Chương 838: Nâng cô ấy lên trời, theo cô ấy xuống đất



Mẹ, đầu gối con đau quá, đau, đau, đau quá...
Lâm Tuyên vô cùng tủi thân thốt ra được vài tiếng, nhưng sau cùng cô ta cũng được Thân Đồ Liên đỡ dậy.8

Mọi người nhìn vào chỉ thấy phần đầu gối quần của Lâm Tuyên bị rách toạc.

Bởi vì quần của Lâm Tuyên không bền, vừa trượt xuống đất 3đã bị rách ra. Những viên đá gồ ghề trên nền xi măng lại nhiều, ma sát vào đầu gối của Lâm Tuyên, khiến cho đầu gối của cô ta bị thương giống hệt với9 vết thương ở bàn tay của bé Vân Trúc. Máu ở đầu gối của cô ta bắt đầu trào ra.

Hai chuyện này giống nhau sao? Đây mà là vết thương cỏn con sao? Vết thương của Tuyên Tuyên nặng thế này cơ mà! Máu chảy ra nhiều thế này cơ mà!
Thân Đồ Liên phản bác vài câu.

Vậy sao?
Vân Tiên khẽ cười đầy nham hiểm, sau đấy, Vân Tiên thò tay vào trong áo rồi rút ra một con dao bướm ngay trước mặt Thân Đồ Liên.

Vậy để tôi làm chút việc thiện tích đức nhỉ, để máu của các người chảy sạch là được!
Vân Tiên vừa nói, vừa vung con dao bướm.

Máu! Máu! Mẹ ơi, máu!
Lâm Tuyên nhìn thấy máu chảy ra từ ha6i đầu gối mình, cô ta lớn tiếng kêu gào, đau đến nỗi khóc bù lu bù loa cả lên.
Thân Đồ Liên thấy vậy, bà ta lo lắng ngồi xuống trước mặt Lâm 5Tuyên, lớn tiếng gọi:
Con gái cưng của mẹ! Cục vàng của mẹ! Mẹ thổi cho, phù phù, phù phù là không đau nữa. Phù phù!

Nói rồi, Thân Đồ Liên còn khoa trương thổi phù phù mấy cái.
Chính Thân Đồ Liên là người nói mình lớn lên ở đồng ruộng, Vân Tiên trả lại nguyên văn câu nói ấy cho Thân Đồ Liên, khiến cho bà ta lập tức phải ngậm chặt miệng, không dám ho he nữa.
Đây chẳng phải tự mình vả mặt sao?
Nhưng đối với người có da mặt dày như Thân Đồ Liên thì sao có thể chỉ vì câu nói của Vân Tiên mà ngậm hẳn miệng được.

Đều tại nó! Tại nó mà con mới bị thương như này!
Lâm Tuyên vừa nói, vừa dùng tay chỉ về phía Vân Tiên.
Thân Đồ Liên cũng giận dữ quay đầu lại, bà ta vừa định mở miệng đòi công bằng cho con mình thì giọng nói thờ ơ của Vân Tiên truyền tới:
Các người lớn lên ở đồng ruộng có ngày nào là không bị thương đâu?
Âm giọng của Vân Tiên còn kèm theo chút gì đó châm biếm.
Sau đấy, Vân Tiên còn bổ sung thêm một câu:
Vậy nên, chút vết thương nhỏ nhặt này có là gì với các người chứ?

Vân Tiên cầm con dao bướm trong tay vung vẩy trông vô cùng thuần thục.

Thấy vậy, Thân Đồ Liên, Lâm Gia Hào và Lâm Tuyên đều sợ đến nỗi nuốt nước bọt ừng ực.


Cho dù cô có là Chủ tịch Công ty Tân Khải đi chăng nữa thì cô cũng không thể giết chúng tôi được! Bởi vì giết người... là phạm pháp.
Thân Đồ Liên cảm nhận được ánh mắt và hành động của Vân Tiên không giống như đang đùa, vậy nên bà ta lên tiếng nhắc nhở một câu.

Vân Tiên quá đáng sợ! Bây giờ, ba người nhà Thân Đồ Liên thà rời khỏi đây chứ không muốn tiếp tục ở lại nữa.


Vậy bà có muốn thử không?
Vân Tiên vung con dao bướm, bất ngờ tiến về phía Thân Đồ Liên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.