Chương 286: Cảnh cáo của cô, cô thật sự dám


Vì hội diễn văn nghệ Tết Dương lịch sắp bắt đầu nên lúc này ở sân thể dục vắng hoe.

Đến cả giáo viên cũng đều bận8 bịu trước sân khấu của buổi diễn văn nghệ Tết Dương lịch. Do vậy, ở đây trở thành nơi rất tốt để đánh nhau.
Sau đó Vân Tiên chậm rãi lên tiếng cảnh cáo:
Tao không biết bọn mày là ai nhưng nhớ kỹ, nếu còn có lần sau, con dao trong tay tao sẽ đâm thẳng vào tim chúng mày.

Không biết từ khi nào mà Vân Tiên đã biến ra con dao bướm như làm ảo thuật.
Vân Tiên – người ném viên đá và Trần Hinh Di đã đi tới nơi.

Mày định đánh anh tao à? Đã được tao cho phép chưa mà đánh?
Vân Tiên tức giận, ánh mắt lạnh lùng quét khắp nơi.

Đừng mà! Anh Hoàng, dừng tay đi!
Lúc này, một giọng nói dịu dàng xen vào.
Trần Ngọc Băng với mái tóc dài tung bay, đang nhíu mày đầy vẻ lo lắng chạy tới.
Nói xong, gã tóc vàng nhấc chân định đạp vào bụng Vân Dịch đang bị đồng bọn của hắn khống chế.
Khoảnh khắc gã tóc vàng nhấc chân đạp vào bụng anh thì một hòn đá cỡ nắm đấm bay tới chân hắn.
Gã tóc vàng nghe thấy vậy càng giận hơn. Hắn nhìn Trần Ngọc Băng, nói với cô ta bằng giọng ôn hòa:

Băng Băng, em đứng bên cạnh nhìn là được, anh sẽ cho thằng nhãi này biết cái giá phải trả khi cướp em đi. Đây là cuộc đọ sức giữa những thằng đàn ông!

Một gã nhuộm tóc vàng đứng trước mặt Vân Dịch đang chỉ tay vào mũi anh6 chửi ầm lên:

M mày, biết tao là ai không? Dám cướp con gái với ông à? Trần Ngọc Băng là người mà ông đây nhìn 5trúng, mẹ kiếp thế mà mày lại dám cướp?

Lời nói vừa rồi của Trần Ngọc Băng đã hoàn toàn đảo lộn sự thật đen trắng.
Thậm chí còn khiến gã tóc vàng tưởng rằng Trần Ngọc Băng vô tội, Vân Dịch mới là kẻ giành Trần Ngọc Băng với hắn.

Tiểu Tiên!
Vân Dịch thấy em gái mình, nghĩ tới bản lĩnh của cô, anh mỉm cười rực rỡ giống như ánh mặt trời.

Bà nội nó, mày dám lấy đá ném tao! Mày gan to thật đấy. Có biết ông mày là ai không?
Gã tóc vàng ngồi phịch xuống đất, kêu la thảm thiết.
Gã tóc vàng chửi vô cùng hung ác, nước bọt của hắn phun phì phì sắp bắn đầy lên khuôn mặt tuấn tú của Vân Dịch.

Hừ.
Vân Dịch chỉ cười lạnh lùng, chẳng buồn giải thích.
Chỉ có điều hắn chưa kêu xong thì đã bị hai chiếc giày bay tới đập trúng đầu.
Trong chớp mắt, Vân Tiên đã quật ngã mấy tên đồng bọn của gã tóc vàng. Thậm chí cô còn đánh bay giày của một tay trong số đó, khiến nó đập trúng mặt gã tóc vàng.

Anh Hoàng, anh đừng đánh anh Vân Dịch! Các anh đừng đánh nhau vì tôi… Đừng…
Trần Ngọc Băng tỏ ra sợ hãi và lo lắng.
Lời của Trần Ngọc Băng giống như cô ta và Vân Dịch có mối quan hệ gì đó thật.
Vào3 lúc này, Vân Dịch đang bị một đám du côn xã hội đen dùng cách ỷ đông hiếp yếu, ghìm chặt hai vai.
Khuôn mặt khô9i ngô của Vân Dịch không hề tỏ ra sợ hãi.

Mẹ kiếp, mày dám?
Gã tóc vàng vừa ăn phải giày hôi vừa bị uy hiếp, hắn bỗng cảm thấy tôn nghiêm của một thằng đàn ông bị người khác giẫm đạp, sau đó lập tức hét lớn.

Mày xem tao có dám không!
Vân Tiên cũng nâng giọng. Nói xong, con dao trên tay cô nhanh chóng được phóng đi.
Anh cướp Trần Ngọc Băng với gã tóc vàng này lúc nào? Nói đùa chắc?

Được lắm, mày còn cười cơ đấy!
Gã tóc vàng nhấc hai mắt híp tịt của mình lên. Hắn siết chặt nắm đấm như muốn nện xuống người Vân Dịch.
Cũng đúng lúc đó, tiếng hòn đá đập bốp vang lên với tốc độ kinh người đập trúng vào huyệt vị bàn chân của gã tóc vàng.

Á!
Một cơn đau tới mức nhói tim từ bàn chân truyền tới. Gã tóc vàng rụt chân lại, đau tới mức khuỵu xuống đất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.