Chương 159: Cảnh cáo cuối cùng, tuyệt cảnh trùng sinh


Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.


Nói cho các người biết, nếu chuyện ngày hôm nay mà có lần thứ hai.

Hai mắt Tần Y Nhu đẫm lệ. Bà nhìn bức ảnh đen trắng của ông cụ trên bia mộ, chỉ vào đó nói cho Vân Tiên.
Vân Tiên nhìn theo tay Tần Y Nhu. Bức ảnh đen trắng của một ông cụ gầy yếu, hiền lành ở ngay trước mắt.
Tần Y Nhu không hề nhắc tới một chữ nào về khả năng kỳ lạ của Vân Tiên.
Bà không hỏi, Vân Tiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, có lẽ Tần Y Nhu cũng vậy.
Không ai có mặt ở đó dám ho he gì về thái độ của Vân Tiên cả.
Vân Tiên biết Tần Y Nhu nhớ ba mình. Tình cảm bà nhận được quá ít, sự phản bội và bất trung của người chồng, sự oán trách và không chịu thấu hiểu của người nhà mẹ đẻ.
Người ba duy nhất đối tốt với bà thì lại qua đời sớm.
Núi Ngũ Nghĩa, trấn Tân Giang
Núi Ngũ Nghĩa là một dãy núi bình thường, nằm bên cạnh trấn Tân Giang.
Trước đây ở trấn Tân Giang, Tần Y Nhu thường tới đây một mình thắp hương cho người ba ruột tốt nhất của mình.
Bà giúp ông cụ nhổ cỏ trước phần mộ, ít nhất thì để người khác không nghĩ đó là một phần mộ hoang không có ai chăm sóc.
Nguyên chủ trước đây không hiểu chuyện, mặc dù an phận nhưng chưa bao giờ hiểu được nỗi khổ của Tần Y Nhu, chỉ có một mình bà chịu đựng.
Vân Tiên đi tới, cô kéo nhẹ đầu bà ngả vào vai mình, đưa tay ra vỗ về lưng bà.
Vân Tiên không biết nên an ủi Tần Y Nhu như thế nào. Cô đặt tay lên lưng bà, khẽ vuốt ve vỗ về.
Khi Vân Tiên cho rằng Tần Y Nhu sẽ im lặng thì bà đột nhiên lên tiếng. Tần Y Nhu nhắm mắt giống như đưa ra quyết định gì đó. Bà thở dài, nói giọng bi thương:
Tiểu Tiên, mẹ muốn đi tới một nơi.

Bản chất của cô từ từ thay đổi, chỉ có điều cô vẫn chưa phát hiện ra điều đó mà thôi.
Vân Tiên nói xong bèn đi tới chỗ Trương Mai Hoa lấy lại con dao nhỏ cắm trên tường. Cô quay người đi tới trước Tần Y Nhu, kéo bà dậy đưa ra ngoài.
Vân Tiên8 liếc nhìn mấy kẻ đang sợ tới mức co quắp, cô hơi dừng lại rồi tiếp tục:
Nếu còn có lần thứ hai thì con dao này sẽ đâm trúng đầu các n3gười. Những gì Vân Tiên tôi nói trước giờ đều là nói được làm được, nếu không tin thì các người lau sạch đầu rồi đợi đấy!

Vân 9Tiên phát hiện từ khi cô trùng sinh tới giờ đã làm không ít những việc uy hiếp, đe dọa người khác.
Chuyện này nếu là ở kiếp tr6ước thì đám người trước mặt này đã sớm biến thành thi thể hết rồi.
Nhưng hiện tại thân phận của cô đã khác, hoàn cảnh cũng khô5ng giống. Quan trọng hơn, cô còn có mẹ và anh trai, nhất là trong cái xã hội pháp trị này thì việc giết người là phạm pháp.
Xung quanh núi Ngũ Nghĩa toàn là đồng ruộng, nhưng có một nghĩa địa chuyên dùng để chôn người thế hệ trước đã qua đời.
Ông ngoại Tần Hữu Phúc của Vân Tiên được chôn ở đây.
Cho tới khi trơ mắt nhìn Vân Tiên đỡ Tần Y Nhu rời đi rồi thì một giây sau Trương Mai Hoa giống như quả bóng xì hơi, tê liệt ngồi phịch xuống đất.
Mãi tới lúc đi được một đoạn xa khỏi nhà họ Tần, Tần Y Nhu mới run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng.
Người sống người chết trong mắt Tần Y Nhu giống như đám mây bay qua. Chớp mắt một cái, ba của bà qua đời đã nhiều năm, mà tới bây giờ bà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Tiểu Tiên, đây là ông ngoại của con.

Giọng nói Vân Tiên nhẹ nhàng mà ấm áp:
Mẹ, chúng ta cố gắng sống tốt, sống vinh quang hơn bất kỳ kẻ nào, ông ngoại ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ vui mừng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.