Chương 9: Đại Chiến Vân gia trang
-
Đại Anh Hùng
- [email protected]
- 1738 chữ
- 2019-08-23 04:57:12
Lúc này Vân gia trang canh phòng cẩn mật, đâu đâu cũng thấy bóng ráng đệ tử canh phòng. Tất cả mọi thành viên cao tầng của Vân gia đều có mặt ở đại sảnh. Ai ai cũng sốt ruột không biết vì sao Viễn Kì Bân lại triệu tập một cuộc họp gia tộc khác. Lúc này một trưởng lão không nhịn được bèn thốt lên:
– Bân đại nhân, đêm khuya thanh vắng người gọi chúng ta đến đây có việc chi a?
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều hướng về phía Vân Kì Bân. Một trong số trưởng lão còn lại tiếp tục hỏi:
– Điền Cung trưởng lão đâu, sao còn chưa tới.
Vân Kì Bân nãy giờ đang nhắm mắt suy nghĩ. Ông vẫn không thể hiểu được tại sao Vân Tế Quang lại đi tin lời của một tiểu nô mà yêu cầu ông làm những việc hết sức hệ trọng như thế này. Trước khi đi Vân Tế Quang cũng có cảnh báo ông rằng sự việc nguy hiểm đe dọa đến sự sống còn của Vân Gia, yêu cầu ông không được lơ là đề phòng, tăng cao cảnh giác. Y còn nói nếu một trong số trưởng lão không đến thì người này ắt hẳn là gian tế.
Mọi việc đến lúc này vẫn đang diễn ra theo đúng những gì hiền đệ của ông phán đoán. Thời gian một trôi đi càng khiến ông cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Những cơn gió lạnh bắt đầu thổi mạnh, ánh trăng lờ mờ qua những lớp mây đang kéo đến. Cả khoảng trời là một mầu đen âm u đến mức rùng rợn. Trời bắt đầu nổi giông làm cho lá rụng lả tả, bụi bay mờ mịt, cành cây nghiêng ngả theo gió. Bỗng chốc
Ầm
một cái. Một tia sét đánh xuống khiến Vân gia quân kỳ gẫy làm đôi, cháy rừng rực trong gió.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, đây chắc chắn là điềm xấu. Một hán tử mặc lam phục bước vào, trên tay y cầm thủ cấp của Điền Cung. Người này không ai khác đó chính là Vân Tế Quang. Y vừa vào liền quăng cái đầu đầy máu me ra giữa đại sảnh khiến ai nấy đều hốt hoảng.
Vân Thừa Đông và Vân Kì Bân thấy hiền đệ của mình đã về liền lập tức hỏi?
– Hiền đệ, chuyện này là sao?, mau giải thích cho mọi người.
Vân Tế Quang chắp tay, nhìn một lượt rồi nói:
– Ta nhận được tin báo có kẻ muốn diệt Vân gia chúng ta.
Vừa nghe đến đây tất cả đều cả kinh. Diệt Vân gia, phải biết rằng Vân gia là một trong năm gia tộc lớn nhất thành Hoàng An, kẻ nào mà lớn lối như vậy. Vân gia không phải muốn nói diệt là diệt được a.
Thấy thái độ của tất cả mọi người, Vân Tế Quang nói tiếp:
– Lúc đầu ta cũng bán tín bán nghi, thế nhưng ta biết chắc người báo tin này cho ta sẽ không bao giờ nói dối, chính vì vậy ta mới tung tin, nhờ Kì Bân huynh giúp đỡ để tên gian tế này lộ mặt. Quả nhiên là vậy, vừa nãy ta mai phục ở con đường nhỏ tới rừng trúc phía bắc thì phát hiện ra Điền Cung đang phóng ngựa báo tin cho giặc. Theo như ta biết thì đích thị là canh ba đêm nay, địch nhân sẽ hành động.
Mọi người nghe thấy thế không khỏi rùng mình, trong đại sảnh đột nhiên lặng như tờ, ai nấy cũng nghĩ:
Địch nhân nói tiêu diệt Vân gia lực lượng chắc chắn phải hùng hậu, ắt đã có chuẩn bị, phen này không tránh khỏi một trận ác chiến
.
Một trưởng lão vội lên tiếng:
– Ba vị Vân gia chủ, các vị trưởng lão, ta đã sống ngần nấy năm ở Vân gia, Vân gia với ta chẳng khác gì nơi chôn rau cắt rốn. Có chết cũng phải đại chiến với chúng một phen, cũng không uổng công ta tu luyện mấy chục năm nay. Chỉ có điều gia quyến không tội tình, ta còn mấy đứa cháu thơ tuổi còn nhỏ, không muốn chúng thiệt mạng. Ta đề nghị lên đối sách chu toàn phòng trường hợp xấu xảy ra, không biết ý của các vị thế nào.
Mọi người nghe hợp lí, nhất thời ánh mắt đều hướng về phía ba vị thiếu gia chủ.
Vân Kì Bân nghe nói vậy cũng gật đầu tán thành. Ông quay sang Vân Tế Quang hỏi:
– Hiền đệ, đệ suy tính chu toàn, không biết đã có đối sách chưa?.
Vân Tế Quang trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Mọi việc binh trận trong phủ đã có Bân huynh lo, ta cũng đã dự liệu trước chuyện này nên cũng đã chuẩn bị một số trận pháp, chiến lược phòng bị, mọi người cùng xem. Sau đó tất cả hãy đưa gia quyến của mình đến phía sau Cầm thi uyển, nơi đó vốn có mật đạo thông ra phía sau núi phòng trường hợp xấu xảy ra.
Y nhìn hết thảy mọi người rồi lại nói tiếp:
– Ta tin với thực lực của chúng ta, lại có phòng bị trước, địch nhân sẽ khó lòng công phá.
Một trưởng lão lên tiếng hỏi:
– Rốt cuộc là kẻ nào, to gan lớn mật?. Thiếu gia chủ, người có hay bọn chúng là ai?
Vân Tế Quang gật đầu, y kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người cùng nghe rồi nói:
– Nếu ta đoán không sai người này hẳn có thân phận rất cao trong triều mới có thể điều động một lực lượng lớn như vậy, còn khiến Ngô gia và Trần gia phục tùng nghe lệnh. Nhưng điều này tạm thời không quan trọng, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là tử thủ Vân gia trang. Sau này có cơ hội chúng ta lật mặt chúng sau.
Một tiếng cười vang từ xa vẳng vào trong đại sảnh:
-Hay, hay lắm! quả không hổ danh là con trai của ta, lo tính mọi việc rất chu toàn.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ, cuối cùng thì lão gia chủ Vân Tự Đức cũng xuất quan
– Gia chủ, gia chủ, gia chủ…
Vân tự đức gật đầu rồi nói:
– Mọi người không cần đa lễ, tình hình cấp bách, cứ theo kế hoạch của Quang nhi mà làm.
Vân Tự Đức bế quan tu luyện đã đạt đến cảnh giới Địa Cấp viên mãn. Nội công của ông tăng mạnh môt cách đáng kể, dáng vẻ như trẻ lại đến mấy tuổi khiến ai cũng sửng sốt ngạc nhiên. Một trưởng lão nhận ra điều này liền lên tiếng nói:
– Chúc mừng Vân gia chủ đã tiến vào Địa Cấp hậu kì viên mãn, phen này chúng ta nhất định không thua.
Vân Tự Đức chắp tay cảm tạ xong nói:
– Mọi người mau làm theo kế hoạch, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tế Quang, con ở lại, tất cả hãy ra ngoài.
Đợi mọi ngươi đi hết ra ngoài, Tế Quang thấy lạ bèn hỏi:
– Phụ thân, người gọi con ở lại hẳn có việc chi hệ trọng?
Vân Tự Đức thở dài, ông lấy từ trong túi áo một viên ngọc châu tinh khiết, sáng lấp lánh, tỏa ra một loại hàn khí nhè nhẹ. Ông nói:
– Đây là Hàn Băng ngọc châu, bảo vật gia truyền của Vân gia ta, các đời gia chủ đều dựa vào nó mà luyện thành tuyệt học. Ta nghe ông cố nói bảo vật này xuất hiện cách đây hơn năm trăm năm trước. Lúc đấy vì tranh dành ngọc châu mà giang hồ một phen tắm máu, mãi về sau ngọc châu mất tích, sau lại lọt vào tay gia tộc chúng ta lúc nào không hay.
– Bao đời gia chủ của Vân gia chúng ta đều nhờ nó mà luyện được một thân tuyệt học, trở thành một trong năm gia tộc lớn nhất thành Hoàng An. Ta đoán lần này địch nhân hẳn nghi ngờ Vân gia chúng ta giữ nó nên mới muốn giết người đoạt bảo vật.
Thấy con trai chăm chú lắng nghe, ông lại nói tiếp:
– Hôm nay ta giao vật này lại cho con, con là người duy nhất mà ta kì vọng, có thể tiến vào cảnh giới Tiên thiên, làm dạng danh cho gia tộc.
Vân Tế Quang thấy vậy liền nói:
– Cha, người đã là Địa Cấp hậu kì viên mãn, đáng lí ra người cần vật này hơn ai hết chứ. Với lại con chỉ là thứ tử của người, theo địa vị mà nói hoàn toàn không có tư cách tranh dành với hai người anh của mình.
Vân Tự Đức cười khổ, ông sao lại không biết việc đó chứ. Thấy con trai nói vậy, ông bèn giải thích:
– Sắp tới là một phen đại chiến, nếu thực sự địch nhân đến vì ngọc châu thì lực lượng ắt hẳn rất đông. Cứ cho là gia trang ta toàn lực chiến đấu cũng chưa chắc đã nắm phần thắng. Vạn nhất chúng ta thua, con hãy tìm cách trốn chạy, luyện thành tuyệt học, sau này báo thù cũng không muộn. Hơn nữa hai người anh của con, một thì quả lười nhác, lại đam mê tửu sắc, không làm lên đại sự. Người còn lại thì quá đỗi chất phát hiền lành, tư chất cũng không phải xuất trúng. Ta mong con hiểu cho nỗi lòng của người làm cha này…
Vân Tế Quang thấy cha nói vậy y cũng không dám cãi. Y là một người thông minh, tâm sự của gia phụ lẽ nào y không hiểu?, thế nhưng bảo y bỏ mọi người lại rồi chạy một mình, y không làm được. Lúc này trong đầu y chỉ có ý nghĩ duy nhất là bằng mọi cách phải cứu lấy Vân gia, trận này quyết không thể thua.
Thấy con không còn ý kiến gì, ông ra hiệu cho Vân Tế Quang lui xuống chuẩn bị mọi việc.
Nhìn bóng con trai biến mất khỏi đại sảnh, Vân Tự Đức nhắm mắt tự nhủ:
Có lẽ những ngày tháng bình yên của Vân gia đã thật sự chấm dứt rồi
.
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá