Chương 822: Mua giỏ hoa quả. cậu ấy đã cứu con


Chủ quán rất biết nhìn người, vừa liếc mắt đã biết Vân Tiên muốn mua hoa quả tặng người khác.


Vậy được.
Vân Tiên mấp máy 8môi, sau đó cầm lấy giỏ hoa quả.
Tiền còn dư đủ để bọn họ mua thêm ba bốn giỏ hoa quả nữa, vậy mà lại không lấy. Đôi tình nhân này đúng là lắm tiền thật!
Chủ quán rất kinh ngạc, nhưng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu, không nhịn được cảm khái bản thân hôm nay buôn bán lời lớn.

Cháu có.
Vân Tiên mỉm cười nhìn chủ quán, nói xong thì lấy ra tờ một trăm tệ trong túi quần.

Đây.
Vân Tiên đưa cho chủ quán.

Không cần trả lại.
Giây tiếp theo, Vân Tiên mở miệng nói.
Nói xong, cô và Tư Dịch đi về phía bệnh viện, để lại chủ quán đứng sững sờ tại chỗ.
Tư Dịch chân dài, một bước của anh bằng hai bước của Vân Tiên, vì vậy Vân Tiên tăng nhịp bước thật nhanh.
Chờ đến khi hai người đến trước cửa phòng bệnh Trần Hinh Di, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy bên trong đã có không ít người.

Vân Tiên rất nóng lòng muốn đến bệnh viện thăm Trần Hinh Di, bởi vì chân cô đều bước những bước rất lớn.
Vân Tiên còn chưa kịp lấy tiền9 ra thì Tư Dịch đã lấy ra một cái thẻ ngân hàng từ túi quần ra đưa cho chủ quán:
Quẹt thẻ.


Cái này…
Chủ quán bối rối n6hìn cái thẻ Tư Dịch đưa cho.

Các cháu chờ một lát, tôi qua quán đối diện đổi tiền lẻ trả lại cho các cháu.
Chủ quán nói xong đang định đi đến quán đối diện xem có thể đổi được tiền lẻ hay không.

Không cần.
Vân Tiên nói.

Hả?
Chủ quán nghe Vân Tiên nói vậy thì hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ cô còn có tiền lẻ? Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chủ quán.

Đây…
Nhìn thấy tờ tiền có giá trị lớn như vậy, chủ quán có cảm giác choáng váng.
Mệnh giá lớn như vậy, hình như tiền lẻ trong quán của ông ấy không đủ để trả lại tiền thừa.
Trần Hinh Di xảy ra chuyện như vậy, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đó là họ hàng thân thích nhà Trần Hinh Di.
Cùng lúc ấy, Vân Tiên và Tư Dịch cũng đi vào.

Tổng cộng là hai mươi tám tệ.
Chủ quán xoa xoa bàn tay nói.
Những năm này giá 3cả hàng hóa còn tương đối thấp, vì vậy một giỏ hoa quả hai mươi tám tệ cũng là hơi đắt rồi.
Sau đó, chủ quán cũng phản ứng lại rất nhanh, ông ấy cười ngượng ngùng:
Chàng trai này, tron5g quán chúng tôi không quẹt được thẻ, các cháu… Có tiền mặt không?

Chủ quán trông có vẻ lúng túng nói.
Vừa mới vào đến cửa, Vân Tiên thấy Trần Hinh Di đã tỉnh lại, đang được một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng người thon thả đút canh gà cho uống.
Tuy rằng trông Trần Hinh Di hơi suy yếu nhưng tinh thần đã khôi phục không ít.
Thấy Vân Tiên đi vào, Trần Hinh Di vội vàng gọi:
Tiên Tiên, cậu đến rồi à!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.