Quyển 4 - Chương 192: Trước vào động phòng rồi nói sau


Nguồn: mê truyện
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, không khí trên bữa tiệc sau khi kết thúc buổi lễ rõ ràng có chút nặng nề. Không chỉ bởi vì Thôi Hoán đến náo loạn một hồi như vậy, còn bởi vì, trong lòng mọi người trong sảnh kinh ngạc nhất từ trước đến nay: tại sao hoàng đế lại quản tới việc đâu đâu như vậy? Lý Lâm Phủ vui mừng khấp khởi nguyện ý gả con gái cho Tiêu Duệ, hoàng đế lại nhàn rỗi xen vào làm cái gì?
Nhất định có nguyên nhân. Vài gốc đèn mừng đỏ thẫm bùng cháy lên, từng chiếc đèn cung màu phấn hồng treo đầy xà ngang nhô lên cao phát ra ánh sáng dịu dàng, không khí vui mừng trong hỉ đường cũng không bởi vậy mà giảm đi bao nhiêu.
Thấy sắc trời đã tối, Lý Lâm Phủ cười cười:
- Ngọc Chân điện hạ, canh giờ đã đến, chúng ta nên cáo từ về phủ thôi…
Ngọc Chân mỉm cười trên khuôn mặt quyến rũ, nhưng nàng đột nhiên trừng mắt liếc Lý Lâm Phủ, cười lạnh nói:
- Mấy hôm nay Lý tướng cảm thấy mỹ mãn, nhưng Tử Trường nhà ta lại bởi vậy… Còn có Thôi Hoán kia, quả nhiên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, một hôn lễ vui vẻ vì hắn mà khiến cho lộn xộn.
Lý Lâm Phủ cười xấu hổ, hắn biết chút tâm tư này của hắn không thể gạt được Ngọc Chân, chỉ cười ha ha:
- Hiền tế cứ an tâm, chuyện này không tính là cái gì, Thôi Hoán chẳng qua chỉ là một con tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Nhớ tới tình tình kiêu ngạo trước kia của Thôi Hoán, Lý Lâm Phủ không khỏi nở nụ cười lạnh:
- Về phần Thôi Hoán này ---- hiền tế không cần lo lắng, để lão phu tới thu thập tên cẩu tài kia. Còn có Thôi gia, cũng dám không để Lý Lâm Phủ ta vào mắt. Hừ, xem ra lão phu không cho bọn họ biết tay một chút, bốn gia tộc Thôi Trịnh Vương Lô này thật đúng là muốn nhảy lên mà.
Tiêu Duệ nhàn nhạt cười:
- Cũng tốt!
Ngọc Chân thở dài đứng lên:
- Thôi Hoán làm ầm ĩ thì không sợ, sợ chính là hoàng thượng trở về kinh. Lý Lâm Phủ, trong lòng ngươi rõ như gương, một khi hoàng thượng về kinh… Tử Trường, nghe lời mẫu thân nói. Mặc kệ hoàng thượng trách tội như thế nào, con cũng không thể lỗ mãng như lần trước…
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Mẫu thân, nhạc phụ đại nhân, hai người cũng không cần lo lắng quá nhiều vì Tiêu Duệ. Cho dù như thế nào, vừa rồi con cũng không hề vi phạm vương pháp, chẳng lẽ hoàng thượng còn có thể chém đầu con chỉ vì con lấy Đằng Không?
Ngọc Chân thở phào một cái:
- Cũng không đến mức chém đầu, chỉ có điều mẫu thân sợ con đường làm quan của con sẽ…
Lý Lâm Phủ lơ đễnh tiếp lời:
- Thì tính sao? Mặc dù Tử Trường không có quan tước, dù sao hắn vẫn là phò mã công chúa Hàm Nghi, vẫn là con rể Lý Lâm Phủ ta, cũng là nghĩa tử Ngọc Chân điện hạ ngài, vẫn là tài tử tửu đồ có một không hai thiên hạ của Đại Đường. Chỉ cần có lão phu và Ngọc Chân điện hạ, tại Đại Đường này, có ai dám động Tiêu gia? Lại nói tiếp, tiểu tử này phú giáp thiên hạ, gia tài rất nhiều, sợ là không quan chức một thân nhẹ nhàng, đóng cửa ở nhà trái ôm phải ấp hưởng hết diễm phúc nhân gian đi?
Ngọc Chân thản nhiên cười:
- Vậy cũng đúng. Bằng vào bản thân và gia đình hôm nay của Tử Trường, có làm quan hay không cũng không sao.
Tiêu Duệ nhún vai, cười khổ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, mẫu thân, sắc trời đã tối, dù thế nào, trước hết vẫn để cho con vào động phòng rồi nói sau, có được không?
Lý Lâm Phủ bật cười, vội vàng đứng dậy bước ra ngoài, cười ha ha nói:
- Đúng, đúng, không còn sớm nữa, đừng để Không nhi chờ sốt ruột.
Ngọc Chân hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Duệ:
- Tiểu oan gia, lúc này nóng nảy sao? Được rồi được rồi, bây giờ ta đi.
Lý Lâm Phủ và Ngọc Chân đi rồi, nhưng Tiêu Duệ vẫn không tới tân phòng Lý Đằng Không, mà yên lặng ngồi trong nội đường, vuốt lại tâm sự lung tung của mình. Lý Nghi và Ngọc Hoàn vẫn không rời khỏi, thấy Tiêu Duệ không có ý tứ vào động phòng, Lý Nghi nhận một chén trà nóng từ trong tay Tú Nhi, bưng tới dịu dàng nói:
- Tử Trường, trước uống chén trà nóng, mọi việc vào động phòng chờ ngày mai nói sau. Đằng Không muội tử đang khổ thân chờ trong phòng, nếu chàng không đi sợ…
Tiêu Duệ gật đầu, cười với Lý Nghi, tâm tư lại cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Cho tới bây giờ, Tiêu Duệ cảm giác mình thật giống như cánh diều tung bay kia, tùy ý Lý Long Cơ nắm dây điều khiển, vô luận hắn muốn bay rất cao, đầu sợi dây kia đều bị Lý Long Cơ nắm trong tay gắt gao, hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ làm hắn rơi xuống. Cuộc sống tiếp tục như thế này, mặc dù lại phong quang vô tận, kỳ thật vẫn che đậy sát khí.
Một khi đã như vậy, không bằng tự mình chủ động kéo đứt dây… Đường sau này, sẽ bay lên trời cao hay là rơi xuống mặt đất, đều do mình làm chủ.
Ta không làm diều, nếu làm ---- ít nhất, cũng phải làm một cánh diều tự do tự tại. Mưa to gió lớn không đáng sợ, đáng sợ chính là mình làm một con diều trầm luân, đáng sợ chính là mình không thể bay lượn dưới vòm trời và có năng lực chống cự mưa gió. Tiêu Duệ yên lặng nghĩ, sự kiên nghị và nghiêm nghị trong mắt càng nặng.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, áy náy cười với Lý Nghi và Ngọc Hoán, liền vội vàng đi tới tân phòng của hắn và Lý Đằng Không.
Tuy rằng Dương Ngọc Hoàn thông minh, nhưng thuở nhỏ nàng sinh trưởng ở dân gian, đối với loại tranh đấu quyền lực trên triều đình và quan hệ phức tạp không rõ lắm, suốt một buổi tối này, nàng còn không hiểu rõ dây dưa vướng mắc trong đó, cuối cùng chờ Tiêu Duệ đi khỏi, lúc này nàng mới vội vàng kéo vạt áo Lý Nghi hỏi:
- Nghi nhi tỷ tỷ, tỷ có thể nói với Ngọc Hoàn, vì cái gì hoàng thượng không thích Tiêu lang lấy Đằng Không muội muội hay không? Chẳng lẽ, là bởi vì Nghi nhi tỷ tỷ?
Ánh mắt Ngọc Hoàn tuy rằng rất mê hoặc nhưng vẫn rất trong trẻo, Lý Nghi yếu ớt thở dài:
- Ngọc Hoàn muội muội, việc triều đình này rất phức tạp, tỷ cũng không biết nói như thế nào với muội … Có lẽ, phụ hoàng không hy vọng thấy Tiêu gia chúng ta làm thông gia với Lý gia đi. Phải biết rằng, phụ hoàng một lòng nâng đỡ Tử Trường, chính là để tương lai kiềm chế Lý tướng ---- nhưng hôm nay, Tử Trường đột nhiên lấy Đằng Không muội muội, trở thành con rể Lý tướng, muội nói phụ hoàng có tức giận hay không?
Đôi mắt long lanh nước của Ngọc Hoàn chớp hai cái, vẫn có chút mơ hồ, nhưng tâm tính nàng lãnh đạm, đối với chuyện tình lộn xộn này cũng không cảm thấy hứng thú thế nào, nghĩ nghĩ cũng không hỏi lại, mỉm cười dắt tay Lý Nghi:
- Nghi nhi tỷ tỷ, đêm nay hai tỷ muội chúng ta ngủ chung đi, dù sao Tiêu lang đêm nay nhất định sẽ không…
Mặt Lý Nghi đỏ lên, dậm chân, sẵng giọng:
- Nha đầu chết tiệt kia…
Trong động phòng ánh hồng lay động, tất cả vật dụng trong phòng đều bịt một tầng vải hồng mỏng kín mít, không khí vui mừng kiều diễm nói không hết. Lý Đằng Không ngồi trên giường, dựa lưng vào tấm áo ngủ bằng gấm tơ tằm đỏ thẫm kia, tự mình sớm bỏ chiếc váy cưới thật dày đi, tâm tình phức tạp lo lắng chờ đợi Tiêu Duệ tới.
Thời gian trôi qua từng chút, bóng đèn nhảy múa phát ra từ chiếc đèn mừng đỏ thẫm kia, nhưng Tiêu Duệ vẫn chưa tới, Lý Đằng Không càng nôn nóng và buồn bực. Trên hôn lễ của mình, không ngờ xảy ra một hồi khôi hài như vậy, làm cho đáy lòng thiếu nữ không yên bất an và phẫn nộ lạ thường. Nàng không biết, Tiêu Duệ có thể bởi vậy mà… Nàng không dám nghĩ thêm nữa.
- Thôi Hoán.
Bàn tay trắng mịn của Lý Đằng Không nắm chặt áo ngủ bằng gấm, trên khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp lộ ra vẻ giận dữ thật nặng.
Gió bắc gào thét ngoài cửa, tiếng người trong viện Tiêu gia như có như không, trong động phòng mới tinh không tiếng động. Trái tim Lý Đằng Không nhảy liên hồi, trong lòng hơi hốt hoảng, hai má dần đỏ lên.
Phốc. Có lẽ là mèo hoang lủi trên tường cao hoặc mái cong trong phủ, phát tra tiếng vang nhẹ nhàng.
Trong lòng Lý Đằng Không đăng một tiếng, hai mắt ngày càng ai oán và thất vọng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Đột nhiên, ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trái tim của Lý Đằng Không lập tức xiết chặt, nàng ngồi trên giường thân mình hơi nhô lên, hai tay chống phía trước, tư thế thật quái dị.
Tiếng bước chân ngày càng gần, tim Lý Đằng Không đập càng mạnh. Nhưng không bao lâu, tiếng bước chân kia đã vượt qua, chợt nghe một thanh âm của thị nữ:
- Đại nhân, mời bên này.

Đến đây, rốt cuộc đã tới.
Lý Đằng Không vui sướng trong lòng, hai dòng lệ châu nháy mắt tràn mi mà chảy.
Cách cửa két một tiếng mở ra, mang một trận gió lành lạnh tiến vào, Lý Đằng Không không kìm nổi rùng mình một cái.
- Không nhi, để nàng đợi lâu.
Tiêu Duệ vừa nói vừa cho thị nữ chuẩn bị vào cửa cởi áo cho hắn lui ra, tự mình vội vàng bỏ hỉ bào thật dày đi, chỉ để lại nội y mà lên giường. Đột nhiên hắn ngẩng đầu thấy vệt nước mắt thấp thoáng trên mặt Lý Đằng Không, không khỏi ngẩn ra:
- Không nhi, nàng khóc sao?
Lý Đằng không cũng không nhịn được tình cảm xao động, cũng bất chấp sáng sớm mẫu thân đã nhắc nhở nàng rụt rè, nàng nhào vào trong lòng Tiêu Duệ, nghẹn ngào:
- Không nhi sợ chàng không quan tâm ta…
Nháy mắt Tiêu Duệ liền tỉnh ngộ, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng an ủi:
- Làm sao có thể, nàng đã là thê tử của ta, không ai có thể chia tách chúng ta… Không nhi ngoan, đừng khóc…
Lý Đằng Không dần nín khóc mỉm cười trong lòng Tiêu Duệ, nhưng chợt nàng thấy nam nhân của mình giống như có chút khác thường, chẳng những thân mình nóng lên, tiếng hít thở còn trở nên dồn dập. Nàng ngẩn người ta, thân mình mềm mại uốn éo trong lòng Tiêu Duệ, đột nhiên cảm giác tay Tiêu Duệ phủ lên cặp mông đầy đặn của mình, lúc này mặt đỏ lên, vừa muốn đẩy ra, lại nghĩ tới đây là động phòng của mình, liền xụi lơ trong lòng Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ vươn tay vào áo lót của Lý Đằng không, không trở ngại phủ lên hai bầu vú ngạo nghễ rất tròn, tay kia từ mông một đường tiến lên, dần dần mò tới một vết sẹo mơ hồ, Tiêu Duệ run lên trong lòng, hắn nhẹ nhàng bỏ áo lót của Lý Đằng Không đi, nhìn vết sẹo mới mẻ khoảng hơn một tấc giống như trăng non trên da thịt tuyết trắng, dục vọng đầy bụng nháy mắt tiêu tán, thay vào đó là nhu tình và áy náy vô tận.
- Tiêu lang…
Lý Đằng Không chịu xấu hổ quay người lại, hai vú no đủ đẫy đà lay động một trận, bộ ngực bồng bềnh. Nàng gắt gao nắm lấy tay Tiêu Duệ, chậm rãi để lên bộ ngực no đủ của mình, trong miệng thì thào tự nói:
- Tiêu lang, ta không kém so với Nghi nhi tỷ tỷ và Ngọc Hoàn tỷ tỷ…
Đặt tay vào nơi co dãn ấm áp kia, cảm khác quen thuộc và xa lạ khiến cả người Tiêu Duệ run lên, không kìm nổi mở tay, cúi người xuống miệng ngậm chặt nụ hoa đỏ tươi này.
Lý Đằng Không nháy mắt giống như ngất xỉu, xấu hổ vặn vẹo thân mình, cặp chân thon dài vắt thành hình hai cánh hoa, trên mặt đỏ bừng có thể búng ra nước, hô hấp cũng lập tức trở nên dồn dập:
- Tiêu lang, ta chết mất…
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, không khí trên bữa tiệc sau khi kết thúc buổi lễ rõ ràng có chút nặng nề. Không chỉ bởi vì Thôi Hoán đến náo loạn một hồi như vậy, còn bởi vì, trong lòng mọi người trong sảnh kinh ngạc nhất từ trước đến nay: tại sao hoàng đế lại quản tới việc đâu đâu như vậy? Lý Lâm Phủ vui mừng khấp khởi nguyện ý gả con gái cho Tiêu Duệ, hoàng đế lại nhàn rỗi xen vào làm cái gì?
Nhất định có nguyên nhân. Vài gốc đèn mừng đỏ thẫm bùng cháy lên, từng chiếc đèn cung màu phấn hồng treo đầy xà ngang nhô lên cao phát ra ánh sáng dịu dàng, không khí vui mừng trong hỉ đường cũng không bởi vậy mà giảm đi bao nhiêu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Đường Tửu Đồ.