Chương 390: Tôn trọng
-
Đại Ma Vương
- Nghịch Thương Thiên
- 4977 chữ
- 2019-08-24 08:12:45
Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, lựa chọn Vong Linh hệ mới đúng là quyết định chính xác!
Cát Ân vừa thấy vài tên học viên trẻ tuổi chạy thẳng tới bên này liền cười ha hả rồi vội vàng đứng dậy, lấy ra vài cuốn sách nhỏ đưa cho mỗi người một quyển, cười nói:
Hãy điền một số thông tin vào đó đi, ha ha ha Vong Linh hệ chúng ta không có nhiều quy củ lắm đâu, học phí cũng thuộc loại thấp nhất.
Mấy tên này đều là những thiếu niên mộ danh mà đến, rõ ràng đều bị danh tiếng của Hàn Thạc hấp dẫn nên mới xin gia nhập. Cả đám nghe vậy toàn bộ hưng phấn, lập tức cúi xuống mặt bàn mà ngoáy bút ghi vào.
Ở đằng xa, một vài chàng trai cô gái vẫn còn đang bối rối một chút, cùng với đám người này hẳn cũng không phải cùng một bọn, song mục đích của bọn họ đều giống nhau, cũng đều đang tìm kiếm vị trí của Vong Linh hệ, nghe được tiếng gào thét từ bên kia vọng lại, cả đám vẻ mặt chấn động, hướng đến Vong Linh hệ bên này mà lũ lượt kéo tới.
Này! Tạp Lợi Lai, tinh thần lực của ngươi thuộc loại cực tốt, đối với Hắc Ám nguyên tố cũng đồng dạng có mức hoà hợp rất cao, chỉ cần ngươi đồng ý tu tập Hắc Ám hệ ma pháp, nhất định có thể trở thành một vị Hắc Ám Đại ma đạo sư. Không nên bỏ đi a!! Đối với một học viên như ngươi thế này, Hắc Ám hệ chúng ta còn có rất nhiều ưu đãi đó!! - Một gã giáo sư Hắc Ám hệ, mắt nhìn thấy một tên thiếu niên đang thẳng hướng nhắm về Vong Linh hệ mà đi, vội vàng đứng dậy gào lớn.
Thật ngại quá! Ta bởi vì tưởng rằng Hắc Ám hệ và Vong Linh hệ đều giống như nhau cùng một chỗ nên lúc nãy mới tới đây, không ngờ rằng nguyên lai Vong Linh hệ có thể một mình đứng ra chiêu sinh. Thật có lỗi, ta mong muốn trở thành một vị Vong Linh Đại ma đạo sư giống như hầu tước Bố Lai Ân vậy nên mới đến, không phải vì Hắc Ám hệ các người! - Gã thiếu niên này có thể nhanh như vậy biết được thân phận hầu tước của Hàn Thạc, gia thế nhất định không đơn giản, không kiêu ngạo cũng không hề tự ti trả lời qua loa một câu, thi lễ đúng chuẩn mực rồi không có một chút do dự, nhanh chóng bước khỏi địa điểm chiêu sinh của Hắc Ám hệ.
Ngồi ở hàng ghế phía đằng sau của Hắc Ám hệ, sắc mặt Hắc Ám hệ Ma đạo sư Địch Âu dần dần có chút khó coi. Tạp Lợi Lai này là tên học viên mà hắn chấm từ rất lâu rồi. Ngay từ đầu khi Tạp Lợi Lai bước vào Ba Bỉ Luân học viện thông qua kì thi kiểm tra Địch Âu đã lập tức dám chắc gã chính là một người có tố chất cực tốt để tu tập Hắc Ám hệ ma pháp.
Địch Âu vì để có thể có được gã Tạp Lợi Lai này, thậm chí đã để cho mấy vị sư phụ luân phiên tiến đến động viên dụ hoặc hắn. Mà ngay từ đầu Tạp Lợi Lai cũng biểu hiện sự hào hứng cuồng nhiệt, vẫn luôn rất vui vẻ nào ngờ đâu vào thời khắc cuối cùng, gã này vậy mà cũng không hề quay đầu lấy một cái, trực tiếp hướng thẳng đến Vong Linh Hệ, còn nói rằng từ đầu đến giờ bọn hắn sở dĩ tỏ ra niềm nở chỉ bởi vì nguyên nhân thuần túy là đã ngộ nhận quan hệ trong đó giữa Hắc Ám hệ và Vong Linh hệ, quả thật khiến cho sắc mặt của Địch Âu như vừa ăn xong một cái tát rõ đau.
Không phải đó là một tên nô lệ hèn mọn đi quẳng phân chó sao, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ, hừ. - Bị cái tên Tạp Lợi Lai kia cự tuyệt, gã thầy giáo của Hắc Ám hệ nhịn không được tức khí hừ hừ châm biếm một câu, cố gắng thông qua phương thức này hòng phát tiết sự phẫn uất trong lòng.
Địch Âu. Vong Linh hệ không phải vẫn luôn phụ thuộc vào Hắc Ám hệ đó sao? Làm sao lại ra tình thế này, Vong Linh hệ ngược lại lờ mờ còn qua mặt luôn cả Hắc Ám hệ. Ta thật không ngờ nổi khi ta vắng mặt thì Hắc Ám hệ lại sa sút đến thế. Ngươi thật càng ngày càng không ra gì, đã biến Hắc Ám hệ thành cái dạng như vậy? - Đứng ở bên cạnh Địch Âu lúc này, một trung niên ma pháp sư thân thể cao gầy nhíu mày trách móc người phụ trách Hắc Ám hệ là Địch Âu.
Khắc Lạc Y. Mặc dù ngươi đã thành Hắc Ám hệ Đại Ma Đạo Sư, đúng là trước đây lúc ngươi chưa rời khỏi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, danh khí của ngươi quả thật rất lớn nhưng bất quá bây giờ đám thanh niên có thể biết đến ngươi sớm đã không còn rồi. Song, cái tên Bố Lai Ân này gần đây lại là như mặt trời giữa trưa, trong lòng đám thanh niên đế quốc bây giờ hắn mới chính thức là bậc anh hùng. Thời đại của ngươi đã trôi qua lâu rồi. - Địch Âu liếc nhìn trung niên ma pháp sư, cười khổ trả lời.
Khắc Lạc Y từng cùng với Địch Âu cũng tốt nghiệp ra từ Hắc Ám hệ, lúc trước khi Khắc Lạc Y còn ở Hắc Ám hệ, trong các cuộc thi đấu giữa các hệ Ma pháp học viện với nhau liên tục mấy năm liền đều khiến Hắc Ám hệ xưng hùng. Người này tấn cấp lên cao cấp ma pháp sư rồi sau khi tốt nghiệp chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn đã trở thành Hắc Ám hệ Ma đạo sư, tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đã từng có mấy năm rất oai hùng.
Bất quá, Khắc Lạc Y trở thành Ma Đạo Sư vẫn chậm chạp chưa có được đột phá, cũng không bao lâu sau liền rời bỏ Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. Khi đi du lịch khắp các quốc gia trên Kì Áo đại lục thì mấy năm trước mới trở thành một Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư. Địch Âu với hắn tốt nghiệp cùng lúc, thế nhưng rõ ràng không được trời cho có thành tựu giống như Khắc Lạc Y, đến tận bây giờ vẫn chỉ dậm chân tại chỗ vẫn là một Ma đạo sư, lần này khi nghe nói hắn đã quay trở về Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, mới mời hắn đến để lấy chút thể diện.
Đáng tiếc Khắc Lạc Y rời khỏi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc thời gian cũng đã lâu lắm rồi, đến ngay cả một vài lão nhân cũng đã quên mất sự tồn tại của hắn, chứ đừng nói đến đám đệ tử thiếu niên thích sùng bái anh hùng, hắn đứng ở nơi này cũng đã lâu như vậy rồi, Địch Âu mặc dù tận tâm giới thiệu, song cũng không có người nào chú ý tới hắn.
Địch Âu, cái tên tiểu tử tên là Bố Lai Ân kia, thật sự chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế đã trở thành Vong Linh hệ Đại ma đạo sư hay sao?
Các ma pháp sư tu luyện Hắc Ám hệ ma pháp, trên người tự nhiên có một cỗ khí tức âm trầm bao quanh, một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc là Khảm Địch Đạt cùng vị Đại ma đạo sư tên là Khắc Lạc Y này cũng có khí tức tương tự. Hắn âm trầm nghiêm mặt nhìn biểu tình của Địch Âu, người bình thường mà nhìn dám chắc sẽ có chút sợ hãi.
Địch Âu nghe Khắc Lạc Y hỏi như vậy, mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận, song sự thật là như thế cũng không thể không đáp, chỉ đành cười khổ gật đầu trả lời:
Tên tiểu tử đó quả thực là một con quái vật, hắn thật sự nhanh như thế đã trở thành một Đại ma đạo sư, càng thêm đáng sợ chính là thời gian hắn ở Vong Linh hệ ngu ngốc kia căn bản không dài lắm, cũng chỉ xuất hiện ở một vài thời điểm mấu chốt, nhìn chung cũng không biết hắn rốt cuộc đã tu luyện như thế nào mà đạt được đến vậy.
Thật sao? Ha ha ha, Quả nhiên có chút thú vị. Đáng tiếc người này không có mặt ở đây, nếu không ta thật muốn gặp mặt hắn. Ta ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đã bị mọi người quên đi lâu lắm rồi, quả thật rất muốn tìm một cao thủ để luyện tập, mới có thể khiến cho càng nhiều người biết rằng ta đã trở lại. - Khắc Lạc Y lầm bầm đáp lại, vẻ mặt dường như có nét đăm chiêu.
Địch Âu liếc nhìn Khắc Lạc Y một cái, giựt dây:
Không sai!!! Khắc Lạc Y, tên tiểu tử kia bây giờ ở đế quốc thanh thế rất vượng, ngươi nếu muốn một phát thành danh, thì hãy đánh bại hắn, đấy chính là phương pháp nhanh nhất đó. Hề hề hề ngươi thật sự có lẽ nên thử xem. Tên tiểu tử này chỉ mới vừa tiến cấp lên Vong Linh Đại ma đạo sư. Ta nghĩ hắn nhất định không phải đối thủ của ngươi đâu.
Địch Âu và Khắc Lạc Y lúc trước ở cùng nhau, Địch Âu đối với tính cách của Khắc Lạc Y đã rất rõ ràng, vừa nhìn thấy vẻ mặt là đã biết hắn đang có tâm tư gì rồi, không kìm được liền giật dây Khắc Lạc Y. Lúc trước khi Khắc Lạc Y còn ở tại Hắc Ám hệ, cũng đã là một nhân vật nổi tiếng tâm cao khí ngạo, nhiều năm như vậy rồi nhưng tâm tính của hắn có lẽ vẫn không thay đổi, điểm này Địch Âu đã nhìn ra được.
Đáng tiếc, tên tiểu tử đó hôm nay không tới, nếu không ta thật sự có thể thừa dịp dập tắt nhuệ khí của hắn! - Lời đề nghị của Địch Âu rất hợp với tâm ý của Khắc Lạc Y, hắn đối với thực lực của bản thân mình tuyệt đối tự tin, nhịn không được dục vọng thôi thúc bắt đầu rục rịch.
Ở Hắc Ám hệ bên này trong lúc còn đang thầm thì cáu gắt thì các vị sư phụ của các hệ khác cũng đồng dạng trong lòng oán hận không thôi. Nhất là Quang hệ càng như thế, người phụ trách phía sau Quang hệ Ma Đạo Sư Phúc Luân Đạt, vẻ mặt giống như bị biến dạng, căm phẫn hét lớn:
Đây là chuyện gì vậy hả!! Lị Lị Tạp đối với Quang hệ nguyên tố hoà hợp đến thế, vậy mà cũng hướng đến phía đối địch Vong Linh hệ phóng đi, cô ta chẳng lẽ không biết với điều kiện của cô ta thì tu luyện Quang hệ sẽ rất có tiền đồ hay sao? Vong Linh hệ, cái loại hắc ám sinh vật này làm sao có thể là đối thủ của Quang hệ ma pháp, cái này thật là quá sức hoang đường mất rồi!
Tại dãy ghế đằng sau của Quang hệ bên này, có một nhân vật đang ngồi hiểu rất rõ về Hàn Thạc --- một trong tam đại thủ lĩnh của Ám Mạc Quang hệ Đại ma đạo sư Ai Mễ Á Tư. Lúc này hắn còn đang nhấm nháp một chén trà thơm, nhàn nhã ngồi nguyên tại chỗ mỉm cười nhìn Phúc Luân Đạt, cũng không hề phát biểu ý kiến gì cả.
Ở phía sau Ai Mễ Á Tư, có hai gã hộ vệ bậc kiếm sư, hai người chỉ tập trung vào việc bảo vệ cho hắn, cũng không để ý đến những lời nói của Phúc Luân Đạt. Ở trong mắt bọn họ an nguy của Ai Mễ Á Tư mới là chuyện quan trọng nhất.
Phúc Luân Đạt căm tức oán thán, lúc này mới chịu yên phận nói với Ai Mễ Á Tư:
Ai Mễ Á Tư đại nhân. Ngài nói chuyện này có phải rất hoang đường hay không? Cái tiểu hệ Vong Linh này vậy mà chỉ bởi vì vận hên của một tên tiểu tạp dịch, đã đoạt đi nguồn sống của Quang hệ chúng ta.
Ai Mễ Á Tư lúc trước cũng từ Quang hệ tốt nghiệp ra. Giờ đây đã thành một vị đại thần nắm trong tay trọng quyền của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, ở tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc bất luận trong mắt một quý tộc nào, hắn cũng bị xem như là một gã ôn thần, một khi Ai Mễ Á Tư theo dõi một quý tộc nào đó, thì cái tên quý tộc kia nhất định sẽ phải ăn đủ.
Bất quá, đối với Ai Mễ Á Tư mà nói, mặc dù so với hắn thì kẻ thuộc giới thấp như Phúc Luân Đạt cũng không mấy hảo cảm. Nhưng mà đối với Quang hệ có lẽ còn có chút cảm tình. Bởi vậy sau khi nhận được lời mời từ Phúc Luân Đạt, Ai Mễ Á Tư thật sự cũng muốn tới thưởng ngoạn một phen, bây giờ chính tai nghe thấy những lời oán hận của người kia, hắn chỉ mỉm cười, nhã nhặn nói:
Bố Lai Ân đã là hầu tước của đế quốc, rất được bệ hạ coi trọng, ngươi tốt nhất nên cẩn thận ngôn từ của mình đi.
Hàn Thạc chính là người của Ám Mạc, Phúc Luân Đạt không biết điểm này nên ở trước mặt Ai Mễ Á Tư mà châm chọc chế nhạo. Đó thật là phúc khí cực xấu của Phúc Luân Đạt, Ai Mễ Á Tư vừa nói như vậy, khiến hắn có chút kinh ngạc nhìn lại, không rõ vì sao vị đại nhân này lại vì Hàn Thạc mà nói như vậy.
Ha ha ha ngươi có lẽ cũng không cần vội vàng chuyện của mình đâu, những học viên này tiến nhập Vong Linh hệ, cũng đều là xuất phát từ thói sùng bái anh hùng một cách mù quáng. Trải qua một đoạn thời gian, khi mà bọn họ phát hiện ra rằng bản thân cũng không thích hợp tu luyện Vong Linh ma pháp, ta nghĩ bọn họ có lẽ sẽ thấy rõ sự thật rồi quay về lại Quang hệ, ngươi căn bản không cần phải lo lắng như thế. - Ai Mễ Á Tư thân là cấp cao Ám Mạc, nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra điểm mấu chốt, liền trấn an Phúc Luân Đạt một phen.
Ta, ta thật nuốt không trôi cục nghẹn này! - Phúc Luân Đạt suy nghĩ một chút, hiểu được Ai Mễ Á Tư nói cũng có lý, bất quá có lẽ bởi vẫn còn căm tức nên quát nhẹ một câu.
Âm thầm khinh miệt liếc mắt nhìn Phúc Luân Đạt, Ai Mễ Á Tư thầm nghĩ bây giờ Bố Lai Ân căn bản không phải người mà một tên tiểu giáo sư Quang hệ như ngươi có thể chống lại, suy nghĩ một chút, ngẫm lại phần cảm tình đối với Quang hệ, hắn đành nhắc nhở một câu:
Phúc Luân Đạt, tặng cho ngươi một câu nói này, Bố Lai Ân không phải là người mà ngươi có thể nhục mạ được đâu, ngươi nếu mà nuốt không trôi cục nghẹn này thì cũng ráng mà liều nuốt nó đi, nếu không sẽ phải tự giết chết chính mình đó.
Ai Mễ Á Tư cầm quyền một phương của Ám Mạc, cùng Quốc Vương bệ hạ quan hệ thân mật, hôm nay từ việc Quốc vương bệ hạ liên tiếp bố trí đã nhìn ra một chút manh mối, hiểu được trước khi ngài chết đi, trên Lan Tư Lạc Đặc đế quốc bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có thể động vào Hàn Thạc, cho dù Ai Mễ Á Tư hắn cũng không có khả năng, huống chi chỉ là một tên giáo sư Quang hệ?
Cái này, Ai Mễ Á Tư đại nhân sao lại nói ra những lời ấy? - Phúc Luân Đạt trong lòng cả kinh, khá kỳ quái dò hỏi.
Ngươi tự ngộ lấy đi. Ha ha ha, ta sở dĩ tặng ngươi những lời này, có lẽ bởi thấy ngươi mời ta đến đây thưởng lãm. Ngươi xem tên ở phía Hắc Ám hệ đối diện bên kia, ta cam đoan bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn thôi. Ấy, không cần đợi lâu lắm đâu, nói không chừng sẽ rất nhanh ăn phải quả đắng thôi. Ái chà cái tên kia, vậy mà cũng đã đến đây, hắn không phải mới từ chỗ bệ hạ rời đi không lâu kia mà? - Ai Mễ Á Tư đầu tiên là cảnh cáo Phúc Luân Đạt một câu, đột nhiên con mắt nhíu lại, phát hiện nơi xa xa một thân ảnh cao to hùng vĩ đập vào tầm mắt, nhịn không được thấp giọng hô lên.
Theo tầm mắt của Ai Mễ Á Tư vừa nhìn, Phúc Luân Đạt cũng thấy được từ phương xa Hàn Thạc đang trên đường bước tới, không kìm được hô lớn một tiếng:
Trời ạ, tên này làm thế nào lại trở nên cao lớn đến thế!
Lần trước Phúc Luân Đạt thấy được Hàn Thạc thì khi đó hắn còn không đến một thước tám. Hàn Thạc mỗi một lần trở về Vong Linh hệ cũng đều chỉ đến tìm luôn Phạm Ny, người bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy hắn. Tu luyện ma công khiến cho vóc người Hàn Thạc bây giờ quả thực hùng vĩ tựa như là Ma thần, tự nhiên bộc lộ ra một cỗ khí chất tà dị hấp dẫn mọi người.
Cho dù ở giữa biển người mênh mông, thân hình to lớn hùng vĩ của Hàn Thạc cùng với khí chất đó chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể lôi kéo mọi ánh mắt, làm cho người ta chỉ có thể không ngừng tập trung sự chú ý lên trên người hắn, đương nhiên cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Phạm Ny sư phụ, là Bố Lai Ân!! Bố Lai Ân đã đến đây, hắn thật sự đến đây! - Lỵ Toa vốn vẫn đang nhàm chán hết nhìn đông lại đến nhìn tây, trong thâm tâm thật ra vẫn không có kỳ vọng Hàn Thạc sẽ trở về, trong lúc ánh mắt quét qua quét lại chợt nhìn thấy thân ảnh anh tuấn của hắn xuất hiện, trong lòng giống như đang nổi lên một trận sóng cuồn cuộn, bất giác thét to lên.
Xem ra, chỉ có chính thức nhìn thấy hắn, ta mới biết được mấy ngày nay ta muốn quên hắn căn bản đều là giả dối rồi, ta, ta thật sự còn không thể quên được hắn!"
Lỵ Toa sau khi thét lên một tiếng kinh hãi, đột nhiên mặt cười buồn bả, trong lòng thở dài một tiếng.
Khi Lỵ Toa hét lên một tiếng thét kinh hãi như thế, đôi mắt đẹp của Phạm Ny như bắn ra những tia quang mang vui sướng không thể tưởng tượng nổi, thân thể mềm mại đầu tiên là có chút kiềm chế, đứng luôn dậy, sau lại nghĩ trước mặt bao nhiêu người nơi này. Nàng đành kìm nén lại, khuôn mặt đỏ lên rồi lại ngồi xuống, trong lòng vừa thầm mắng mình thất thố, vừa giả như uống một hớp nước, ngữ khí cố gắng tỏ ra bình thản nhìn về đám thiếu nam thiếu nữ còn đang trong trạng thái hưng phấn ở trước mặt, giới thiệu:
Ừm, người kia chính là Bố Lai Ân, hắn coi như là đàn anh của các bạn.
Mấy chục tân học viên mộ danh Hàn Thạc mà tới vừa mới hoàn thành thủ tục gia nhập Vong Linh hệ, nghe vậy cả đám khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, cả đám dốc sức cố nhón hết mũi chân để cho mình có thể nhìn xa hơn một chút, cố tìm kiếm bóng dáng người anh hùng ở trong lòng, trong lúc nhất thời bị hưng phấn cùng với sự kích động tràn ngập trái tim non nớt.
Hàn Thạc bước thẳng tới, phát hiện bởi vì sự xuất hiện của hắn, hầu hết ánh mắt đều soàn soạt ngưng tụ trên người hắn. Hàn Thạc xoay mắt ngắm một vòng, cũng không hề lập tức thấy được điểm chiêu sinh của Vong Linh hệ, trong lúc nhất thời không kìm được nổi lên sự nghi ngờ.
Bất quá, Hàn Thạc hiểu được Vong Linh hệ lệ thuộc vào Hắc Ám hệ. Mà vị trí của Hắc Ám hệ đằng kia thật ra lại thấy được rất rõ ràng, một con Huyền ma mạnh mẽ bay cao bao quát toàn bộ phía dưới, lúc này mới nhìn thấy được Phạm Ny đang hiện diện trong một góc phía sau của Hắc Ám hệ. Năm bộ xương khô chiến sĩ giơ cao một tấm băng rôn, nhìn dòng chữ trên đó mà hắn hơi tức cười, thầm nghĩ kì chiêu sinh của Ma pháp học viện lớn nhất Lan Tư Lạc Đặc đế quốc này sao lại giống như cái chợ thế kia?
Còn đang tự hỏi, Hàn Thạc đã đi thẳng về phía Vong Linh hệ. Khi hắn sắp bước vào điểm chiêu sinh của Hắc Ám hệ, Địch Âu vội vàng kéo Khắc Lạc Y lại, đè thấp thanh âm xuống, nói:
Tên tiểu tử kia chính là Bố Lai Ân, ngươi lúc này mà nói nếu chuẩn bị nhân cơ hội để thành danh thì việc chiến thắng hắn không phải chính là một phương pháp tốt nhất đó sao!
Khắc Lạc Y theo tầm mắt của Địch Âu liếc nhìn, nhịn không được líu lưỡi:
Địch Âu, ngươi có lầm không đó, tên tiểu tử này thật sự là một Vong Linh pháp sư đó hả? Ta thấy thế nào cũng chỉ thấy hắn so với dã man nhân chiến sĩ còn cao lớn hơn a!
Địch Âu nghẹn họng lại, sắc mặt khó coi giải thích:
Không sai, chính là hắn đó, chỉ là nghe nói hắn còn tu tập một loại vũ kĩ thần kỳ nữa, lần trước còn chiến thắng cả Lợi Ách Khải Ân của liên minh thương hội Ba Đặc, Khắc Lạc Y ngươi không phải sợ rồi đó chứ?
"Còn tu tập một loại vũ kĩ . . . . . . " Khắc Lạc Y sững sờ một phen, sau đó hắc hắc nở một nụ cười tự tin, nói:
Đối phó với ma pháp sư không chuyên tâm như vậy thực tốt nhất, ngươi nếu không nói điểm này ta còn thật sự có chút cố kỵ, như thế này thì ta quả là yên tâm rồi.
Hàn Thạc đi thẳng tới Vong Linh hệ, đối với ánh mắt chăm chú của mọi người chung quanh, nghĩ cũng hơi ngạc nhiên, nhưng thật ra không ngờ rằng sự xuất hiện của hắn trong một chốc lại đã đem đến sự kinh ngạc cho rất nhiều người như thế.
Tại vị trí ngồi đặc biệt gây chú ý ở điểm chiêu sinh của Quang hệ, Hàn Thạc thông qua một con Huyền ma dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của Ai Mễ Á Tư. Trong khi Hàn Thạc còn đang ở trên con đường nhỏ của điểm chiêu sinh Quang hệ, liền hướng đến vị thủ lĩnh Ám Mạc đang thản nhiên ngồi uống trà phía xa xa kia thi lễ. Ai Mễ Á Tư chính là một trong ba đại thủ lĩnh của Ám Mạc, coi như là thượng cấp của Hàn Thạc, mặt khác Ai Mễ Á Tư còn vừa là anh ruột của Ngải Mễ Lệ, về công về tư hắn nhìn thấy người này cũng phải tỏ vẻ tôn kính một chút.
Vốn ngồi ở đó Ai Mễ Á Tư vẫn đang thản nhiên thưởng trà vừa thấy Hàn Thạc chắp tay thi lễ, cũng không dám có chút lỗ mãng nào, từ tư thế đang ngồi đứng thẳng dậy, cũng mỉm cười đáp lễ lại hắn.
Với địa vị của Ai Mễ Á Tư tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, đối với Hàn Thạc này lại quí trọng mà tôn kính đến thế, khiến cho kẻ đứng bên cạnh lão Phúc Luân Đạt khá kinh ngạc, nhớ tới những lời khuyên bảo mà vị đại nhân này vừa nói với hắn, Phúc Luân Đạt giật mình hiểu được một chút gì đó, lại còn ngầm hả hê nhìn về phía Hắc Ám hệ bên kia, thấy Khắc Lạc Y bên đó bộ dạng đang muốn rục rịch vọng động, liền có chủ ý muốn xem kịch vui.
Đối mặt Ai Mễ Á Tư đứng lên hồi lễ, trong lòng Hàn Thạc dường như hơi kinh ngạc, bất luận nhìn thế nào cũng thấy với thân phận của người kia, chỉ cần ngồi ở chỗ đó mà hồi lễ cũng xem như đã cho hắn thể diện rồi, hắn thật sự không nghĩ đến vị này lại đứng thẳng dậy tỏ vẻ tôn kính với hắn như thế.
Cái này mang ý nghĩa Ai Mễ Á Tư đã xem Hàn Thạc trở thành nhân vật có cùng đẳng cấp với hắn, căn bản không hề coi Hàn Thạc là cấp dưới của mình, nếu không bất luận so về tuổi tác hay là lai lịch trong Ám Mạc mà xét, căn bản không cần đứng thẳng hồi lễ.
Lộ ra một nụ cười rạng rỡ, thần thái có chút bỡ ngỡ, Hàn Thạc hướng thẳng đến Vong Linh hệ bước tới, không truy cứu đến cùng nguyên nhân vì sao Ai Mễ Á Tư lại hữu hảo đến thế.
Đột nhiên, một trung niên ma pháp sư tướng mạo hung ác nham hiểm lao ra chắn trước mặt Hàn Thạc, Khắc Lạc Y âm trầm nhìn lên quét xuống hắn, đột nhiên nói:
Ngươi là bá tước Bố Lai Ân đó sao? Ha ha ha, ta tự giới thiệu bản thân mình một chút, ta là Khắc Lạc Y, cũng tốt nghiệp từ Hắc Ám hệ, vẫn luôn say mê nghiên cứu ma pháp, mới vừa quay trở về Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. . . . . .
Có chuyện gì nói thẳng đi! - Hàn Thạc cau mày, không đợi Khắc Lạc Y nói hết, cắt ngang luôn.
Thần sắc Khắc Lạc Y cứng đờ ra, sắc mặt khá khó chịu, không ngờ tới Hàn Thạc thân là một vị bá tước cao quý vậy mà lại không có chút lễ phép gì, cắt ngang lời nói của hắn như thế, điều này làm cho Khắc Lạc Y ngây ngốc trong chốc lát.
Ta nghe nói Bố Lai Ân bá tước là một vị Vong Linh Đại ma đạo sư, không biết bá tước đại nhân có thể nể mặt cùng ta bàn luận về phương diện ma pháp một chút không? - Sau khi bài phát biểu của Khắc Lạc Y bị Hàn Thạc cắt ngang, hơi khó chịu, lời lẽ gãy gọn đưa ra lời khiêu chiến.
Lời vừa nói ra, một vài học viên kể cả mấy vị giáo sư của Hắc Ám hệ bên này vẻ mặt đều chấn động, cách đó không xa sự chú ý của một vài hệ khác đều tập trung tại đây, cũng đã nghe được thanh âm cao ngạo đòi khiêu chiến của Khắc Lạc Y, trong lúc nhất thời đều trở nên hưng phấn, vội vàng đình chỉ mọi động tác trong tay, hướng về phía bên này vọt tới.
Vong Linh hệ khi Hàn Thạc vừa xuất hiện, Phạm Ny đã nhìn chằm chằm vào hắn, đối với lời khiêu chiến của Khắc Lạc Y bên phía Hắc Ám hệ đều nghe rõ mồn một không sót một chữ, không đợi Phạm Ny tỏ vẻ gì, Lỵ Toa cùng một vài học viên đã chạy luôn đến đằng xa. Phạm Ny do dự một chút rồi quay đầu lại nói với Cát Ân:
Cát Ân sư phụ, phiền sư phụ trông hộ nơi này, ta đi xem một chút!
Ừm, giáo sư đi đi, ta sẽ trông coi nơi này thật tốt. - Cát Ân hiểu được quan hệ chính thức giữa Phạm Ny cùng Hàn Thạc, gật đầu đáp ứng.
Đi, chúng ta cũng đi xem thử ha ha, người kia từ địa phương nào xuất hiện thế. Vậy mà dám khiêu chiến với vị anh hùng của chúng ta. - Đám tân học viên mộ danh mà đến Vong Linh hệ đều hưng phấn chạy sang bên kia.
Vừa mới ngồi xuống, Ai Mễ Á Tư phun luôn ngụm trà ra, xấu hổ nhìn Phúc Luân Đạt cả người bị hắn phun trúng, cười trừ:
Thật có lỗi, thật có lỗi, tên kia thật sự bị ta đoán trúng rồi, muốn mượn cơ hội xuất đầu, ha ha ha.
Không việc gì, không việc gì. Đại nhân quả nhiên lợi hại. - Phúc Luân Đạt vừa cầm khăn tay lau chùi bã trà dính trên người, khuôn mặt tươi cười tiếp tục cung kính lấy lòng Ai Mễ Á Tư, hắn nào dám trách cứ người ta chứ!