Chương 276: Tâm lý khoe khoang, cô cũng biết đàn



Em ngồi đây đi.
Trần Ngọc Băng để Vân Tiên ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng dạy nhạc, được đặt phía trước chiếc đàn dương cầm.
<8br>Sau đó, Trần Ngọc Băng vừa đứng một bên vừa đưa tay ấn vài phím đàn, ngón cái nhấc lên, đè xuống một phím rồi giới thiệu với Vân Tiên:
Em 3gái à, phím đàn này là nốt Đô.


Nói xong, Trần Ngọc Băng lại ấn liên tiếp nhiều phím đàn, sau đó lại giải thích từng phím một cho Vân 9Tiên.
Mặc dù anh chỉ6 mỉm cười thật khẽ, nhưng gương mặt sáng sủa của anh khiến khung cảnh trước mắt người nhìn thêm sáng ngời, tươi mát.
Không thể không n5ói, Vân Dịch rất đẹp trai, là dạng nam sinh vừa nhìn đã thấy thanh thuần sáng sủa.

Được!

Vân Tiên nhẹ nhàng gật đầu, cô ngừng một chút, sau đó đôi bàn tay trắng nõn, thon dài đặt lên bàn phím dương cầm.
Khó trách sao Trần Ngọc Băng thỉnh thoảng chợt ngẩng đầu nhìn Vân Dịch, sự ái mộ hiện lên rõ ràng qua ánh mắt.
Đặc biệt là khi Vân Dịch nhìn em gái ngồi trước đàn dương cầm mỉm cười. Chỉ cần trông thấy ý cười thấp thoáng trên gương mặt thanh tú của cô, cũng đủ khiến lòng anh cảm thấy vui vẻ.
Trong lòng Vân Dịch luôn ấp ủ một nguyện vọng to lớn, hy vọng bản thân nỗ lực thi đậu đại học, sau khi học xong, anh có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.
Vân Dịch không chỉ muốn nuôi mẹ mà còn muốn để em gái có một cuộc sống tốt hơn, Vân Tiên muốn học cái gì có thể học cái đó.
Trần Ngọc Băng nhường lại vị trí để Vân Tiên ngồi xuống lần nữa, sau đó cô ta dịu dàng, nhỏ nhẹ nói với Vân Tiên:
Em gái à, em có thể tìm khúc nhạc chị vừa đàn để học thử xem sao.

Trong lời nói của Trần Ngọc Băng ẩn chứa một sự tự hào không nói nên lời.
Vân Tiên cười, cô trực tiếp đứng lên để xem thử Trần Ngọc Băng này định giở trò gì.
Mà lúc này, Trần Ngọc Băng đang lén liếc nhìn Vân Dịch bên cạnh. Vừa thấy Vân Dịch nhìn mình, cô ta không kịp ngồi vào chỗ của Vân Tiên đã đặt hai tay lên đàn dương cầm, thuần thục đàn một khúc nhạc trôi chảy.
Mình xuất sắc như thế, sao Vân Dịch có thể không thích mình được?
Khúc nhạc kết thúc.
Đây là bài nhạc mà cô ta có thể đàn lưu loát nhuần nhuyễn nhất.
Âm thanh êm dịu vang lên, một vài bạn học đang luyện tập tiết mục vào Tết Dương lịch ở xung quanh cũng không nhịn được dừng lại, lắng tai nghe Trần Ngọc Băng diễn tấu.
Họ không khỏi thốt lên tiếng cảm thán.
Tất nhiên Trần Ngọc Băng cũng trông thấy mọi người đang khen ngợi mình, trong sự tự đắc của cô ta còn xen lẫn vẻ kiêu ngạo.
Mà hiện tại, Vân Dịch vẫn chưa biết chuyện Vân Tiên là Chủ tịch công ty Tân Khải.
Trần Ngọc Băng đứng bên cạnh, cô ta có thể cảm nhận được Vân Dịch vẫn luôn quan sát khi cô ta dạy Vân Tiên đánh đàn dương cầm, trái tim không khỏi đập mạnh.
Vân Tiên chỉ ngồi tỏ vẻ như mình chẳng hiểu gì, cô hơi cong môi, gật đầu.
Vân Dịch đứng bên cạnh.
Trong lòng Vân Dịch, Tần Y Nhu đã khổ cực cả cuộc đời để nuôi nấng hai anh em họ khôn lớn tới tận bây giờ. Anh ấy cảm thấy mình có thể chịu khó chịu khổ nhưng lại không muốn mẹ mình phải khổ, càng không muốn để em gái sống dưới đáy xã hội.
Thời đại này, không phải ai cũng có thể học đàn dương cầm.
Đồng thời, vào lúc này cô ta có một ý nghĩ muốn thể hiện bản thân trước mặt Vân Dịch.

Em gái à, em có thể đứng lên một chút không, chị sẽ đàn một bản nhạc cho em nghe, sau đó chị sẽ dạy em đàn nhé!
Trần Ngọc Băng cố gắng nói với Vân Tiên bằng giọng điệu mềm mại nhất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.