Chương 270: Làm xằng làm bậy. dám chạm tay vào


Đám người ở bên ngoài rõ ràng không phải loại tốt đẹp gì, sao cô có thể bỏ mặc Vân Hải Lam, một mình trốn đi chứ?

Trúc Nhi, con đưa chị ấy vào trong phòng chơi đi.
Vân Hải Lam khuyên không được, vội vã lôi Vân Trúc đang ngồi trên3 ghế đẩu dậy nói.

Tuy Vân Trúc không phải là đứa trẻ thích nói chuyện nhưng cậu nhóc vẫn rất nghe lời mẹ.
<9br>Vân Trúc đi đến nắm lấy bàn tay của Vân Tiên rồi bước vào trong phòng.
Phía đằng sau gã đô con kia còn có cả một toán lưu manh, ai nấy đều cầm gậy sắt trong tay, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì.
Mà lúc này, gã đàn ông đô con cầm đầu đang lắc lư cơ thể béo ú của mình, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, hắn chìa bàn tay mập mạp ra, hung hăng nhìn Vân Hải Lam.
Lý do mà Vân Hải Lam muốn Vân Tiên trốn đi là vì Vân Tiên rất xinh đẹp.
Đám người của tên Ngưu không những hám tiền mà còn háo sắc, chỉ cần thấy người đẹp sẽ tìm cách chiếm lấy bằng được.
Đám người của tên Ngưu này thật là quá đáng! Cũng vì chúng là đám giang hồ hỗn tạp, thường ngày đều cậy có người chống lưng mà làm mưa làm gió khắp nơi, đến cả cảnh sát địa phương cũng không làm gì được bọn chúng.
Vân Hải Lam chịu đòn cũng là chuyện bình thường, đương nhiên trước khi bị đánh, chị sẽ nhốt Vân Trúc vào trong phòng, không cho nhóc nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Bởi vì nghe thấy Vân Hải Lam nói nhỏ 6với cô
chị không sao đâu, em giúp chị trông chừng Vân Trúc
nên Vân Tiên mới theo Vân Trúc vào phòng,
Sau khi 5Vân Tiên và Vân Trúc trốn đi, Vân Hải Lam bèn quay ra mở cửa.

Anh Ngưu, gia đình tôi dạo gần đây hơi khó khăn, anh xem có thể thư thả cho tôi vài ngày không? Đợi tôi làm xong đống đồ này, lĩnh tiền lương sẽ nhanh chóng nộp cho anh. Anh xem vậy có được không?
Vân Hải Lam van nài.
Chị thật sự không còn tiền.
Gã đàn ông được gọi là anh Ngưu vừa vung chiếc gậy sắt lên, đã định giáng xuống cơ thể gầy yếu của Vân Hải Lam.
Vân Hải Lam đã chuẩn bị tinh thần chịu đòn.

Két...
Cánh cửa tồi tàn được mở ra.
Vân Tiên có thể quan sát sự việc thông qua các khe cửa trong căn phòng kế bên.
Bởi vì lũ côn đồ này đều có số má trong mấy băng đảng xã hội đen, nên động tí là dùng dao dùng súng dọa người.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là bọn chúng có người bảo kê, đến cảnh sát cũng không động được vào lũ côn đồ này.

Ờ? Tiền đâu?

Mặc dù Vân Hải Lam có chút sợ hãi, nhưng chị vẫn buộc bản thân phải dùng thái độ bình thường để đối mặt với bọn chúng.
Nếu trong tay Vân Hải Lam còn dư đồng nào, làm sao có chuyện để mặc con mình trong tình trạng tâm thần bất ổn mà không chịu đưa con đi khám chứ!

M kiếp, mày dọa ai đấy? Các nhà khác đều đã nộp phí bảo kê rồi, chỉ còn mỗi nhà mày là lần lữa mãi thôi. Tới đi anh em, đừng có phí lời với con mụ này, phá nát nhà nó, xem nó có giao tiền ra không.

Người dân ở những nơi thế này thường bị bắt phải nộp phí bảo kê.
Những chuyện giống vậy gặp nhiều cũng không có gì là lạ, ngay cả những người trong đồn cảnh sát còn nhận hoa hồng từ bọn chúng nên đành bó tay.
Đứng ở ngoài cửa là một gã đàn ông đô con, tuy cánh tay thô cứng cơ bắp cuồn cuộn nhưng bên dưới lại có cái bụng bia không khác gì chiếc trống.
Thị trấn Cảnh Liên là một nơi không hề yên bình, bởi vì người dân ở đây khác với thành phố Long Môn, hơn nữa hoàn cảnh sinh sống kém hơn Long Môn rất nhiều nên tình trạng bất ổn xã hội diễn ra vô cùng nghiêm trọng.
Ở mấy xóm khác có không ít cô gái thuần khiết bị đám người này vấy bẩn.

Vân Tiên là người có ơn lớn với chị, dĩ nhiên chị không thể đứng nhìn cô bị ức hiếp được. Cho nên việc cần làm là để cho bọn họ trốn vào phòng, không phát ra tiếng động.

Ngay khi chiếc gậy sắt chuẩn bị đập xuống người Vân Hải Lam, bỗng một đôi bàn tay trắng ngần nắm chặt lấy thanh sắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.