Chương 173: Hoàn toàn khinh thường, không lẽ là


Dung mạo Tần Phượng Nhi bình thường, ngũ quan cũng phổ thông, lẫn trong đám đông sẽ không hề có cảm giác tồn tại.

8Chủ yếu là do khuôn mặt đầy lốm đốm của cô ta, cô ta có rất nhiều tàn nhang, trông càng khó coi hơn.

Mà lý do chủ3 yếu cô ta ghét nguyên chủ là vì thấy mình xuất sắc là thế, thành tích tốt, quan hệ tốt, lại được sự yêu quý của các thầy9 cô. Nhưng sao cái đứa ngu ngốc như Vân Tiên học hành be bét lại có thể xinh đẹp, còn bản thân lại phải mang khuôn mặt xấ6u xí đến thế.
Từ lúc nào mà con ranh này trở nên ngạo mạn như vậy?
Còn dám cãi lại mình!
Quan trọng hơn là, Vân Tiên và cả ba đứa bên cạnh đều xem mình như không tồn tại, hết sức khinh thường!
Điều khiến Tần Phượng Nhi cáu tiết nhất chính là cảm giác này, thành tích học tập của cô ta tốt hơn Vân Tiên, cái gì cũng xuất sắc hơn. Dựa vào cái gì mà Vân Tiên có thể dễ dàng thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người! Dựa vào cái gì chứ!
Đúng lúc này, chủ quán đã đem những xiên thịt nướng chuẩn bị sẵn, rắc thêm gia vị đặt hết vào trong một chiếc đĩa, mang lên cho nhóm Vân Tiên.
Chủ quán cười ngây ngô nói:
Cô gái, cầm lấy này, tổng cộng là tám mươi lăm tệ.

Nói xong cô quay người đi, coi đám người Tần Phượng Nhi như không hề tồn tại.
Cô chỉ vào mấy xiên đồ nướng nói với chủ quán:
Năm mươi xiên thịt dê, hai mươi xiên lạp sườn, mười xiên bánh gạo.


Tiên Tiên, mình muốn ăn năm xiên đậu hũ!
Trần Hinh Di không khách khí, chớp mắt nói với Vân Tiên.
Thế là Tần Phượng Nhi luôn ghi thù Vân Tiên, hận cô vô cùng.
Vân Tiên cũng không nổi nóng v5ới Tần Phượng Nhi, cô chỉ lườm Tần Phượng Nhi một cái, cảm thấy hơi buồn cười.

Chị có thể ở đây, tại sao tôi lại không được.
Vân Tiên phản bác lại một câu không hề khách khí.
Tần Phượng Nhi vốn đã ôm sẵn một bụng tức. Đặc biệt là sau khi Vân Tiên phớt lờ Tần Phượng Nhi, một thanh niên mặt đầy trứng cá ngồi cạnh Tần Phượng Nhi còn giễu cợt cô ta một câu:
Ai da, Tần Phượng Nhi, người đẹp người ta không thèm để ý đến cậu kìa!

Thanh niên này còn vừa nói vừa huýt sáo, ánh mắt nhìn về phía Vân Tiên quan sát một cách trần trụi.
Nhất thời, sự chú ý của những người ngồi cùng Tần Phượng Nhi đều tập trung vào Vân Tiên.
Những năm 98 vật giá đều thấp hơn hiện tại, tám mươi mấy tệ lúc đó cũng đủ để một học sinh sống được một khoảng thời gian dài.
Hôm nay Vân Tiên mời, tiêu xài rất hào phóng, định ăn xả láng một bữa.
Tần Phượng Nhi ở đầu kia vừa nghe bỗng thầm giật mình.

Cho tôi thêm hai đôi cánh.
Lăng Dật Trần mím môi cười hề hề bổ sung.

Tôi giống Hinh Di.
Trương Thiệu Phong cũng đáp lại một câu.
Ở đầu kia Tần Phượng Nhi thấy Vân Tiên dám cãi lại mình thì không khỏi ngây ra tại chỗ.
Phải biết rằng tiền lương của Tần Y Nhu một tháng cũng chỉ có vài trăm tệ.

Vân Tiên mời người ta ăn ở đây một bữa đã gần một trăm!

Nó lấy đâu ra tiền!?

Thế là Tần Phượng Nhi lấy lý do này lại bắt đầu nói móc Vân Tiên.

Cô ta nhìn thấy Vân Tiên lấy tiền từ túi áo ra, bỗng chốc đỏ cả mắt, ngay lập tức chỉ về phía Vân Tiên hét:
Vân Tiên, mày lấy đâu ra nhiều tiền vậy!? Mày đừng tưởng tao không biết mẹ mày đi làm cho người ta một tháng cùng lắm cũng chỉ kiếm được mấy trăm tệ! Còn phải chi tiêu cho cả gia đình mày!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.