Chương 592: Tiểu trúc mách lẻo. mở cửa ra
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 702 chữ
- 2022-02-08 11:47:48
Đây là tiếng cười hạnh phúc.
Cát Quân Kiến đỗ chiếc xe Jeep trước cửa lớn.
Vân Trúc còn đang chơi trốn tìm với Lam Tố,8 cậu bé mở to hai mắt nhìn chiếc xe quen mắt chạy tới cửa rồi vô cùng vui vẻ chạy tới gần:
Chị Lam Tố, mau lên! Chị của em về rồi! C3hú Cát cũng đến kìa!
Dù sao Cát Quân Kiến cũng không thân không quen với bà, tại sao người ta phải giúp bà chứ?
Có gì đâu mà ngại chứ? Mau đi thôi!
Cát Quân Kiến nói xong, xách đồ lên xe Jeep giúp Tần Y Nhu.
Tần Y Nhu gật đầu, mỉm cười, không từ chối lòng tốt của Cát Quân Kiến, thiện cảm của bà đối với Cát Quân Kiến lại tăng lên đôi phần rồi.
Anh trai bà đã có gia đình, Tần Y Nhu ở đây đã lâu nên bà quyết định quay lại thành phố Long Môn.
Không cần đâu!
Cát Quân Kiến đi tới, xách đồ giúp Tần Y Nhu rồi sửa miệng:
Đúng lúc tôi cũng muốn quay về Long Môn nên có thể tiện đường đưa mọi người về.
Thế thì ngại lắm.
Tần Y Nhu vẫn rất khách sáo.
Tần Y Nhu vội bước tới:
Cát Quân Kiến, anh vào nhà ngồi chơi chút không?
Tần Y Nhu vốn định ngồi xe buýt về thành phố Long Môn vào buổi chiều.
Dù sao bà cũng đã ở nhà Trương Mai Hoa quá lâu rồi, mà nhà của Trương Mai Hoa thật ra lại là nhà của anh trai bà - Tần Lai Tiền.
Vân Tiên đã quay lại nhà của Đổng Nguyễn ở thành phố Long Môn, buổi tối nằm ngủ trên giường lớn của mình, ngửi mùi hương quen thuộc, cô cảm thấy rất bình yên.
Phòng kế bên là phòng của Tư Dịch, mà hiện tại, anh không có ở đây.
Thật kỳ lạ, sao cô lại bắt đầu nhớ anh rồi?
Lúc này, Đổng Nguyễn đã đi ngoại tỉnh, mấy ngày nay bà ấy rảnh rỗi nên đi xa chúc Tết bà con họ hàng.
Giờ đang là Tết, Vân Tiên cũng định cùng với Vân Dịch tới nha Thanh Dứu chúc Tết vào ngày mai.
Dù sao cũng bởi vì có việc nên kế hoạch tới nhà Thanh Dứu chúc Tết vào ngày mười hai mới bị trì hoãn tới giờ.
Giờ này, hình như Trương Mai Hoa không ở nhà nên Cát Quân Kiến chở Tần Y Nhu, Vân Dịch, Vân Tiên, Vân Trúc và Lam Tố về thành phố Long Môn luôn.
Vừa trở lại thành phố Long Môn, Lam Tố đã về nhà mình, dù gì nhiệm vụ của cô ấy chỉ là bảo vệ mấy người Tần Y Nhu thôi.
Cát Quân Kiến tự mình mang đồ của Tần Y Nhu đến biệt thự của Đổng Nguyễn.
Lúc này, hai bóng người bước vào.
Một là Tần Y Nhu, bà đang ôm một đống đồ vật gì đó, sau lưng Tần Y Nhu là Vân5 Dịch.
Tiểu Tiên về rồi đấy hả con? Sĩ quan Cát cũng tới sao? Thế này… Tôi còn đang định quay về thành phố Long Môn.
Tần Y Nhu vội vàng bỏ đồ xuống rồi bà nhìn Cát Quân Kiến, tay chà vào quần áo để lau vết bẩn.
Nói xong, đôi chân nhỏ ngắn chạy như bay tới trước mặt Vân Tiên và Cát Quân Kiến.
Chị ơi, chú 9Cát… anh Tư Dịch đâu ạ?
Vân Trúc chạy tới nắm tay Vân Tiên, vui vẻ chào rồi hỏi.
Anh Tư Dịch của em vẫn chưa tới!
Vân Tiên6 đáp.
Vân Tiên lắc đầu, muốn vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng Vân Tiên mở ra, một bóng người tiến vào. Người nọ vào rồi khóa cửa lại, dùng tốc độ nhanh như chớp bò lên giường của cô.
Cửa phòng Vân Tiên vừa bị khóa, cô đột nhiên nhíu mày, vừa định ra tay thì mùi thơm tươi mát quen thuộc xông vào mũi.
Dù trong đêm tối, cô vẫn cảm nhận được hơi thở của anh một cách rõ ràng.
Sao anh đã về rồi?
Vân Tiên rất kinh ngạc.
Không phải anh nói mai mới về sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.