Chương 267: Thẩm nham do dự. cứu người trên vách núi
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 830 chữ
- 2022-02-06 11:06:48
Thẩm Nham nghĩ, chắc đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ!
Lúc mới đầu, Thẩm Nham muốn đi cùng với mấy người nhóm Vân Tiên, chỉ có đi8ều chưa hỏi ý kiến các thành viên khác trong nhóm.
Còn nhóm người Thẩm Nham đứng nhìn đến choáng váng.
Tại sao một người có vẻ ngoài yếu ớt như Vân Tiên lại có thân thủ nhanh nhạy và thần tốc đến vậy?
Khi hoàn hồn trở lại, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Vân Tiên lấy ra chiếc móc kia.
Bọn họ là ai? Đi du lịch lại còn mang theo móc, một loại vũ khí mà bộ đội đặc chủng thường mang theo bên người.
Vân Tiên, em còn nhớ mang cả cái này nữa à?
Vừa rồi Sở Ninh còn lo cho đứa bé đang treo lơ lửng, lắc qua lắc lại trên vách đá sẽ bị rơi xuống, đến khi nhìn thấy Vân Tiên lôi ra chiếc móc này, cô không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Móc leo núi là đồ quân dụng! Có món đồ này, chỉ cần cố định chặt nó vào một chỗ, sau đó nắm lấy dây thừng là có thể đu người xuống cứu lấy cậu bé.
Nếu không phải bên vách núi có những cành cây dài do người ở đây chăm sóc, đề phòng trường hợp có người rơi xuống thì chắc cậu bé đã thịt nát xương tan dưới vực sâu không đáy kia rồi.
Anh Nham, đừng!
Thẩm Nham định đi cứu đứa trẻ, lập tức bị Vương Phượng Phượng kéo lấy ống tay áo.
Vách đá này vừa cao vừa dốc như thế, lỡ như anh xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Vương Phượng Phượng lo lắng nhìn Thẩm Nham, đáy mắt toát lên vẻ vô cùng sợ sệt.
Sau đó, Vương Phượng Phượng lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía người mẹ của cậu bé đang đứng trên vách đá kêu cứu, bồi thêm một câu:
Ừ.
Vân Tiên gật đầu, sau đó ném chiếc móc sao cho phần móc bám chắc vào một chỗ cố định rồi đu người nhảy xuống vách đá.
Mấy người chỗ Thẩm Nham thấy cảnh tượng này, mi mắt đều giật giật liên hồi.
Quả thật, anh ta chỉ muốn thể hiện cho Vân Tiên thấy mà thôi.
Hơn nữa, đứa bé lại bị treo lơ lửng trên cành cây mọc sát vách đá, mà ở đây lại không có một dụng cụ nào có thể dùng để cứu người. Ngộ nhỡ lúc cứu được đứa bé, bản thân anh ta lại rơi xuống vực thì phải làm sao?
Mới nghĩ được đến đây, đám Thẩm Nham đã ngây cả người.
Lúc này Vân Tiên đã đu một đường cong hoàn mĩ, dùng dây tiếp cận đến chỗ cậu nhóc. Sau đó, cô dùng tay túm lấy cậu bé.
Ngay vào khoảnh khắc mọi người hồi hộp đến nỗi lồng ngực thắt chặt, dây móc trên tay Vân Tiên chợt co lại, cô lập tức đạp mạnh lên mỏm đá nhô ra, thân thủ nhanh nhẹn mang theo đứa nhỏ nhảy lên phía trên.
Trong chớp mắt, Vân Tiên đã cứu được đứa bé.
Xong xuôi, Th9ẩm Nham đi về phía cậu bé đang bị mắc kẹt trên cành cây ở vách núi.
Mẹ của đứa bé đứng một bên vừa khóc lóc vừa kêu cứu, không khó để nhậ6n ra rằng ban nãy đều do chị lơ đãng, khiến cho cậu nhóc không cẩn thận bước hụt chân, sau đó cơ thể nhỏ bé ấy lập tức trượt ra khỏi hàng rào bảo5 vệ.
Hơn nữa, đây rõ ràng là do chị không trông nom con mình cẩn thận, dựa vào đâu mà cầu xin người khác cứu con của chị chứ! Em thấy chị như vậy là đáng đời.
Thẩm Nham không khỏi do dự trước sự ngăn cản của Vương Phượng Phượng.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt điển trai của Thẩm Nham thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Những biểu cảm ấy đều được Vân Tiên thu hết vào trong tầm mắt. Cô chỉ khẽ cười khinh thường, sau đó cởi chiếc ba lô trên vai đặt xuống đất.
Anh ta chỉ đơn thuần muốn đến làm quen với Vân Tiên.
Bây giờ, Thẩm Nham lại mu3ốn thể hiện mình là anh hùng trước mặt cô. Anh ta lập tức cởi chiếc áo khoác đen ra đưa cho Vương Phượng Phượng:
Cầm lấy.
Điều này thật vô lý!
Nhất là hai người Vương Phượng Phượng và Vũ Hàng từng nói xấu Vân Tiên, bây giờ lại có sắc mặt trắng bệch.
Những ngón tay trắng nõn, thon dài của cô kéo khóa và mở ba lô ra, sau rồi nhanh chóng lấy ra một món đồ gì đó.
Móc leo hình móc câu!
Sau khi Vân Tiên cứu được đứa bé lên, cô thả cậu nhóc đứng xuống dưới đất, lúc này cô mới thấy rõ diện mạo của nó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.