Chương 396: Lợi hại nhất, tinh thần suy sụp



Giọng cũng vang đấy, nhưng đáng tiếc, cái ngõ này do mày tìm, xung quanh vắng người, mày có la tới rách cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy8 đâu.
Vân Tiên lật tay, chẳng biết từ khi nào đã lấy con dao bướm luôn mang theo trên người ra, cười khẽ.

Sau đó, trước ánh mắ3t sợ hãi, hốt hoảng của đám người Lâm Mộng Vũ, Vân Tiên càng không kiêng nể gì mà tiến lên một bước, trở tay tì con dao bướm lên cổ Lâm9 Mộng Vũ.


Không biết cái cổ họng hét vang dội như thế bị cắt ra thì đẹp đến mức nào nhỉ?
Vân Tiên cầm con dao bướm lướt hai c6ái trên cổ Lâm Mộng Vũ, nhưng không để lưỡi dao cứa sâu vào cổ họng của Lâm Mộng Vũ.
Con dao bướm kia vẫn còn đặt trên cổ họng cô ta.

Mày nghe đây, Vân Tiên trước kia đã chết rồi, còn Vân Tiên đang đứng trước mặt mày bây giờ có thể lấy cái mạng nhỏ của mày bất kỳ lúc nào.
Vân Tiên nhìn bộ dạng kinh hoàng của Lâm Mộng Vũ, cười nói.
Mà mấy người Sở Hướng Nam cũng nhân lúc Vân Tiên đối phó Lâm Mộng Vũ mà đánh ngã luôn vài người chạy tới giúp đối phương.

Không có! Không có! Hơn nữa, tôi đã xin lỗi rồi mà! Vân Tiên, tôi sai rồi!

Lâm Mộng Vũ gào khóc tới mức sắp khàn giọng.
Hiện tại, cô ta vô cùng hối hận, cũng cực kỳ sợ hãi.
Lúc này, Vân Tiên thật sự rất giống quỷ sai dẫn hồn người chết ở Địa Ngục.

Tôi sai rồi, tôi sai rồi, Vân Tiên, xin cô tha cho tôi! Tha cho tôi đi! Tôi xin cô, cầu xin cô… Hu hu hu…
Lâm Mộng Vũ sợ chết giơ tay nắm cổ tay đang cầm dao của Vân Tiên. Cô ta đã sợ tới mức cùng cực, chậm rãi quỳ xuống quỳ lạy Vân Tiên.

Tha cho mày?
Vân Tiên nhướng mày, giọng nói của cô trầm thấp khiến người nghe càng thêm sợ hãi.

Phải phải! Tha cho tôi đi, tôi van xin cô, cầu xin cô! Tôi xin lỗi, tôi bảo đảm! Trước kia tôi không nên làm thế với cô. Vân Tiên, cô hãy nể tình trước kia tôi chưa thật sự làm gì cô mà đừng giết tôi! Đừng giết tôi mà!
Lúc này, Lâm Mộng Vũ có dự cảm không lành, nếu cô ta còn cố chấp thì con dao bướm trên tay Vân Tiên sẽ cắt cổ cô ta xuống.

Lúc trước mày không làm gì tao?
Vân Tiên nghe xong lời này thì muốn bật cười.
Lúc trước, nguyên chủ cũng cầu xin Lâm Mộng Vũ như vậy, cầu xin cô ta đừng đánh
mình
, cầu xin cô ta đừng bắt nạt
mình
. Nguyên chủ còn thề thốt đảm bảo với Lâm Mộng Vũ rằng mình không hề có chút liên quan gì tới bạn trai Nguyên Anh Tuấn của cô ta.

A…
Giọng hét của Lâm Mộng Vũ nhỏ dần, cô5 ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của lưỡi dao mà Vân Tiên cầm trên tay. Trong chớp mắt, cô ta có cảm giác như mình đang quanh quẩn trước lưỡi dao tử thần.
Ánh mắt Vân Tiên vô cảm, lại như đôi mắt của Diêm La đoạt mệnh người, đồng thời cứ như đang phác họa thứ gì đó.
Giờ phút này, Vân Tiên gây cho người ta cái cảm giác như Thần Chết đi lấy mạng người, không sợ trời không sợ đất. Dường như cô không sợ hãi bất kỳ điều gì, tồn tại là để giết chết mình. Lâm Mộng Vũ đã tiến sát ranh giới của tuyệt vọng, lần đầu tiên cô ta đối mặt với một Vân Tiên như vậy.
Nhưng Lâm Mộng Vũ đã làm gì?
Cô ta đạp cho nguyên chủ ngất xỉu rồi đấm đá tàn nhẫn.
Không ngờ Lâm Mộng Vũ lại không cẩn thận đá ngay chỗ trí mạng. Trong cơn tuyệt vọng, nguyên chủ cũng chẳng còn khát vọng sống sót, buông tay rời khỏi thế gian.
Động tác linh hoạt, nhanh thoăn thoắt, nếu chưa từng trải qua huấn luyện thì hoàn toàn không thể đạt tới trình độ này.

Sở Hướng Nam nhớ tới Chu Ngọc Hạo nghênh ngang hống hách với mình trước đó, anh ta nở nụ cười tà ác, lấy miếng giẻ lau bịt miệng Chu Ngọc Hạo ra.


Nhóc con, trước khi chết, mày còn muốn trăn trối gì không?
Sở Hướng Nam cười hỏi Chu Ngọc Hạo.


Mày, rốt cuộc chúng mày là ai?
Chu Ngọc Hạo hét lên thất thanh.

Vì sao thân thủ của đám người Vân Tiên lại linh hoạt như vậy, cứ như người được đào tạo từ quân đội chính quy ra vậy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.