Chương 878: Một tiếng em rể, vô cùng sung sướng


Năng lực điều tiết cảm xúc của Vân Tiên cũng không hề kém chút nào, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Vân Dịch và lên tiếng:
A8nh, hôm nay tới nhà sĩ quan Cát ăn cơm, lúc trước mẹ đã nói rồi, anh biết chưa?


Giờ phút này, ngoại trừ gương mặt đỏ bừng ra thì 3bề ngoài của Vân Tiên gần như đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Cũng không biết là cô che giấu quá tài tình hay là b9ản thân cô vốn đã như vậy rồi.
Đi ngang qua chỗ Vân Tiên và Tư Dịch đang đứng ở cầu thang, Vân Dịch hơi nghi hoặc liếc nhìn Vân Tiên rồi lại nhìn Tư Dịch.
Anh ấy cứ cảm thấy bầu không khí có chút gì đó lạ lùng?
Nhưng Vân Dịch cũng không nghĩ nhiều, anh đi vòng qua Vân Tiên và Tư Dịch một cách tự nhiên rồi đi lên tầng hai.
Nhưng đối với Vân Tiên thì anh có sự quan tâm và kiên nhẫn mà từ trước tới nay chưa từng có, anh có thể đối xử với cô một cách dịu dàng nhất có thể.
Thấy Vân Tiên thực sự không thèm để ý tới mình, Tư Dịch lại cong môi cười, đi xuống lầu.
Tư Dịch chân dài vì vậy anh bước hai bước đã đuổi kịp Vân Tiên, sau đó thò tay ra là có thể nắm lấy cổ tay Vân Tiên.

Anh biết, mẹ đã gọi điện thoại cho anh rồi.
Vân Dịch nói rồi vỗ vào túi quần, ra hiệu ở đó có một6 cái điện thoại di động.
Bây giờ Tần Y Nhu và Vân Dịch đã có điện thoại mà Vân Tiên mua, cho dù Vân Dịch ở trong trường thì cũng c5ó thể thường xuyên liên lạc với Tần Y Nhu.

Anh vào phòng cất cặp đã! Chúng ta mau qua đó đi, đừng để mọi người chờ quá lâu!
Vân Dịch nói xong thì đi lên tầng.
Nhưng sau khi nắm được cổ tay Vân Tiên thì anh lại chuyển tay xuống phía dưới, mười ngón tay đan vào nhau.
Đúng lúc này, ở chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai vang lên tiếng ho khan lúng túng:
Khụ khụ khụ!

Không cần hỏi cũng biết Vân Dịch đang đứng ở chiếu nghỉ bậc thang và nhìn thấy hành động của Tư Dịch.
Khi tiếng ho của Vân Dịch vang lên, anh cũng nhanh chân bước xuống lầu một.
Anh không nhìn Tư Dịch và Vân Tiên, ngược lại còn ho hai tiếng rồi nói với Tư Dịch:
Em rể, chúng ta đi thôi.

Vân Dịch gọi một câu em rể này vô cùng thoải mái!
Nếu như cô cứ để yên như thế này há chẳng phải anh sẽ…
Vân Tiên không muốn suy nghĩ nữa, cô bước trên bậc cầu thang, nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại quần áo của mình.

Tiểu Tiên.
Tư Dịch nhìn Vân Tiên chạy lạch bạch xuống tầng một, đôi mắt sáng ngời của anh tạo thành một đường cong, một giây sau anh lại khẽ gọi Vân Tiên bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Bản thân Tư Dịch cũng thừa nhận cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng gọi ai với giọng điệu dịu dàng như thế.
Nếu ai khiến anh khó chịu, anh sẽ giết luôn người đó.
Điều này tuyệt đối không phải là nói suông, có thể nhìn thấy qua từng sự việc trước đây.
Đến khi Vân Dịch lên tầng hai thì Vân Tiên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô quay người đi xuống dưới nhà, lúc này không có thời gian chỉnh đốn Tư Dịch nữa.
Tư Dịch càng ngày càng to gan rồi!
Lần trước đi ăn đồ nướng cũng vậy, bây giờ ở nhà cũng thế.
Tư Dịch lớn hơn anh ấy thì đã sao? Không phải là vẫn bị mình gọi là em rể sao, ha ha!

Vân Dịch cười trộm rồi cố tỏ ra dáng vẻ chững chạc bước ra khỏi nhà trước.

Tư Dịch nghe thấy Vân Dịch gọi mình là em rể, tâm trạng của anh lại vô cùng sung sướng, sau đó anh cũng nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Tiên đi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.