Chương 147: Không còn liên quan gì nữa. hận thù ngập trời
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 700 chữ
- 2022-02-04 07:18:46
Hôm nay Vân Cương đến đây vì muốn thử cược xem sao, nếu thắng rồi mình sẽ có tiền để trả nợ, nhưng không những ước muốn chẳng thà8nh mà còn thua đến thê thảm, xém chút nữa bị chặt mất hai tay.
Mà lúc này, Vân Cương không hề biết trong nhà đã xảy ra c3huyện gì. Kể từ khi ông ta bỏ trốn vì nợ nần chồng chất, đã rất lâu không thấy ông ta về lại trấn Tân Giang.
Diệp Phong 9thấy Vân Cương chạy lại núp phía sau Vân Tiên thì từng bước tiến tới, định giải quyết một lần cho xong chuyện. Nhưng khi nhìn th6ấy đại ca Nguyên Húc Kiêu đứng ở phía sau Vân Tiên phất tay ra hiệu với hắn, coi như cho qua chuyện lần này, bấy giờ hắn mới khô5ng bước tới nữa.
Vân Cương không ngờ đứa con gái yếu đuối, nhát gan của ông ta lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình.
Ông ta bị dọa sợ sững sờ tại chỗ, thế nhưng hai tay lại tự giác buông ra.
Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, ai nấy đều vội hít sâu một hơi.
Trước đây Vân Cương để lại cho gia đình nhiều rắc rối phiền phức như nào, Vân Tiên có thể không tính toán. Nhưng cô không ngờ rằng kẻ làm ba này vẫn không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục ngu xuẩn đến sòng bạc để đánh cược.
Nếu cô không khuyên Tần Y Nhu rời xa Vân Cương thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Phỏng chừng, Tần Y Nhu sẽ bị Vân Cương lừa đến cả mẩu xương cũng không còn.
Về sau, sống chết của gã đàn ông này sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Vân Cương trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Vân Tiên được mấy người Nguyên Húc Kiêu hộ tống ra ngoài.
Ông ta có một cảm giác, đứa con gái này của mình tuyệt đối không phải là người bình thường.
Tiểu... Tiểu Tiên! Ba sai rồi! Ba sai rồi! Con cứu ba với!
Vân Cương cho rằng Vân Tiên đang nổi giận, mà không để ý rằng Diệp Phong đã lui xuống, ngược lại càng thêm sợ hãi, kéo áo Vân Tiên, run rẩy cầu cứu.
Tôi nhắc lại lần nữa, buông ra. Nếu không, không cần người khác chặt, tôi cũng thay ông phế nó.
Vân Tiên không có chút cảm tình nào đối với người ba như Vân Cương.
Cô cũng không ngờ rằng lại đụng mặt Vân Cương ở những nơi thế này.
Bỏ ra.
Ngay lúc đó, những lời nói khinh khỉnh của Vân Tiên lại lần nữa truyền tới. Ai nấy đều cảm thấy tim mình run lên bần bật.
Vân Tiên đang nói với Vân Cương.
Bởi vì lúc này Vân Cương đang vô cùng sợ hãi, nên càng ra sức bám chặt lấy vạt áo Vân Tiên.
Chúng ta đi.
Vân Tiên nói mấy câu với những người đứng ở phía sau, con ngươi lại liếc về phía Vân Cương uy hiếp:
Nếu ông còn dám đến đây lần nữa, tôi sẽ không chỉ phế tay mà còn lấy luôn cả chân của ông! Còn nữa, tôi cấm ông không được phép quấy nhiễu mẹ và anh tôi, mau cút về quê đi, số tiền ông nợ người ta, tôi đã thay ông trả rồi, đây là lần cuối cùng. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Câu này của Vân Tiên đang ngầm nhắc nhở người của Nguyên Húc Kiêu bỏ qua cho Vân Cương.
Đương nhiên cô cũng tự tỏ rõ thái độ của mình, đây là lần cuối cùng cô thu dọn tàn cuộc cho người cha của thân xác này.
...
Ra khỏi sòng bạc Cực Phẩm, Nguyên Húc Kiêu lấy một chiếc xe Jeep, đưa mấy người Vân Tiên đi. Lên xe, Vân Tiên cũng không tỏ ra huênh hoang, cứ để Nguyên Húc Kiêu chạy xe tới địa điểm mà Nguyên Tiểu Vũ đã nói.
Đó là một khu vực hoang vu hẻo lánh, chỉ có mấy tòa nhà công xưởng được dựng tạm ở đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.