấy hai chữ
Vân Tiên
, Nguyên Tiểu Vũ đang ngồi sụp trên sàn bèn ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút tái nhợt, cô ta run rẩy gật đầu.
Nhờ sự hòa giải của Nguyên Húc Kiêu, cuối cùng Nguyên Tiểu Vũ đã chịu nói ra chân tướng của sự việc.
Mới ban nãy Trương Thiệu Phong và Lăng Dật Trần còn cảm thấy Vân Tiên xác định nhầm người, thì ngay lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Vân Tiên và người con gái tưởng chừng vô hại – Nguyên Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ, em nói gì vậy?
Nguyên Húc Kiêu không ngờ rằng em gái hắn đã thừa nhận mọi chuyện. Hắn nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Vũ là một đứa em vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, chưa từng nghĩ nó lại cả gan dám bắt cóc người của Vân Tiên.
Từ đó suy ra, Nguyên Tiểu Vũ mượn sức mạnh băng đảng xã hội đen của anh trai là Nguyên Húc Kiêu để giúp em gái của Snigi tìm Vân Tiên, thay cô ta trả thù Vân Tiên.
Nguyên Tiểu Vũ sớm biết rằng không dễ gì để đối phó với Vân Tiên, vì thế cô ta lợi dụng Lữ Dung Dung – người có mối quan hệ bất hòa ở trên lớp với Vân Tiên.
Nhưng Nguyên Húc Kiêu không hiểu vì sao bản thân lại có suy 9nghĩ rằng, nếu hắn dám chọc giận Vân Tiên, chắc chắn con dao nằm trong tay cô sẽ lạnh lùng rạch một đường lên cổ của em gái hắn.
Ở trong giới, Nguyên Húc Kiêu nổi tiếng là kẻ ra tay quyết đoán, nhưng điểm yếu duy nhất của hắn lại là cô em gái Nguyên Tiểu Vũ này. <5br>
Từ nhỏ hắn đã mồ côi cha, mẹ đi bước nữa bỏ lại hắn cùng em gái còn thơ dại. Trong suốt tháng ngày hai anh em phải lang bạt đầu đường xó chợ, Tiểu Vũ chính là người thân duy nhất của hắn.
Vì thế, khi Nguyên Húc Kiêu nhìn thấy con dao găm trên tay Vân Tiên kề vào cổ Nguyên Tiểu Vũ, cả người hắn toát mồ hôi lạnh, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra ngoài.
Thậm chí, từng lỗ chân lông của Nguyên Tiểu Vũ có thể cảm nhận được rất rõ sự lạnh buốt của lưỡi dao đang kề sát bên cạnh.
Cô ta rùng mình, cuối cùng chịu không nổi nữa bèn gào lên:
Không không không... đừng giết tôi, hu hu... đừng giết tôi! Không phải tôi! Không phải tôi, tôi không cố ý đâu! Hu hu hu...!

Nguyên Tiểu Vũ khẳng định cô ta không có thù oán gì với Vân Tiên, người có thù với cô là Snigi – kẻ mà trước đây đã thua trận thi đấu trên võ đài với Vân Tiên, bị cô phế đi hai tay.
Snigi là tuyển thủ quốc gia thi đấu quyền anh của nước Y. Vì hai tay bị phế khiến tiền đồ của gã tan biến trong phút chốc, nên gã ghi hận trong lòng. Vừa hay em gái của Snigi lại là bạn cùng phòng của Nguyên Tiểu Vũ ở đại học Cao Nhã nước Y, hơn nữa còn chơi rất thân với nhau.
Bản thân Nguyên Tiểu Vũ cũng không nghĩ rằng Vân Tiên sẽ lấy dao ra đe dọa mình. Cô ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, toàn thân rơi vào trạng thái cứng đờ, muốn cử động cũng không thể làm được.

Nói hay không?
Vân Tiên bỏ ngoài tai mấy lời giảng hòa của Nguyên Húc Kiêu, cô tiến sát thêm một bước chất vấn Nguyên Tiểu Vũ, đồng thời con dao găm trên tay cũng gí sát vào da thịt cô ta hơn.
Nguyên Tiểu Vũ căng thẳng mím môi, toàn thân run lẩy bẩy, bỗng nhiên gào khóc thảm thiết.
Vân Tiên nheo mắt, nhếch môi, buông con dao găm xuống. Cô khoanh tay trước ngực nhìn Nguyên Tiểu Vũ đang ngồi gục dưới đất, nói đầy lạnh lùng:
Người cô muốn tìm, lẽ ra là Vân Tiên tôi đúng không?

Cô ta đã dụ dỗ Lữ Dung Dung rằng, mình có thể giúp cô ả dạy dỗ Vân Tiên, chỉ cần cô ta có thể lừa Vân Tiên xuất đầu lộ diện là được.

Có điều khi ở công viên Sâm Lâm, Lữ Dung Dung không hề có cơ hội để tách riêng Vân Tiên ra, đúng lúc đó lại gặp ngay bạn tốt của Vân Tiên là Trần Hinh Di đi vệ sinh
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.