Chương 18 phần 2


Số từ: 2446
Dịch: Đỗ Tường Linh
NXB Hà Nội
Thay vì ngồi lì một chỗ day dứt về lỗi lầm nào đó, bạn có thể chọn cách khác. Bạn có thể rút ra bài học từ chúng.
Dù sao thì đó chỉ là một lý thuyết hay. Có lẽ lý do cho việc tiềm thức của bạn gọi lại tất cả những bóng ma thảm hại là chúng cần tìm ra lối thoát trước khi có thể yên nghỉ trong sự nhục nhã ở kiếp sau. Tiềm thức luôn gọi những bóng ma về thăm tôi với hy vọng là tôi sẽ làm gì đó để chúng có thể yên nghỉ.
Suốt dọc đường về nhà, tôi lật lại câu chuyện về Người Cổ và nghĩ xem phải làm gì với
Masha
trong trường hợp cô ta cố tình gài bẫy tôi. Tôi cần một sự bảo đảm.
Và khi vừa về đến nhà - ngạt thở trong những cái ôm đầy âu lo bố mẹ - tôi đã nghĩ ra.
Mánh khóe ở đây là phải canh sao cho nó xảy ra thật nhanh, đủ nhanh để DHS trở tay không kịp nhưng cũng phải đủ thời gian để Xnet thoát ra khỏi vòng kiểm soát.
Mánh khóe ở đây phải dàn dựng sao cho số người hiện diện lúc đó đủ nhiều để họ không thể bắt tất cả, đặt nó vào nơi mà báo chí có thể chứng kiến và có cả những người lớn, để DHS không thể phun khí ga vào chúng tôi một lần nữa
Mánh khóe ở đây là đưa ra một thứ gì đó đủ hấp dẫn để giới truyền thông chộp lấy. Mánh khóe là phải dàn cảnh sao đó để chúng tôi có thể tập hợp lại, giống như việc ba nghìn sinh viên trường Berkeley ngăn cản cảnh sát mang một trong số họ đi.
Mánh khóe ở đây là nhử cho cánh phóng viên xuất hiện ở đó và sẵn sàng nói điều mà cảnh sát đã nói, giống như cách họ làm ở Chicago năm 1986.
Đó sẽ là một mánh khóe nào đó.
Ngày hôm sau, tôi trốn khỏi trường sớm một tiếng, sử dụng những kỹ thuật thông thường, chẳng buồn quan tâm liệu mình có bị một hình thức kiểm tra mới nào đó của DHS phát hiện, để rồi một thông báo khác lại được gửi đến cho bố mẹ hay không.
Dẫu sao thì sau ngày mai, bố mẹ tôi sẽ chẳng còn phải bận tâm đến việc tôi có gặp rắc rối ở trường hay không nữa.
Tôi gặp Ange ở nhà cô, cô còn trốn học sớm hơn tôi nhưng cô giả vờ bị một cơn chuột rút kinh khủng, làm bộ ngã khuỵu xuống nên nhà trường phải cho cô về sớm.
Chúng tôi bắt đầu loan tin trên Xnet. Chúng tôi gửi thư tới những người bạn đáng tin cậy và nhắn tin cho bạn bè trong danh sách của mình. Chúng tôi lang thang trên trang chủ và thị trấn của Cướp bóc Hẹn giờ để nói chuyện với những người chơi trong đội mình. Cần phải rất khéo léo, sao cho lượng thông tin mọi người nhận được vừa đủ để họ tham dự nhưng không quá nhiều để tránh bị lộ tẩy trước DHS, nhưng tôi nghĩ là mình đã tiết lộ vừa đủ:
- VAMPMOB NGÀY MAI
- Nếu bạn là dân Gothic, hãy ăn mặc thật ấn tượng. Nếu không phải, tìm một người theo trường phái Gothic để mượn quần áo. Hãy nghĩ đến ma cà rồng.
- Cuộc chơi bắt đầu đúng 8 giờ sáng. ĐÚNG 8 giờ sáng. Hãy có mặt ở đó và sẵn sàng để được chia đội. Trò chơi kéo dài 30 phút, vì thế bạn có thừa thời gian để đến trường sau đó
- Địa điểm sẽ được bật mí vào ngày mai. Hãy gửi khóa công cộng của bạn đến địa chỉ m1k3y@littlebrother. pirateparty.org.se và kiểm tra tin nhắn lúc 7 giờ sáng để nhận được tin tức cập nhật. Nếu 7 giờ là quá sớm, hãy thức cả đêm. Đó là những gì chúng tôi định làm.
- Đây sẽ là trò vui nhất trong năm của bạn, xin đảm bảo.
- Hãy tin tôi.
- M1k3y
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Masha.
- Mai nhé
- M1k3y
Một phút sau, cô ta hồi âm:
- Tớ cũng nghĩ thế. VampMob, huh? Cậu làm nhanh đấy. Đội mũ đỏ nhé. Mang ít đồ thôi.
Khi đi trốn các bạn sẽ mang cái gì theo? Tôi từng mang theo hàng đống đồ nặng trịch khi tham gia trại Hướng đạo sinh, đủ để nhận ra rằng mỗi kilôgam nhét thêm vào sẽ hằn sâu xuống vai bạn bằng toàn bộ sức nặng của trọng lực qua mỗi bước đi - đó không chỉ là một kilogam, đó là một kilôgam mà bạn phải mang theo trong suốt chặng đường hàng triệu bước. Cả tấn đấy.

Đúng đấy,
Ange nói.
Rất thông minh. Và anh cũng không bao giờ được mang quá số quần áo đủ thay trong ba ngày. Anh có thể giặt chúng. Thà áo có vết bẩn còn hơn vác theo cả cái va li quá to và quá nặng đến mức không nhét dưới ghế máy bay.

Cô lôi ra một cái túi ni lông, giống túi của người đưa thư, đeo chéo qua giữa hai bầu ngực cô - cái chi tiết khiến tôi hơi đổ mồ hôi một tẹo - và kéo túi dọc qua lưng. Nhìn bên trong có vẻ rộng rãi, rồi cô đặt nó xuống giường. Giờ thì cô xếp quần áo bên cạnh cái túi.

Em nghĩ là ba áo thun, một quần dài, một quần soóc, ba quần lót, ba đôi tất và một áo len là ổn.

Cô dốc ngược túi thể thao và lấy đồ vệ sinh cá nhân ra.
Sáng mai em sẽ phải nhớ nhét bàn chải vào trước khi đến Civic Center.

Nhìn cô sắp xếp đồ đạc thật là ấn tượng. Không một chút ngập ngừng. Nó cũng rất quái lạ - khiến tôi nhận ra rằng ngày mai tôi sẽ phải đi xa. Có thể là rất lâu. Cũng có thể là mãi mãi.

Em có nên mang Xbox theo không?
cô hỏi.
Em có cả đống thứ trong ổ cứng, các ghi chép, bản vẽ và thư từ. Em không muốn chúng rơi vào tay kẻ xấu.


Chúng đều được mã hóa mà,
tôi nói.
ParanoidXbox luôn có chế độ đấy. Thôi để Xbox lại đi, LA có hàng đống Xbox ấy mà. Chỉ cần lập một tài khoản Priate Party và gửi file ảnh ổ cứng vào hộp thư của em. Chút nữa về nhà anh cũng sẽ làm thế.

Cô làm theo, thư đang chờ gửi đi. Phải mất vài giờ để toàn bộ dữ liệu được nhét qua mạng WiFi của nhà hàng xóm và đến được Thụy Điển.
Sau đó cô đóng nắp túi và kéo chặt các dây nén. Giờ cô có một thứ to bằng quả bóng đá đằng sau lưng, tôi nhìn nó đầy ngưỡng mộ. Cô có thể xuống phố với thứ đó trên vai và chẳng ai thèm nhìn đến lần thứ hai - trông cô cứ như đang đi học vậy.

Còn một thứ nữa,
cô nói và ra tủ đầu giường rồi lấy ra vài cái bao cao su. Cô kéo mấy vỉ cao su ra khỏi hộp, mở túi và nhét chúng vào, sau đó cô vỗ mông tôi một phát.

Giờ sao nữa?
tôi hỏi.

Bây giờ bọn mình sẽ về nhà anh chuẩn bị đồ đạc cho anh. Đã đến lúc em gặp bố mẹ anh rồi chứ?

Cô bỏ lại cái túi giữa các chồng quần áo và đống đồ tạp nham vương vãi khắp sàn nhà. Cô đã sẵn sàng quay lưng lại với tất cả, bỏ đi, chỉ để ở bên tôi. Chỉ để ủng hộ chính nghĩa. Điều đó giúp tôi thấy can đảm hơn.
Mẹ tôi đã ở nhà khi tôi về. Bà để mở máy tính trên bàn bếp, trả lời thư và nói chuyện qua bộ điện đàm nối vào máy tính, giúp đỡ những cư dân Yorkshire nghèo khổ và gia đình họ hòa nhập với cuộc sống tại Louisiana.
Tôi bước qua cửa, Ange đi theo, cười toe toét như bị điên, nhưng cô nắm tay tôi chặt đến mức tôi có thể cảm thấy xương xẩu nghiến ken két vào nhau. Tôi không biết cái gì làm cô lo lắng quá mức như vậy. Dù sao thì sau lần này, mọi chuyện có tệ đi chăng nữa thì cũng đâu có vẻ gì giống như cô sẽ phải dành nhiều thời gian bên cạnh bố mẹ tôi cơ chứ.
Mẹ dừng cuộc nói chuyện với người đàn ông từ Yorkshire khi chúng tôi bước vào.

Chào con, Marcus,
bà nói, hôn lên má tôi.
Còn ai đây nhỉ?


Mẹ, đây là Ange. Ange, đây là mẹ anh, Lillian.
Mẹ tôi đứng dậy và ôm Ange.

Gặp được cháu thật là hay, cô bé,
bà vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới. Tôi nghĩ Ange khá ưa nhìn. Cô ăn mặc đẹp, nhỏ nhẹ, và người ta chỉ cần nhìn cô cũng có thể nhận ra cô thông minh như thế nào.

Rất hân hạnh được gặp cô, cô Yallow,
cô nói, có vẻ rất tự tin và chắc chắn. Tốt hơn rất nhiều so với tôi khi gặp mẹ cô.

Cháu cứ gọi cô là Lillian,
bà nói. Bà đang cố ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Cháu có ở lại ăn tối không?


Cháu rất thích ạ,
cô trả lời.

Cháu có ăn thịt không?
Mẹ tôi đã khá hòa nhập với cuộc sống tại California.

Cháu ăn tất cả những thứ không nhảy vào ăn thịt cháu trước,
cô nói.

Ange nghiện đồ ăn cay mẹ ạ,
tôi nói.
Mẹ có thể mời cô ấy ăn lốp xe cũ và cô ấy sẽ ăn ngon lành sau khi đổ ngập xốt salsa lên đó.

Ange khẽ huých vai tôi.

Mẹ đang định gọi món Thái,
mẹ nói.
Mẹ sẽ gọi thêm vài món có năm loại ớt.

Ange lịch sự cảm ơn, rồi mẹ tôi đi vòng quanh bếp, lấy cho chúng tôi nước hoa quả, một đĩa bánh bích quy và hỏi lại đến ba lần xem chúng tôi có muốn dùng trà không. Tôi cảm thấy có chút lúng túng.

Cảm ơn mẹ,
tôi nói.
Bọn con lên trên gác một chút.

Mẹ tôi khẽ nhíu mắt rồi lại mỉm cười.
Tất nhiên rồi,
mẹ nói.
Một tiếng nữa bố con sẽ về, và chúng ta sẽ cùng ăn tối.

Tôi nhét toàn bộ đạo cụ hóa trang ma cà rồng ở sau tủ. Tôi để Ange phân loại chúng trong lúc mình sắp xếp quần áo. Tôi chỉ đi đến LA thôi mà. Ở đó có cửa hàng quần áo, có tất cả quần áo mà tôi cần. Tôi chỉ cần lấy ba đến bốn cái áo thun ưa thích và một cái quần bò ưa thích, lăn khử mùi, một cuộn chỉ nha khoa.

Tiền!
tôi nói.

Ừ,
Ange trả lời.
Em đang định ra ATM rút sạch tài khoản ngân hàng trên đường về. Em tiết kiệm được khoảng năm trăm đô.


Thật á?


Em còn tiêu vào đâu nữa?
cô nói.
Từ hồi có Xnet đến giờ, em thậm chí không phải trả bất cứ phí dịch vụ nào.


Anh nghĩ anh có khoảng ba trăm đô gì đó.


Tốt rồi. Chúng ta sẽ lấy trên đường đến Civic Center sáng mai.
Tôi có một túi đựng sách to tự cái thời tôi hay vác cả đống đồ đạc loanh quanh thành phố. Dùng túi này sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn túi cắm trại. Ange xem xét đống đồ của tôi một cách không khoan nhượng rồi chọn ra những thứ cô thích nhất.
Khi đồ đạc đã được sắp xếp và cất dưới gầm giường, chúng tôi ngồi xuống.

Sáng mai bọn mình sẽ phải dậy sớm,
cô nói.

Ừ, một ngày trọng đại đấy.’’
Theo kế hoạch, sáng mai chúng tôi phải chọn được đúng thông tin giữa hàng đống địa điểm VampMob giả, đưa mọi người đến những địa điểm vắng vẻ trong khoảng cách vài phút đi bộ từ Civic Center. Chúng tôi phải cắt khuôn, phun dòng chữ VAMPMOB CIVIC CENTER → → và chúng tôi sẽ phải sơn đủ các địa điểm trước 5 giờ sáng. Làm như vậy để tránh trường hợp DHS khóa cửa Civic Center trước khi chúng tôi kịp đến đó. Tôi đã sẵn sàng để gửi tin nhắn đúng 7 giờ sáng - tôi để Xbox chạy trong lúc tôi ra ngoài.

Bao lâu nữa...
cô kéo dài giọng.

Anh cũng đang tự hỏi đây,
tôi nói.
Anh nghĩ có thể rất lâu đấy. Nhưng ai mà biết được? Với bài báo của Barbara...
Tôi đã soạn sẵn một thư điện tử để gửi cho cô ấy vào sáng ngày mai -
và tất cả những chuyện này, có thể chúng ta sẽ trở thành anh hùng sau hai tuần nữa.


Có thể,
cô thở dài.
Tôi quàng tay qua người cô. Vai cô đang run lên.

Anh sợ,
tôi nói.
Anh nghĩ họa điên mới không thấy sợ.


Ừ,
cô trả lời.
Ừ.

Mẹ gọi chúng tôi xuống ăn tối. Bố bắt tay Ange. Ông chưa cạo râu và trông có vẻ lo lắng kể từ lúc chúng tôi đến gặp Barbara, nhưng khi gặp Ange, một phần tính cách cũ của ông đã trở lại. Cô hôn má ông và ông nhất định bắt cô phải gọi mình là Drew.
Bữa tối thực sự rất ngon. Không khí bớt căng thẳng khi Ange lấy tương cay ra đổ lên đĩa ăn của cô, giải thích về những đơn vị đo độ cay Scoville. Bố thử một dĩa đầy thức ăn của Ange và phải chạy ngay vào bếp để uống hết cả hộp sữa. Thật khó tin, mẹ tôi vẫn quyết định ăn thử và tỏ ra rất thích thú. Mẹ tôi hóa ra lại là một người ăn cay phi thường chưa được khám phá, một người ăn cay bẩm sinh.
Trước khi về, Ange đưa mẹ lọ tương cay.
Cháu còn nhiều ở nhà,
cô nói. Tôi đã thấy cô cất chúng vào ba lô.
Có vẻ như cô cần sở hữu một lọ như thế này.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại chiến hacker.