Nguồn: mê truyện
Tay Tiêu Duệ run lên, kỳ thật toàn bộ thân thể đều bắt đầu run lên. Loại cảm giác ấm áp này gần như khiến hắn trầm luân xuống.
Lý Long Cơ bên cạnh phát ra tiếng giọng mũi thản nhiên, thân thể hơi giật.
Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, đột nhiên thu hồi tay lại, mặt đỏ lên cúi đầu nói:
- Mẫu phi!
Một tiếng
mẫu phi
này tiêu tan hoàn toàn dục vọng của Võ Huệ Phi, cũng khiến trong ánh mắt ngập nước nhiều hơn một chút ai oán và cô đơn. Nàng nhẹ nhàng ưỡn thẳng bộ ngực cao ngất, run giọng nói:
- Tiểu oan gia…
Tiêu Duệ xấu hổ gục đầu xuống, hai tay nắm chặt lông tơ của tấm thảm dưới chân.
Hắn muốn chạy, lập tức chạy. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp phía trước này ngày càng không giống quý phi Đại Đường đoan trang kia, mà giống thục nữ tràn lan sắc dục, hắn căn bản ngăn không được hấp dẫn trắng trợn như vậy.
- Không nên đi.
Võ Huệ Phi phát ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng.
- Chẳng lẽ ta kém hơn Ngọc Chân sao?
Võ Huệ Phi cười quyến rũ, toàn bộ thân thể thơm ngào ngạt đều tiến lại gần, nhũ hải trước ngực kia gần như đặt lên đầu Tiêu Duệ, thanh âm hạ xuống cực thấp:
- Đừng nói giữa ngươi với Ngọc Chân không có gì…
Tiêu Duệ gần như muốn hít thở không thông, hắn không thể phản bác, giữa hắn và Ngọc Chân quả thật có vài phần mờ ám. Tuy rằng không có vượt qua bước lôi trì cuối cùng kia, một chút ôm ẵm nên có và tiếp xúc thân mật không nên có cũng đều có.
Chỉ có điều, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới khuôn mặt mỉm cười chân thành của Lý Nghi kia, trong lòng chợt lạnh, thân thể chợt lui về phía sau, cúi đầu nói khàn khàn:
- Mẫu phi!
Võ Huệ Phi cắn răng, lại ngồi trở về, khuôn mặt đỏ hồng, chậm rãi bình tĩnh trở lại, một loại u oán nhàn nhạt lại bắt đầu tràn ngập ra.
- Ta rất khổ.
Sắc mặt Võ Huệ Phi dần xuất hiện vẻ xấu hổ phức tạp, nàng không dám nhìn lại Tiêu Duệ, mà đưa ánh mắt dịu dàng quyến rũ đủ để hòa tan bất cứ một nam tử trên thế gian này nhìn về phía Lý Long Cơ.
Nàng khẽ thở dài, hoàng đế trước mắt này, đúng là ân sủng hơn mười năm không thay đổi, nhưng ai có thể biết rất nhiều năm hắn cũng đã không thể tiếp tục thỏa mãn sắc dục ngày càng mãnh liệt của nàng. Ngay vừa rồi dục vọng của nàng vừa mới khiêu khích bùng lên, hoàng đế Đại Đường trên người cũng đã hành quân lặng lẽ, khiến cả người nàng chua xót mà lại tràn đầy oán hận.
Hoàng đế đã già rồi, cho dù hắn không chịu thừa giận mình già như thế nào, nhưng nàng còn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, cái gọi là phụ nữ ba mươi như lang bốn mươi như hổ, nhất là ở thời đại thịnh Đường dục vọng lên cao này. Võ Huệ Phi 40 tuổi kỳ thật đang ở vào những năm sắc dục đang dồi dào, nàng giống như là một ngọn lửa, đối mắt với củi khô có thể giải khát, muốn nhào lên nhưng không có một chút khí lực.
Lúc trước, tuy rằng nàng thống khổ nhưng còn có thể ngăn chặn. Nhưng, từ sau khi có chút tâm tư mờ ám không rõ ràng với Tiêu Duệ, trong đêm dài tịch mịch gần đây nhất, không ngờ nàng bắt đầu thủ dâm, mà đối tượng ảo giác mục đích của bản thân, không ngờ không phải hoàng đế Lý Long Cơ, mà là Tiêu Duệ.
Nàng vô ý thức đưa tay thăm dò vào trong váy mình vuốt ve da thịt nóng bỏng… Nàng đột nhiên cảm thấy mình rất vô sỉ.
Sắc mặt nàng đột nhiên có chút trắng bệch, quay đầu lại u oán nói:
- Có phải ta có chút dâm đãng hay không…
Tiêu Duệ thở dài trong lòng, lại liếc Lý Long Cơ thấy hoàng đế già yếu đang ngủ rất say, cúi đầu nói:
- Mẫu phi, đây đều là chuyện thường tình của con người, ta đều có thể hiểu được.
- Ngươi thật sự hiểu được sao?
Võ Huệ Phi nỉ non:
- Không, ngươi không thể hiểu được.
…
…
Khi chính tay mình chậm rãi lướt qua bụng dưới, thân thể Võ Huệ Phi run rẩy mạnh mẽ, ửng đỏ trên mặt lập tức tăng lên tới cực điểm, tiếng thở dốc trong miệng chợt dồn dập lên, không ngờ nàng cao trào rồi, cao trào trong khi nói chuyện phiếm câu được câu không với Tiêu Duệ.
Nàng cảm thấy cực kỳ thẹn.
Cúi người trên thảm, không dám ngẩng đầu lên.
Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu vươn một bàn tay ra ngoài:
- Tiêu Duệ, đỡ ta đứng lên.
Tiêu Duệ nắm nay bàn tay nhỏ bé kia, nhẹ nhàng kéo một cái, Võ Huệ Phi liền đứng dậy thuận thế gục vào trong lòng hắn. Mà ngay khi hắn xấu hổ muốn đẩy nàng rời khỏi, Võ Huệ Phi cười cười chủ động rời khỏi hắn chậm rãi đi tới cửa điện.
Đứng dưới ánh mặt trời ám áp, mặc cho gió thu mát mẻ thổi qua hai gò má.
Võ Huệ Phi nghiêng đầu lại, khuôn mặt quyến rũ đã khôi phục trần tĩnh và đoan trang giống như ngày xưa, nàng thản nhiên cười:
- Ngươi vào cung, là vì vấn an bản cung hay là có việc muốn tìm phụ hoàng ngươi vậy?
Tiêu Duệ đột nhiên muốn thử thái độ Võ Huệ Phi một chút, hắn muốn biết, nếu Lý Kỳ trở thành quân cờ mà Lý Long Cơ gạt bỏ thì nàng sẽ làm như thế nào? Nàng sẽ đứng ở bên hoàng đế hay là đứng ở trên con đường của chính mình?
Sau khi trầm ngâm thật lâu, hắn mới cười cười, nhìn quanh bốn phía không thấy bóng ai, mới cúi đầu hỏi một câu:
- Mẫu phi, nhi thần nghe nói năm đó tiên đế từng…
Thân thể Võ Huệ Phi đột nhiên chấn động, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch, đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Duệ:
- Ngươi làm sao mà biết được?
- Mẫu phi không cần quản nhi thần biết như thế nào… Nhi thần thấy đám người Ninh Vương khí thế dào dạt, sợ là có chút dụng ý không tốt… Mà nếu, nếu một ngày bọn họ làm khó dễ phụ hoàng, phụ hoàng…
Võ Huệ Phi ảm đạm cúi đầu xuống. Không thể không nói, bằng vào sự hiểu biết của nàng đối với Lý Long Cơ, chính như Tiêu Duệ lo lắng vậy, trước sẽ lấy làm lệ, nếu như lấy làm lệ không được, sẽ buông tha vị thái tử của Lý Kỳ làm cái giá, giành lấy một thời gian hòa hoãn, để chờ khi ra tay nghĩ biện pháp thu thập Lý Hiến và Lý Tông đôi cha con đến nay còn chưa thừa nhận này.
Không thể không nói, sở dĩ Lý Long Cơ
sung quân
Lý Tông đến Lũng Hữu, cố ý cho hắn binh quyền, lại phong Lý Kỳ làm thái tử, mục đích chẳng qua là trá hình bức Lý Tông chủ động mưu phản, cũng cho hắn một lý do tốt để tru sát Lý Tông. Nhưng dường như nhìn thấu an bài của hắn, Lý Hiến đột nhiên muốn ra tay trước.
Mà một khi Lý Kỳ bị phế đi vị thái tử, cả đời này không thể có cơ hội kế thừa lại ngôi vị hoàng đế. Nghĩ tới điều này, Võ Huệ Phi cắn chặt hàm răng, trầm giọng nói:
- Ta nói Lý Hiến như nào đột nhiên đến kinh, còn có Thọ Xương những người đó, một số hoàng thân thường ngày không có động tĩnh gì, đột nhiên lập tức đều xông ra, hóa ra là đánh chủ ý này.
- Mẫu phi, phụ hoàng sẽ không…
Tiêu Duệ vẫn giữ lại một chút hy vọng, hỏi. Nếu Lý Long Cơ có thể hạ độc thủ, tất cả những việc này cũng không có vấn đề gì, cái gì mật chỉ tiên đế, cái gì hứa hẹn giữa huynh đệ, cái gì tín nghĩa, dưới mot dao cường quyền của Lý Long Cơ, tất cả đều là nói không.
Nhưng rất hiển nhiên, Võ Huệ Phi cùng Lý Lâm Phủ phản ứng giống nhau, nàng thở dài:
- Phụ hoàng ngươi coi trọng thanh danh, coi trọng tình cảm huynh đệ, sẽ không công khai ngỗ nghịch mật chỉ của tiên đế.
Tiêu Duệ hoàn toàn trầm mặc xuống, hắn rất buồn bực, Lý Long Cơ này vốn là một người có dục vọng quyền lực rất nặng. Vì bảo vệ quyền lực của mình, ngay cả con trai hắn cũng có thể xuống tay, như thế nào không cứng rắn được với Lý Hiến? Hừ, thực dối trá! Không phải hắn không muốn xuống tay, mà là sợ bêu danh thiên cổ.
Chẳng lẽ, hắn muốn… Khóe miệng Tiêu Duệ đột nhiên nổi lên một nụ cười lạnh:
- Loại việc chịu tiếng xấu thay cho người khác này, ta tuyệt đối sẽ không làm.
Võ Huệ Phi cô đơn đi về phía trước vài bước, lo lắng đối với vị thái tử hoặc là nói nàng lo lắng đối với vinh hoa phú quý tương lai, nháy mắt thay thế dục vọng mê ly, khiến nàng tâm phiền ý loạn.
Sắc mặt nàng âm trầm lên, yên lặng nghĩ tâm sự của mình, thình lình nghe Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Mẫu phi, kỳ thật Kỳ đệ không làm cái này, cũng vị tất là chuyện gì xấu, đệ ấy thật sự không nên làm một hoàng đế…
Võ Huệ Phi quay đầu nhìn lại Tiêu Duệ, sẵng giọng:
- Sao có thể nói như vậy? Kỳ nhi không làm thái tử, chúng ta như thế nào…
- ha ha.
Tiêu Duệ đi qua, thuận tay kéo kéo trên làn váy hoa lệ của Võ Huệ Phi:
- Đương nhiên, chỉ cần Kỳ đệ muốn làm thái tử này, Tiêu Duệ tự nhiên sẽ cố sức bảo vệ đến cùng. Chỉ có điều nhi thần lo lắng sợ là phụ hoàng không có tâm tư kia.
Võ Huệ Phi nhíu mày:
- Nếu Kỳ nhi mất đi vị thái tử, kế vị cũng chỉ có thể là Lý Tông, mà nếu để cho Lý Tông đăng vị, không chỉ nói ngươi, cho dù là bản cung, tương lai cũng không có trái ngọt để ăn.
…
…
Một đám mây đen che khuất trời thu xán lạn, mà từng đợt gió thu cũng chợt phần phật qua thâm cung trùng điệp. Lá rụng rối rắm, bụi mù nổi lên bốn phía, bức tranh chạm trổ trên cột trụ cung điện chậm rãi trở nên hư ảo trong mắt Tiêu Duệ. Hắn không biết, như thế nào hắn lại có loại cảm giác kỳ quái này, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả trước mắt, rất không chân thật.
Võ Huệ Phi váy dài nghê thường bay bổng trong gió, nàng lấy tay che trước khuôn ngực trắng thuần, một cảm giác mát lạnh kéo tới, không kìm nổi hắt hơi một cái.
- Ái phi, trời lạnh, hay là nàng vào điện đi thôi.
Không biết khi nào, Lý Long Cơ đã đứng ở cửa đại điện, hạ giọng nói.
Tiêu Duệ nhanh chóng xoay người lại, hành lễ:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
Lý Long Cơ cười cười, thấy Võ Huệ Phi đã đi vào trong điện, chậm rãi đi xuống bậc thang, đón gió cất cao giọng nói:
- Tiêu Duệ, khanh vẫn đến đây, trẫm chờ khanh đã lâu.
Tiêu Duệ cả kinh, thầm nghĩ, ‘trong lòng lão khốn này thật sự tính toán để mình chịu tiếng xấu thay hắn sao, hừ.
- Khanh theo trẫm tới.
Lý Long Cơ đón gió ra khỏi tẩm cung Võ Huệ Phi, đi nhanh tới ngự thư phòng. Đoàn nghi trượng tùy tùng sớm chờ bên ngoài tẩm cung Võ Huệ Phi, lập tức đi theo, cờ xí bay phất phơ trong gió.
Tiêu Duệ đi vài bước, quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Võ Huệ Phi si ngốc dựa ở cửa đại điện, cũng đang nhìn lại hắn. Hai mắt giao nhau, trong mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay vô ý phủ lên bộ ngực cao ngất của mình, Tiêu Duệ đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu vội vàng rời đi.
- Người nhát gan.
Võ Huệ Phi u oán khẽ sẵng giọng. Cung nữ đang yên lặng mang tới một chiếc áo choàng tới phía sau nàng, nghe xong lời này, không khỏi có chút run sợ.
Võ Huệ Phi phủ thêm áo choàng, gắt gao che toàn bộ lưng eo quyến rũ tinh xảo lại, đi ra cửa điện, đứng trong gió lạnh thấu xương ngửa đầu nhìn bầu trời ngày càng âm u, âm thầm nói:
- Tiểu oan gia, ta như nào để cho ngươi cõng trên lưng oan ức này? Quên đi, vẫn để ta ra mặt đi Lý Hiến, đều là ngươi bức ta…