Chương 194: Một người bạn cũ. giống nhau y hệt
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 685 chữ
- 2022-02-04 07:19:43
Lư Hạo Trạch.
Vân Tiên trực tiếp đi đến, vẫy tay với cậu ta.
Tiếng gọi của Vân Tiên không chỉ khiến cho Lư Hạo Trạch mà n8gay cả đám nam sinh đứng cạnh Lư Hạo Trạch cũng đưa mắt nhìn về phía Vân Tiên.
Nhìn thấy người có nhan sắc tiêu chuẩn của 3một người đẹp từ trong trứng như Vân Tiên, đám nam sinh có phần sôi nổi hơn, hướng cái nhìn giễu cợt của mình về phía Lư Hạo Trạch9.
Cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn Vân Tiên một chút rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói:
Em, em tìm tôi có việc gì...
Chắc chắn cậu ta vẫn nhận ra Vân Tiên.
Vân Tiên không có gì ngượng ngùng, đi thẳng đến chỗ Lư Hạo Trạch, đứng trước mặt cậu ta và đám nam sinh cao cao gầy gầy nói:
Tôi có chuyện nên tìm anh.
Một người con trai như cậu ta lại xấu hổ thẹn thùng, mặt đỏ như một cô gái, Vân Tiên không những không xem thường bộ dạng này của cậu ta, mà ngược lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Anh chàng Lư Hạo Trạch này có biểu hiện rất giống em trai của Vân Tiên lúc mới gặp mặt.
Nhất là khi lần đầu gặp người lạ, bộ dạng xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt.
Lư Hạo Trạch đoán rằng Vân Tiên tìm mình là bởi vì lần trước cậu ta đã nói ra chuyện Vân Tiên biết dùng thuật thôi miên.
Nhưng cậu ta càng xấu hổ, khuôn mặt mỗi lúc một đỏ hơn, khiến người khác không khỏi chú ý.
Có thể nói, Lư Hạo Trạch rất dễ ngượng.
Yo, người đẹp ở đâu tới thế kia. Lư Hạo Trạch, người ta gọi cậu kìa. Dù gì cũng đáp lại một câu chứ.
Tên nam sinh gầy 6gầy, cao cao đứng cạnh Lư Hạo Trạch buông lời trêu chọc.
Hai má Lư Hạo Trạch đỏ ửng lên, xấu hổ đến mức hai bên tai cũng đ5ỏ lên theo.
Thậm chí một câu giải thích cũng không nói nổi.
Vân Tiên nhớ đến em trai, trong lòng có chút buồn.
Ồ...
Lư Hạo Trạch vừa mới gật đầu, nam sinh đứng bên cạnh cậu ta liền đẩy Lư Hạo Trạch đến trước mặt Vân Tiên:
Nhóc con, đi đi. Ha ha, vận đào hoa của cậu đến rồi.
Cuối cùng, Lư Hạo Trạch đi theo Vân Tiên đến một góc vắng người.
Vân Tiên nhìn Lư Hạo Trạch đang xấu hổ cúi thấp đầu, thấp đến nỗi sắp chạm đất, không vòng vo, hỏi:
Chắc anh cũng biết lý do tôi tới tìm anh rồi đúng không.
Mặc dù Lư Hạo Trạch là một người hay xấu hổ, nhưng chắc chắn cậu ta là một chàng trai thông minh.
Ngay cả khi một nữ sinh đến tìm một nam sinh, hoặc một nam sinh đến tìm một nữ sinh cũng có thể bị hiểu lầm là hai người có mối quan hệ gì đó.
Tuy rằng ở kiếp trước Vân Tiên mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng tuổi tâm hồn của cô thì chẳng hề trẻ như vậy.
Chỉ có người đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết mới biết thế nào là tình cảm sâu nặng.
Câu nói này càng làm cho mặt Lư Hạo Trạch đỏ hơn.
Vân Tiên thật sự không hề để tâm, huống hồ, cô và cậu ta cũng không có gì.
Học sinh ở độ tuổi thanh xuân vướng vào mấy thứ tình yêu nam nữ là điều rất bình thường.
Cậu ta gật đầu:
Có phải em muốn biết vì sao tôi lại nhìn ra được việc em dùng thuật thôi miên không?
Cậu ta vẫn nói năng rất cẩn thận, thế nhưng không thể phủ nhận rằng chàng trai này rất sáng dạ.
Vân Tiên gật đầu, cô nhếch miệng, vẽ ra một đường cong vô cùng mê người:
Đúng vậy. Cho nên anh có thể chọn lựa giữa việc nói hoặc không nói cho tôi biết. Có điều, kể cả anh không nói thì tôi cũng biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.