Chương 348: Dọn dẹp giúp cô, đón vân trúc
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 574 chữ
- 2022-02-06 11:08:46
Nói tới đây, Thanh Dứu mở cửa ra, ngay sau đó nhìn thấy người đứng bên ngoài.
Trong phút chốc, lời cằn nhằn ca thán đột n8hiên im bặt…
Cô ấy chỉ có thể cởi đồ, dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm cho Vân Dịch rồi đút thuốc giải cho anh, có thế mới loại bỏ được dược tính.
Cách cứu người của Thanh Dứu không giống người thường, tất cả đều do cô ấy tự nghĩ ra.
Cô ấy cho rằng người nhấn chuông là Vân Tiên, vì người biết cô ấy ở đây cũng chỉ có một mình Vân Tiên, nên Thanh Dứu mới không kiêng dè chạy ra ngoài như thế.
Nào ngờ, người đứng ngoài cửa không phải chị Tiên của cô ấy mà lại là Vân Dịch.
Sau đó, Vân Dịch nói sẽ chịu trách nhiệm với mình, Thanh Dứu cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng bây giờ, Vân Dịch lại xuất hiện trước cửa nhà cô, không phải là vì chuyện đó chứ?
Tôi có thể vào trong không?
Vân Dịch lịch sự mỉm cười. Nụ cười của anh như gió mát thổi qua rừng cây, tạo cảm giác khoan khoái thoải mái như được đắm mình trong gió xuân.
Khi nhìn thấy Vân Dịch, Thanh Dứu chợt nhớ tới cảnh tượng mình khỏa thân giải độc cho anh, sau đó hai người còn ôm chặt nhau cách đây không lâu.
Mặt Thanh Dứu lập tức giống như máu tươi nhỏ giọt, đỏ rực chỉ trong chớp mắt.
Hả? Không, không, không thể! Không thể!
Thanh Dứu vừa nhớ ra phòng ở của mình rất bừa bộn, đồ đạc lung tung chồng chất như núi. Cô lập tức giơ tay, kiễng chân chặn tầm mắt của Vân Dịch.
Tôi vào đây!
Vân Dịch vờ như không nghe thấy lời của Thanh Dứu, anh mỉm cười, nhấc chân vào nhà.
Khụ, nhà này, ừm, hơi lộn xộn một chút. Tôi dọn dẹp giùm em nhé!
Vân Dịch hắng giọng. Bóng dáng cao lớn đi tới chỗ đồ đạc lung tung bên kia.
Bấy giờ Thanh Dứu càng cúi thấp đầu hơn, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc trước, cô ấy giải độc cho Vân Dịch cũng chỉ là tình huống bất đắc dĩ.
Dù sao khi đó, Vân Dịch cũng bị chuốc thuốc kích thích, dược tính lại rất mạnh.
Ông nội, ông nội…
Lúc này, trên ti vi truyền tới giọng nói của anh em Hồ Lô.
Gương mặt Thanh Dứu đỏ bừng, giống như bí mật nhỏ của mình bị vạch trần ngay tại chỗ, cô ấy cúi đầu.
Vân Dịch đứng trước cửa nhà, anh khoác trên người một chiếc áo lông dày màu xanh lam càng tôn lên vẻ khôi n3gô, tuấn tú.
Trong khoảnh khắc Thanh Dứu trông thấy Vân Dịch, cô sững người, lời đang nói cũng theo đó lặng đi.
A…! Anh, sao anh lại ở đây?
Sau một hồi im lặng, Thanh Dứu mới hét lên một tiếng rồi thấp giọng hỏi.
Tiếp đó, cô lại 6phát hiện ra mình đang mặc một bộ đồ rất hở hang.
Giữa mùa đông lạnh lẽo thế này, mặc ít luôn tạo cảm giác hở hang hơn n5gười khác, tất nhiên, Thanh Dứu cũng chỉ mặc như thế ở nhà.
Sau đó, Vân Dịch trông thấy sofa lộn xộn, hạt dưa đầy đất, ngay cả trên tủ để giày cũng ngổn ngang đủ loại giày dép.
Vân Dịch:
…
…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.