Chương 812: Khu chụp ảnh, chính là bên kia
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 640 chữ
- 2022-02-15 04:30:29
Lúc này Trần Hinh Di chỉ muốn chạy, không ngừng chạy.
Fuck! Dám đạp ông mày, xem ông mày có cho mày biết tay không!
Triệu Chính Dân bị đạp8 ngã xuống đất thì tru lên một tiếng. Sau khi đứng lên được, ông ta mang vẻ mặt hung ác lao về phía Trần Hinh Di.
Trần Hinh Di chạy thật nh3anh đến cửa ra vào, vừa mới đặt chân đến cửa, cô đã vươn tay cầm lấy tay nắm đấm cửa.
Tư Dịch vẫn luôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vân Tiên.
Trương Thiệu Phong bày ra vẻ mặt nhìn mãi thành quen, còn Trương Kiện thì kinh ngạc nhưng cũng không nói gì.
Lúc trước Trương Kiện còn nghĩ, rốt cuộc phải là người xuất sắc như thế nào mới có thể xứng đôi với Vân Tiên, bây giờ không phải đã có một người rồi sao?
Cô biết bây giờ Vân Tiên vẫn còn đang ăn tối ở nhà hàng, chắc chắn sẽ không biết mình gặp phải chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Hinh Di hung hăng cắn môi, cắn đến mức bật cả máu, nhưng cô không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Thấy Triệu Chính Dân đã cởi thắt lưng đi về phía mình, Trần Hinh Di đã chuẩn bị tìm đến cái chết, cô thấy cách đó không xa có một bình hoa…
Bàn tay mới vừa chạm đến tay nắm cửa, cô đã cảm nhận 9được một người hung hăng kéo quần áo của mình lại, thô bạo kéo cô trở về.
Triệu Chính Dân ra tay rất tàn nhẫn, ông ta kéo mạnh Trần Hinh Di6, lôi xềnh xệch cô đi, sau đó ném cô lên ghế xô pha.
A!
Trần Hinh Di lần nữa điên cuồng đấm đá Triệu Chính Dân.
Nhanh! Mau ngăn nó lại!
Lúc này, bốn người Vân Tiên mới ra khỏi thang máy.
Con đàn bà chết 5tiết, ông sẽ xử lý mày!
Triệu Chính Dân nói xong thì bắt đầu cởi thắt lưng của mình, đi về phía Trần Hinh Di.
Cút! Cút đi! Tôi muốn giết các người!
Giờ phút này, Trần Hinh Di chỉ mong mình có được bản lĩnh như Vân Tiên, nếu vậy thì bây giờ cô đã không đến nỗi chẳng có sức lực phản kháng.
Trong mắt Trần Hinh Di dần hiện lên sự tuyệt vọng, cô thật hối hận đã đi cùng Triệu Chính Dân đến chỗ này, còn đưa điện thoại cho bọn họ.
Con đàn bà chết tiệt, ông sẽ làm cho mày phải khóc thét!
Nói xong, Triệu Chính Dân liền nhào về phía Trần Hinh Di.
Cũng đúng lúc này, Trần Hinh Di bỗng nhiên lao về phía cái bàn dài ở xa xa.
Cô ta muốn làm gì…
Một tên giám khảo nhìn thấy, không khỏi hét lên.
Tuy không biết Tư Dịch là ai, nhưng Trương Kiện có thể cảm nhận thấy khí chất lạnh lùng của người này đủ khiến người xung quanh đều rùng mình.
Nếu như hỏi Tư Dịch vì sao anh có thể tìm được Vân Tiên, đó là bởi vì Vân Tiên lúc nào cũng mang theo điện thoại.
Chỉ cần có phương tiện thì muốn truy tìm vị trí cụ thể của Vân Tiên qua điện thoại là điều không khó.
Tổ chức Ám Hồn có nhân tài lớp lớp, sao có thể không tra được chuyện cỏn con thế này.
Huống chi Vân Tiên cũng không cài đặt hệ thống chống xâm nhập, vì vậy Tư Dịch chỉ cần tra một chút là lập tức biết được vị trí của cô.
Đây là tầng năm rồi, cảm giác yên tĩnh giống như không có người. Sư phụ, Hinh Di có thể ở đâu được chứ?
Trương Thiệu Phong vừa ra khỏi thang máy đã có chút lo lắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.