Q2 - Chương 20: Tử Kế


Dịch: HK Nguyễn
Nguồn: NXB Thời Đại
Sau khi Lý Thái sợ tội tự vẫn, ghế thừa tướng bỏ trống, các phe phái bắt đầu dốc hết sức tiến cử, những lời giới thiệu tới tấp gửi lên khiến người ta hoa cả mắt.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn giữ nguyên thái độ bàng quan với chuyện bổ nhiệm thuyên chuyển của triều đình như từ trước tới giờ, chỉ lo luyện võ, vui chơi, đi săn, thúc cúc. Hiềm nỗi bóng dáng thái tử Lưu Cứ liên tục xuất hiện trên sân thúc cúc, Hoắc Khứ Bệnh còn dẫn Lưu Cứ ra ngoài du ngoạn săn bắn, hai biểu huynh đệ bất chấp quy củ cung đình, không dẫn theo tùy tùng, cứ thế đi vào núi sâu, đi một chuyến biệt tăm luôn ba ngày, săn bắn cho đã mới quay về, mang theo cả xe thú săn.
Đột nhiên mất dấu thái tử suốt ba ngày liền, Vệ hoàng hậu vốn luôn ôn hòa cũng phải tức giận, thái tử Lưu Cứ quỳ gối nhận lỗi trước cửa cung, không xin tha thứ cho bản thân mà nhận hết trách nhiệm về mình, một mực bào chữa cho Khứ Bệnh. Vệ hoàng hậu giận dữ nói:
Hai huynh đệ nhà ngươi đều phải chịu phạt!
Trái lại, Lưu Triệt chỉ lắc đầu cười khổ:
Thôi, miễn đi! Cái tính táo gan làm loạn của Khứ Bệnh, nàng chẳng phải không biết. Lần đầu tiên ra trận, đã dám dẫn tám trăm người xông thẳng vào lãnh địa Hung Nô chém giết, hắn không dẫn Cứ nhi chạy sang Hung Nô một chuyến đã là may rồi.

Hoắc Khứ Bệnh không tuân theo quy củ, làm việc tùy tiện, đích thực chẳng phải chuyện hiếm thấy, điều hiếm thấy là quan hệ thân thiết của hắn và Lưu Cứ.
Khi mùa thu đến, Lưu Triệt quyết định vị trí thừa tướng do thiếu phó của thái tử là Trang Thanh Địch đảm đương. Từ sau khi Lý Quảng tự vẫn, với sự đại thắng của Vệ thị, cuộc tranh đấu nhằm vào Vệ thị trong triều đình tạm thời dừng lại.
Tôi chưa từng nói chuyện với thái tử, ấn tượng về người này dừng lại ở những tin đồn và lời rỉ tai nhau trong triều, biết tính cách của người này và Lưu Triệt không giống nhau, có phần giống Vệ Thanh và Vệ Tử Phu hơn, mặc dù ở ngôi vị thái tử, nhưng đối xử với người khác luôn khiêm tốn lễ phép, thương xót quan tâm nỗi thống khổ của người dân, rất được bách tính đã trải qua binh hỏa và các văn nhân đề cao nhân trị yêu mến.
Biểu hiện lần này của thái tử lại khiến tôi hơi giật mình. Dụng ý của Hoắc Khứ Bệnh, trong lòng thái tử khẳng định hiểu rõ, trước khi sự việc xảy ra đã không từ chối, thuận nước đẩy thuyền cùng Hoắc Khứ Bệnh tự mình ra ngoài Trường An, theo tính cách nề nếp khuôn phép của thái tử trước đây, ai cũng biết nhất định là do tính tình tùy ý làm bậy của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng thái tử lại luôn miệng bác lẽ và cầu xin tha thứ cho Hoắc Khứ Bệnh, liến thoắng nhận toàn bộ lỗi vào mình, khiến cho vẻ thờ ơ trầm mặc, lãnh đạm của Hoắc Khứ Bệnh sau khi chuyện xảy ra càng rõ ràng là đáng trách hơn, trong khi thái tử lại càng được mọi người khen ngợi.

Khứ Bệnh, thái tử tuổi còn trẻ mà, lòng dạ đã thâm trầm, kín đáo.

Khứ Bệnh cười nhạt:
Ở vị trí của thái tử, lòng dạ thâm trầm, kín đáo không phải chuyện xấu. Nàng đừng quá trách cứ thái tử, nếu không thái tử có chút tâm tư như thế, chúng ta sẽ thực sự phải lo lắng đấy.

Nói thì nói thế, nhưng trong mắt Khứ Bệnh vẫn lóe lên nét thất vọng và buồn bã. Trong lòng tôi cũng tràn ngập nỗi đau lòng và khó chịu, hắn dốc hết sức lực giúp bọn họ, song bọn họ lại luôn không thể hoàn toàn tin tưởng chàng. Một mặt muốn hắn vì bọn họ bỏ sức, một mặt lại từng người từng người một cưỡng ép tấn công thế lực và uy tín của hắn trong triều đình.
Tôi muốn xua đuổi nỗi buồn của hắn đi, liền nhìn hắn lè lưỡi, bĩu môi nói:
Chàng đã cam tâm tình nguyện làm oan đại đầu[1], thiếp không thèm nhiều chuyện nữa! Nhưng mà…
Tôi xáp lại bên người hắn, nhấc cánh tay của hắn lên:
Chàng cũng phải dẫn thiếp ra ngoài đi săn, nghe nói bệ hạ định dẫn văn võ bá quan lại đi săn ở cung Cam Tuyền, chàng dẫn…

[1] 冤大头: là coi tiền như rác; người tiêu tiền như nước (mang nghĩa châm biếm).
Hắn lập tức nói:
Không được!

Tôi lay cánh tay hắn, lộ vẻ van nài. Hắn vừa đi, vừa không để mắt đến tôi nói:
Ta phải đến quân doanh đây, đợi ta quay về rồi nói tiếp.

Tôi không thèm quan tâm đến kế hoãn binh của hắn, vẫn chà vào người hắn, không ngừng lắc lư, hắn dỗ dành nói:
Ngọc nhi, sau này khi nào ta rảnh, sẽ dẫn nàng lên núi vui chơi thật thỏa thích mấy ngày, nàng hà tất phải đi theo bọn ta? Nói là đi săn, thật ra toàn làm mấy việc chốn quan trường, nàng lại không thể chơi hết mình được.

Tôi hậm hực nói:
Khi nào rảnh? Mấy ngày này chàng đào đâu ra thời gian rảnh? Không bận chính sự, thì cũng bận mấy việc nhàn hạ khác, nào là bắn cung, thúc cúc, săn bắn, nhìn thì đang vui chơi, nhưng có việc nào không có dụng ý khác? Khổ tâm lao lực, thời gian gặp mặt thiếp còn không được bao nhiêu, sao có thể mong đợi chàng đặc biệt dẫn thiếp ra ngoài chơi? Dẫn thiếp theo đi! Dẫn thiếp theo đi!…

Suốt cả đường đi, nữ tỳ người hầu trên đường nhìn thấy dáng vẻ gần gũi của chúng tôi đều tới tấp cúi đầu né tránh, Hoắc Khứ Bệnh thở dài nói:
Da mặt của nàng bây giờ cũng càng ngày càng dày rồi!

Tôi một mực nhìn hắn chằm chằm, không hề chú ý đến xung quanh, bị hắn nhắc nhở mới có chút xấu hổ, xong ngoài miệng thì vẫn không chịu núng thế:
Còn không phải vải Hoắc tướng quân đã ban tặng! Đằng nào thì hành động thân mật hơn bọn họ cũng từng nhìn thấy rồi chàng còn sợ cái gì? Dẫn thiếp theo đi! Dẫn thiếp theo đi!…
Lại bắt đầu niệm chú.
Hắn cuối cùng không chịu được nữa nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt vốn kiên định, vừa nhìn thấy nét mặt của tôi, liền thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu:
Được rồi! Đừng có bày ra bộ mặt tủi thân ai oán nữa, ta dẫn nàng theo.

Tôi liền cười tươi như hoa trong nháy mắt, hắn đang cười khổ, nhìn thấy tôi cười, hắn cũng thực sự vui vẻ mỉm cười, giơ tay ra khẽ véo má tôi một cái:
Chẳng trách Mạnh Cửu nghe lời nàng răm rắp, không cách nào từ chối được nàng…

Tôi không biết nụ cười của mình có phải vẫn tươi như hoa hay không, nhưng ý cười trên mặt hắn chợt khựng lại, sực hiểu ra mình lỡ miệng, không nên lấy chuyện của tôi và Cửu gia ra nói đùa, lập tức nuốt hết những lời chưa nói vào.
Hắn cười nói như không có gì:
Chỉ tiễn tới đây thôi!

Tôi nhận ra đã đi đến cổng, liền gật đầu.
Dõi theo đến khi bóng của hắn khuất hẳn, mặt tôi cuối cùng cũng sụp xuống. Mắc nợ Cửu gia quá nhiều, báo đáp duy nhất huynh ấy muốn, tôi cả đời này lại không thể trả được, những gì có thể làm được chính là như huynh ấy yêu cầu, cố gắng sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, như thể huynh ấy cũng sẽ có chút mừng vui thanh thản. Chỉ là…
Tôi ngửa đầu lên ngắm nhìn bầu trời xanh lam, trên đỉnh các đám mây trắng kia thực sự có Thần ở sao? Thế thì tôi xin Người, thật tâm thật lòng cầu xin Người, xin Người hãy để Cửu gia quên tôi đi, chỉ cần huynh ấy có thể vui vẻ, tôi chấp nhận một mình gánh vác hết những gì ngọt ngào và đau khổ trong quá khứ, tôi bằng lòng bị huynh ấy hoàn toàn lãng quên!

Đến tận khi đã ngồi lên xe ngựa ra khỏi thành Trường An, tới cung Nam Tuyền, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không hiểu được việc tôi khăng khăng đòi đi săn bắn cùng.
Hắn biết tôi không thích ở cùng đám hoàng thân quốc thích, nhưng lần đi săn này lại toàn hoàng thân quốc thích tụ họp. Thái tử Lưu Cứ, ba vị hoàng tử, Vệ Đại tướng quân, Công Tôn Hạ, Công Tôn Ngao, Lý Cảm, Lý Quảng Lợi, Triệu Phá Nô… một đám hiền quý cũ mới, trọng thần triều đình. Vì từ hoàng đế, thái tử đến tướng quân, hầu gia đều có mặt, nên không thể tránh được việc có trọng binh hộ vệ.
Nhìn thì là săn bắn, nhưng thực tế rất có khả năng sẽ xảy ra biến động bất ngờ, tranh giành đảng phái, không biết là bữa đại tiệc săn ai bắn ai. Tôi không muốn một mình ngơ ngẩn ngồi đợi đến lo lắng sốt ruột trong thành Trường An, tôi chỉ muốn ở bên cạnh hắn, có lẽ không thể giúp được gì, nhưng ít nhất cho dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều ở bên nhau.
Lúc Lưu Triệt nhìn thấy tôi, chỉ tay vào Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu bật cười. Hoắc Khứ Bệnh thấy Lý Nghiên ở sau lưng Lưu Triệt cũng bật cười:
Thần và bệ hạ lần này lại không hẹn mà giống nhau rồi.

Lưu Triệt cười nói:
Không hẹn mà giống cũng hay, có ngươi chắn phía trước, tránh cho việc trẫm bị đám bang nhân lôi thôi dài dòng khuyên bảo, làm như trẫm giống kẻ hôn quân bị sắc đẹp mê muội sắp làm lụy quốc, họ nào biết được người vô tình chưa hẳn là anh hùng thực sự, khi khí thế hào hùng nuốt được cả sông núi, lúc nhu tình lại quyến luyến vương vấn, cả một đời người, sống sao cho hả hê thoải mái, vui sướng tràn trề mới là đấng hào kiệt đích thực.

Hoắc Khứ Bệnh khen một tiếng
hay
, rồi tiện tay lấy một túi rượu treo bên hông ngựa kính Lưu Triệt, đoạn tự uống một ngụm lớm, Lưu Triệt cũng nâng túi rượu lên, bật cười to rồi uống một ngụm.
Hai người bọn họ lúc này trông giống anh hùng giang hồ yêu quý tài trí của nhau, chứ không phải hoàng đế và thần tử.
Cũng khó trách Lưu Triệt thiên vị Hoắc Khứ Bệnh, trong lòng hai người bọn họ có rất nhiều thứ giống nhau, đều đầy lòng hăng hái, đều dũng cảm tận tình, và đều có chút không để tâm đến lễ pháp, đây là những điểm khiến Lưu Triệt tán thưởng, yêu thích Hoắc Khứ Bệnh; nhưng về một mặt khác hai người bọn họ lại khác hẳn nhau, một người cực kỳ trọng quyền lực, một người lại lãnh đạm với quyền lực, điểm này càng khiến Lưu Triệt coi trọng Hoắc Khứ Bệnh.
Tinh thần của Lý Nghiên không hề tốt, người dựa vào trong xe ngựa, bộ dạng có vẻ uể oải. Mấy ngày qua nàng ấy chắc sống không tốt lắm, lại thêm cơ thể vốn đã yếu, rối trong loạn ngoài, khó tránh được việc bị ốm vặt liên miên. Xem ra lần này Lưu Triệt cố ý đưa nàng ấy ra khỏi cung du ngoạn, điều dưỡng thể xác và tinh thần một chút.
Lưu Triệt quả là ân sủng Lý Nghiên nhất hậu cung, ra ngoài đi săn du ngoạn, thà rằng bất tiện, cũng mang theo mỗi Lý Nghiên gió thổi đã ngã.
Cung Cam Tuyền lấy tên như thế vì nằm trên núi Cam Tuyền. Trong núi rừng cây rậm rạp, vách đá lởm chởm, nước suối tuôn xuống như bay, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Khứ Bệnh từ nhỏ đã theo hoàng đế và Vệ Đại tướng quân ra vào, cực kỳ quen thuộc với mọi thứ trong núi, dọc đường lên núi, hắn và tôi khe khẽ cười nói, chỉ từng cảnh vật nói đủ ngọn nguồn ngóc ngách.
Sau đó hắn liền dẫn luôn tôi tách khỏi đội hình, ngựa của hai người cũng được thả ra, chúng tôi đi bộ dọc theo đường mòn trên núi, tay nắm tay cùng nhau trèo lên.
Không biết những người khác đến cung Cam Tuyền lúc nào, tôi và Khứ Bệnh cả đường trêu đùa, khi trời sẩm tối mới vào đến nơi.
Chúng tôi vẫn không muốn đi đường chính, chỉ chọn đường nhỏ vắng lặng bước đi. Giữa con đường núi đá trùng điệp nhỏ hẹp trên núi, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bóng của hai người. Thị lực của tôi và Khứ Bệnh đều tốt hơn so với người bình thường, tuy chỉ có ánh trăng, nhưng vẫn nhìn đoán được đối phương là ai.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy tuy kinh ngạc, nhưng phản ứng vẫn bình tĩnh, Khứ Bệnh thì hiển nhiên vô cùng chấn động, lập tức khựng bước lại, chăm chú nhìn như không thể tin được.
Không thể nào biết được đây là một cuộc gặp mặt tình cờ thực sự hay là một cuộc
gặp mặt tình cờ
được tạo sẵn, chỉ thấy Lý Cảm quỳ gối cúi đầu thỉnh an Lý Nghiên, Lý Nghiên giơ tay ra hiệu cho hắn đứng dậy, Lý Cảm trong lúc đứng dậy bất ngờ túm lấy đầu ngón tay của Lý Nghiên.
Có lẽ Lý Nghiên cũng không ngờ rằng Lý Cảm sẽ có cử chỉ bất ngờ này, mặt mày kinh ngạc, người khẽ run lên, mắt bỗng ngân ngấn lệ.
Lý Nghiên trước giờ vẫn luôn thông minh mưu trí lúc này lại biến thành một hòn đá, không rút tay lại, chỉ đờ đẫn nhìn Lý Cảm, Lý Cảm ngẩng đầu lên nhìn Lý Nghiên, lúc ánh mắt hai người giao nhau, hình như hắn bừng tỉnh trong nháy mắt, lập tức buông tay ra, vội vã lùi lại vài bước.
Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngắn đến mức tôi phải hoài nghi liệu có phải mình vừa hoa mắt, mặc dù chỉ là ba đầu ngón tay, e rằng Lý Cảm đến bàn tay ấm áp của Lý Nghiên cũng chưa từng cảm nhận được, nhưng sự bộc phát giữa vẻ ngấm ngầm chịu đựng kia, sự kiềm chế hết sức vào lúc bộc phát ấy, mới càng khiến người ta hoảng sợ.
Có lẽ Lý Nghiên vốn có lời muốn nhắc nhở Lý Cảm, nhưng nàng ấy hiện giờ lại không nói câu nào, luống cuống né tránh Lý Cảm, tốc độ của nàng ấy quá nhanh, tôi và Hoắc Khứ Bệnh chưa kịp tìm chỗ ẩn náu đã bị nàng ấy nhìn thấy.
Nàng ấy lập tức đứng im tại chỗ, tái nhợt mặt nhìn chúng tôi, Lý Cảm cũng phát hiện ra chúng tôi, vô thức sải bước đi tới, che người chắn trước mặt Lý Nghiên, như thể chúng tôi là nước lũ và thú dữ sắp sửa hãm hại Lý Nghiên vậy. Nhưng hắn lại lập tức hiểu ra, tình huống hiện giờ đáng sợ hơn nhiều so với việc thấy nước lũ và thú dữ, không phải thứ hắn có thể che chắn được.
Đôi mắt của Lý Cảm có lóe lên sắc lạnh, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Vẻ kinh ngạc trong mắt Hoắc Khứ Bệnh tan biến, hắn kéo tôi sang bên cạnh, bảo vệ tôi, tươi cười nói:
Lý tam gia định giết người giệt khẩu à?

Lý Nghiên khẽ cười mấy tiếng, bước ra từ sau lưng Lý Cảm, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ mặt của nàng ấy đã khôi phục lại như bình thường:
Việc sống chết của bọn ta dĩ nhiên Phiêu Kỵ tướng quân hoàn toàn không để mắt tới, nhưng bảo bối Ngọc nhi của người có thể trốn thoát hay không thì chưa chắc.

Lý Cảm và Hoắc Khứ Bệnh đều không hiểu ý câu nói này, tôi hầm hừ một tiếng:
Ta không biết phản ứng của hai người sao lại kỳ quái như thế, ta và Khứ Bệnh vừa đi qua thì nhìn thấy nương nương vội vã đi tới, bọn ta còn chưa hành lễ, Lý đại nhân đã xông ra.

Lý Nghiên cười nói:
Bản cung đi dạo đã lâu, cũng mệt rồi, phải quay về trước.

Nàng ấy nói xong liền thong thả rời đi, tôi nhìn bóng lưng nàng ấy, nói:
Ta vốn đâu có định rêu rao chuyện này, nếu không đã chẳng đợi tới ngày hôm nay, không phải vì sợ hãi mà vì lòng cảm thông, thương hại.

Bước chân của Lý Nghiên không hề chậm lại, từ từ mất hút giữa màn đêm, nhưng tấm lưng vốn thẳng lại hơi khom xuống trong nháy mắt, tựa như chịu không nổi gánh nặng.
Lý Cảm lạnh tanh nhìn Hoắc Khứ Bệnh và tôi, không nói câu nào xoay người rời đi.
Khóe miệng Hoắc Khứ Bệnh khẽ nhếch, như cười như không nhìn tôi, tôi nhấc tay lên, làm một tư thế giống như đầu hàng, cười trừ nói:
Thiếp lập tức kể lại từ đầu.

Nói là kể lại từ đầu, song tôi lại chỉ kể chuyện Lý Cảm vô ý nhặt được chiếc khăn tay, tôi đốt khăn tay đi, không ngờ rằng Lý Cảm vẫn dựa vào chiếc khăn tay khác mà nhận ra được Lý phu nhân, rồi chuyện ngày ấy Lý Cảm vì thế mà muốn bắn chết tôi.
Kể xong chuyện, chúng tôi đã quay về chỗ nghỉ.
Đối với sơ hở về sự thay đổi thái độ của tôi với Lý phu nhân trước và sau sự việc này hắn không hỏi một chữ nào, chỉ nằm nghiêng người trên giường, mặt không nét biểu cảm, trầm mặc nhìn tôi tháo trang sức. Mấy lần tôi mở miệng, muốn chuyển sang chuyện khác, song hắn lại không tiếp lời, nên tôi cũng trở nên trầm mặc, sự yên lặng khác thường trong phòng ngột ngạt đến mức người ta cảm thấy khó thở.
Nhìn hắn qua gương, lòng càng lúc càng thấy khó chịu, tôi cắn môi, muốn nói chuyện, nào ngờ hắn bỗng đứng dậy, đi đến sau lưng tôi, bó gối khoanh chân ngồi xuống, cầm lược lên giúp tôi chải tóc.
Khứ Bệnh, thiếp…


Không phải giải thích nữa, ngày ấy nàng vì Mạnh Cửu làm như thế không có gì sai, tính cách của nàng vốn như thế, ta thích cũng chính là nàng như thế. Chỉ có thể mừng rỡ mà nói rằng, ta có phúc hơn Mạnh Cửu, sau này người có được những thứ này là ta.
Hắn ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói.
Chính vì vẻ chân thành, thâm tình, cảm động trong lời nói của hắn, nhìn thấy ý cười trên khóe miệng hắn, nét bỡn cợt tinh nghịch trong mắt hắn qua gương, tôi sực nhận ra, liền gạt hắn ra, quay người lại đánh hắn:
Chàng cố ý nhá! Chàng cố ý giả vờ tức giận, giả vờ để ý, chàng cố ý dọa thiếp! Chàng là đồ tiểu quỷ hẹp hòi!

Hắn phá lên cười ha hả, điệu bộ ung dung cùng tôi đối mấy chiêu, một tay nắm lấy tay tôi, một tay ôm lấy eo tôi, hai người ngả mình lăn xuống tấm thảm:
Nàng năm ấy khiến ta phải nếm không ít cay đắng, ta bây giờ hù dọa nàng một tí cũng không hề quá đáng.

Tiếng cười to của hắn, tiếng quở mắng nhõng nhẽo của tôi, tràn đầy căn phòng.
Liên tục hai ngày, tôi giống như cái đuôi bé nhỏ dính chặt sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, dù gì cưỡi ngựa săn bắn tôi không hề thua kém mấy người đàn ông này, thậm chí nếu thực sự so bì, tôi mới là người có thể bắt được nhiều con mồi nhất. Nhưng hiện giờ không phải là lúc tôi bộc lộ tài săn bắn của mình, tôi chỉ cần khiến cho những người đàn ông kia không thấy tôi trở thành vật cản đi theo Hoắc Khứ Bệnh là được.
Nhưng tôi có một thói quen cực kỳ không tốt, tôi luôn quên không dùng cung tên. Vừa nhìn thấy con mồi, phương thức tấn công bản năng lựa chọn toàn là tiếp cận vồ mồi, Khứ Bệnh vì thế cứ cười ngặt nghẽo, lần nào cũng phải nhắc nhở tôi:
Ngọc nhi, nàng có cung tên sau lưng có thể dùng được, đừng có lúc nào cũng như sói nhe nanh múa vuốt lao ra phía trước.
Thấy tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn vội cười nói:
Điệu bộ nhe nanh múa vuốt của nàng đáng yêu lắm, thật ra ta rất thích như thế.

Hừ! Thấy bộ dạng hắn cười đến nghiêng ngả, tin hắn? Có mà quỷ mới tin!
Cách một đỉnh núi, có tiếng gọi to vọng tới từ xa:
Một bầy hươu lớn!
Tôi vừa nghe thấy lập tức vỗ tay hô to:
Thịt hươu!

Hoắc Khứ Bệnh vươn lên chạy trước, cười khen:
Ý kiến hay, với bản lĩnh của ta, tối nay sẽ cho nàng ăn đủ.

Quả là một bầy hươu lớn, đông nghìn nghịt, chắc phải đến vài nghìn con, đang lao nhanh giữa thung lũng, sừng sắc nhọn trên đầu lấp lánh những tia sắc bén dưới ánh nắng.
Tôi nhìn bầy hươu rừng này với vẻ nghi hoặc, loài hươu vốn không có tập tính di chuyển quy mô lớn thế này, chỗ này sao lại có thể có hươu rừng hợp thành bầy lớn như vậy?
Vừa nghiêng đầu phát hiện ra Công Tôn Ngao đang đứng bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, không biết hắn nói gì với Hoắc Khứ Bệnh, vẻ mặt của Hoắc Khứ Bệnh liền sa sầm, hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ. Tôi đi qua chỗ bọn họ, Công Tôn Ngao nhìn tôi cười gật đầu chào tôi một câu, rồi chỉ vào bầy hươu nói với Hoắc Khứ Bệnh:
Đại tướng quân khăng khăng muốn che giấu chuyện này, chính là không muốn xảy ra thêm sự cố gì, đến ta cũng vì hôm qua vô tình nghe thấy người hầu bên cạnh Đại tướng quân tán dóc mới biết. Trong lòng tướng quân biết, chú ý đề phòng là được, bây giờ cứ vui chơi thỏa thích đi.

Tôi hỏi:
Sao thế?

Hoắc Khứ Bệnh căng cung nhằm vào bầy hươu dưới thung lũng:
Lý Cảm vừa đánh cữu phụ.
Nói chưa được nửa câu, mũi tên đã thần tốc bay ra, khoảng cách khá xa, mũi tên vừa bắn của Hoắc Khứ Bệnh vẫn trúng vào cổ một con hươu.

A? Hắn…
Tôi không biết nên nói gì, không ngờ Lý Cảm lại dám xung động mạo phạm, đánh cả Vệ Thanh.
Địa vị của Vệ Thanh trong lòng Khứ Bệnh cực kỳ đặc biệt. Từ nhỏ Khứ Bệnh đã không có phụ thân, Vệ Thanh lúc đó cũng chưa có con cái, lần đầu tiên Khứ Bệnh lên ngựa là được Vệ Thanh bế lên, lần đầu tiên căng cung cũng là được Vệ Thanh giữ tay dạy, câu chuyện đầu tiên Khứ Bệnh nghe được chính là câu chuyện cậu mình ra trận đánh Hung Nô, ước mơ cả đời của Khứ Bệnh cũng được xây dựng từ thuở thơ ấu ngưỡng mộ cữu phụ mình. Mặc dù hiện giờ ngoài mặt thì thấy Khứ Bệnh và Vệ Thanh trong quân đội mỗi người một lối, nhưng địa vị của Vệ Thanh trong lòng hắn thì không ai có thể thay thế được. Lý Cảm đối xử với Vệ Thanh như thế, phiền phức hơn cả việc chửi mắng đánh đập Khứ Bệnh.

Không phải nàng muốn ăn thịt hươu sao? Còn không nhanh lên nữa, hươu chạy hết bây giờ.
Hoắc Khứ Bệnh dẫn đầu lao như bay về phía trước, Công Tôn Ngao đi theo hắn, cấp tốc nhắm vào hướng bầy hươu.
Tôi thấy hắn cố gắng hết sức kiềm chế sự tức giận, không muốn nói thêm về chuyện này, nên cũng bỏ qua, theo sau hắn và Công Tôn Ngao chạy về hướng thung lũng.
Đám thị vệ quen thuộc với khu thung lũng này gào to chỉ dẫn cho chủ nhân đường đi vào hướng nào đã có người chiếm lĩnh, thị vệ đi theo sau tôi là Lưu Đại Sơn bất cẩn bị vấp vào đá, tuy bị thương không nghiêm trọng, nhưng tốc độ chạy rõ ràng chậm lại, hắn nói tôi đi trước, tôi cân nhắc chỗ này tuy không gần bầy hươu lắm, song lỡ bọn chúng lao qua, lại cực kỳ nguy hiểm, không dám bỏ hắn lại:
Không phải vội, chúng tôi đi chậm hơn một chút, không ảnh hưởng đến việc săn hươu.
Ngẩng đầu lên tìm bóng Hoắc Khứ Bệnh, muốn bảo hắn đợi tôi một lát, nhưng không biết từ lúc nào hắn và Công Tôn Ngao đã biến mất giữa những bụi cây núi đá.
Người còn chưa đến thung lũng, bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng bên dưới lẫn giữa tiếng móng hươu đạp đất, mơ hồ không thể phân biệt được. Trong lòng tôi thấy bất an, chỉ nghĩ đến Hoắc Khứ Bệnh, không quan tâm đến ai khác, vội vã nói với thị vệ bên cạnh:
Ngươi ở lại chỗ này, đừng đi nữa, ta đi trước một bước.

Lời chưa nói xong đã vội vã bỏ đi. Lúc băng qua dãy núi đá chợt nhìn thấy một cô gái ăn mặc giống y hệt tôi thoáng hiện ra rồi biến mất giữa rừng cây, lòng tôi hết sức ngạc nhiên, nhất thời không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cuống cuồng đi về phía trước.
Đường vào thung lũng càng đi càng hẹp, vách núi hai bên dốc đứng như được gọt đẽo tiếng chạy rầm rập của bầy hươu như tiếng sấm, vang vọng khắp khe núi. Hoắc Khứ Bệnh không ngờ lại đang một thân một mình đứng giữa bầy hươu, cách chân hắn không xa, Lý Cảm trước ngực cắm một mũi tên, nằm trên xác mấy con hươu đã bị bắn, không biết còn sống hay chết.
Hoắc Khứ Bệnh một tay ba mũi tên, từng mũi tên bay ra rất chuẩn, mấy con hươu chạy gần lũ lượt mất mạng đằng trước hắn, nhưng đám hươu phía sau lại ùn ùn ùa đến, con nào con nấy bất cần mạng xông thẳng về phía trước, sừng hươu sắc nhọn như lưỡi đao, lúc nào cũng có khả năng đâm vào người Hoắc Khứ Bệnh. Hắn thuận chân đá mấy con hươu bên cạnh chân mình lên, xếp chồng lên nhau ở hai bên người hắn và Lý Cảm, tạo thành bức tường chắn tạm thời.
Thị vệ bên ngoài thung lũng điên loạn gào to, đám người Triệu Phá Nô mấy lần muốn lao vào bầy hươu, nhưng đều bị bầy hươu ép lui lại chỉ có thể bắn tên từ ngoài vào.
Lưu Triệt xuất hiện dưới sự bảo vệ của thị vệ, nhìn thấy tình huống của Hoắc Khứ Bệnh, phẫn nộ gào lên với đám thị vệ:
Còn không đi cứu người?

Thị vệ vội vã bẩm báo:
Hươu nhiều quá ạ, toàn bộ đều là hươu hoang dã chạy loạn, địa hình chỗ này lại cực kỳ bất lợi, hai bên là vách núi, chỉ có một con đường hẹp ở giữa, chúng thần rất khó xông vào, e rằng phải điều động quân đội.

Lưu Triệt lập tức bừng tỉnh, thuận tay tháo ngọc bội trên người xuống, đưa cho Công Tôn Hạ:
Truyền ý chỉ của trẫm, điều quân đội canh giữ cung Cam Tuyền đến cứu người.

Lý Nghiên được bảo vệ giữa đám thị vệ đang chăm chú nhìn Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm ở giữa bầy hươu, vẻ mặt tái mét, cơ thể lảo đảo như sắp ngã.
Lưu Triệt siết chặt nắm tay đi đi lại lại phía trước, sốt ruột đợi quân đội tới, tức giận hỏi:
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lý Cảm sao thế?

Tất cả thị vệ đều quay sang nhìn nhau, một người đánh bạo cung kính hồi đáp:
Hạ thần không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đó Phiêu Kỵ tướng quân và quan nội hầu đều không có thị vệ đi theo ạ.

Trái với vẻ mặt lo lắng sốt ruột của chúng tôi, Vệ Kháng đứng phía sau đám người lúc nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, trong ánh mắt hình như có thoáng ý cười.
Môn khách của Vệ Thanh đều lũ lượt phản bội rời bỏ hắn, còn lại duy nhất Nhậm An dĩ nhiên cực kỳ được mọi người trong Vệ thị coi trọng, hiện giờ làm thiếu phó của thái tử. Hắn đứng một mình một góc, trong bóng tối nhìn chăm chú về phía xa, đôi lúc lại đưa mắt nhìn Vệ Kháng.
Vệ Thanh đi săn ở xa bây giờ mới đến kịp, nhìn thấy cảnh tượng này, nghe lời bẩm báo của thị vệ, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh của ông ta bỗng biến đổi, ánh mắt đảo qua mặt Công Tôn Ngao, Nhậm An và Vệ Kháng; Công Tôn Ngao, Nhậm An đều thấp thỏm né tránh tầm mắt của ông, rồi cúi thấp đầu, còn Vệ Kháng lại tỏ ra vô cùng bất bình nhìn lại phụ thân.
Tôi đứng trên một ngọn cây, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ.
Mũi tên trong ống tên của Hoắc Khứ Bệnh càng lúc càng ít, nếu hết tên, Khứ Bệnh phải làm sao để đối mặt với hàng trăm nghìn móng hươu và sừng hươu sắc nhọn đây? Cả người không kìm được run rẩy, trái tim hoảng loạn sợ hãi chỉ muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nhất định phải trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh! Kim Ngọc, nếu ngươi muốn Khứ Bệnh sống, nhất định phải trấn tĩnh. Tôi liên tục tự nói mấy lần, rồi nhảy xuống khỏi cây, chạy về hướng Triệu Phá Nô.
Trên người Khứ Bệnh chỉ còn ba mũi tên cuối cùng, mọi người đều nín thở lặng yên quan sát hắn. Hắn liếc mắt nhìn Lý Cảm trên mặt đất, tay bắn ra ba mũi tên cùng lúc, cả người nhảy vụt qua người Lý Cảm, kéo ống tên trên người Lý Cảm trong nháy mắt, rồi xoay lật người một cách linh hoạt trở về chỗ cũ, cắm tên vào cung, lại ba mũi tên nữa, trong chớp mắt ba con hươu đã ngã xuống, nhưng có một con đã xông đến phía trước hắn, cự ly càng gần, lực tên càng khó trúng.
Chiếc sừng sắc nhọn của con hươu đó nhằm thẳng vào hông hắn, đàn hươu ở phía xa cũng đang lao tới. Bốn ngón tay phải của hắn đang kẹp ba mũi tên, nhấc chân phải lên căng cung. Tay trái rút dao, đúng lúc lưỡi đao chuẩn xác cắm vào cổ con hươu trước mặt, ba mũi tên cũng bắn ra như bay, xuyên qua cổ ba con hươu khác.
Khoảnh khắc như chớp giật lửa lóe, một chuỗi các động tác của Hoắc Khứ Bệnh tựa như thỏ nhảy ưng liệng. Trong nháy mắt sinh tử, lại vẫn lộ vẻ tự nhiên thoải mái, anh dũng phi phàm, Lưu Triệt, Vệ Thanh và mọi người khác đều không nhịn được hét to một tiếng
giỏi
.
Mấy vị tướng quân, hầu gia đến từ dưới trướng Hoắc Khứ Bệnh thậm chí con khua khua đao như trong quân đội, hô hào có tiết tấu
Phiêu Kỵ tướng quân! Phiêu Kỵ tướng quân…

Tôi kéo Triệu Phá Nô sang một bên:
Triệu hầu gia, làm phiền ngươi lập tức đuổi theo Công Tôn Hạ, đợi hắn truyền xong chỉ ý, rồi nghĩ cách cùng hắn quay lại. Không cần người phải làm bất kỳ thứ gì, chỉ cần ngươi theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Tôi không có thời gian khách khí và giải thích, chỉ yêu cầu một cách ngắn gọn.
Vẻ mặt Triệu Phá Nô lúc đầu sững sờ, nghe xong liền biến đổi hẳn, hắn nói:
Mạt tướng nhất định sẽ làm!
Hắn dùng khẩu khí nhận tướng lệnh trong quân đội, vô hình trung đã lấy sinh mạng ra để bảo đảm sẽ hoàn thành yêu cầu của tôi, tôi cảm kích gật đầu, hắn lập tức quay người rời đi.
Tôi đoạt lấy ống tên từ trong tay mấy thị vệ, buộc toàn bộ lên người, chọn địa thế cao trèo lên, lúc đến một góc độ cảm thấy cao thích hợp, cả người treo trên một cành cây tùng nhoài ra ngoài vách núi, nhắm mắt lại, trong chốc lát cất tiếng sói tru thật dài từ trong cổ họng.
Theo tiếng sói tru, tôi buông tay ra, cả người tựa như sao băng, rơi nhanh xuống thung lũng. Bầy hươu nghe thấy tiếng sói tru, trận thế đột ngột hỗn loạn, ra sức tránh khỏi những hướng có tôi. Số lượng hươu quá nhiều, địa thế thung lũng lại vô cùng nhỏ hẹp, lao đụng vào nhau làm giảm bớt tốc độ, nhưng không có chỗ nào có thể tháo chạy.
Tôi quăng dây đai trân châu vàng ra, móc vào trên cây để giảm lực rơi, rồi lại lập tức thả ra, sau khi lặp lại ba lần, đã rất gần mặt đất. Lúc buông ra lần cuối, cùng lúc rơi xuống, gần như không thể tìm được điểm đặt chân giữa bầy hươu.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn tôi chằm chằm, lúc này tôi đang lơ lửng trên không trung, không có chỗ nào mượn lực, dưới chân lại là bầy hươu đang chạy nháo nhác, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, gần như kết quả duy nhất chờ đợi tôi là cái chết.
Tung dải trân châu vàng ra, ba lần tấn công trúng ba con hươu, ba con bị chết ngã xuống giúp tôi chặn lại đám hươu đang chạy băng qua, sau khi tôi thừa cơ đáp xuống sừng một con hươu chết, quấn trân châu lại một vòng, cẩn thận bảo vệ toàn thân, đồng thời lại dùng tiếng sói hú ép một bộ phận hươu chậm lại.
Hoắc Khứ Bệnh gọi to một tiếng:
Kim Ngọc!
Giọng hắn lúc này không phải là mừng rỡ khi nhìn thấy tôi, mà là trách mắng, giận dữ, chấn động.
Tôi cười nhìn hắn, vừa khó khăn lách theo bầy hươu lại gần hắn, vừa gào to:
Lo cho mình thật tốt, nếu thiếp phát hiện chàng bây giờ chỉ vì mất tập trung mà bị thương, nhất định sẽ không nói với chàng câu nào trong một năm.

Khoảng cách giữa hai người, với thân thủ thường ngày của chúng tôi chẳng qua chỉ là mấy bước, nhưng hôm nay đi lại nghìn lần khó khăn, mỗi bước đi đều phải vượt qua hàng trăm hàng ngàn bộ móng hươu và sừng hươu sắc nhọn đang lao tới băng băng, lúc tôi vượt qua tấm chắn hắn dựng lên bằng đống xác hươu, đáp xuống bên cạnh hắn, trong mắt tôi và hắn đều rưng rưng lệ.
Cho dù khoảnh khắc tiếp theo xảy ra chuyện gì, cho dù hôm nay có thể sống sót trốn thoát hay không, ít nhất chúng tôi đang ở cạnh nhau.
Lúc tôi đến, hắn vừa bắn xong mũi tên cuối cùng. Tôi lập tức đưa ống tên trên lưng mình cho hắn. Hoắc Khứ Bệnh nhận tên, căng cung, một chuỗi động tác nhanh như chớp. Nhìn thấy đám hươu đang ngã xuống ầm ầm, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh ban nãy của tôi đột nhiên biến mất, trái tim nôn nóng nhảy thót lên, may mà đến kịp, nếu chỉ muộn một chút, thật không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Kỹ thuật bắn cung của tôi không bằng hắn, cho nên không lãng phí tên, đặt toàn bộ ống tên xuống bên chân hắn. Kéo đống xác hươu xếp thành một
pháo đài
, lại mau chóng đi kiểm tra xem hắn có bị thương không.
Hắn vừa lắp tên vào, vừa nhẹ giọng mắng một câu:
Nàng là đồ phụ nữ ngu ngốc!

Lý Cảm đang nằm bất động dưới đất, ho khan hai tiếng, lắp bắp nói:
Kiểu… ngu ngốc này… là phúc… của ngươi.

Tôi thấy trên người Hoắc Khứ Bệnh tuy có không ít về máu, nhưng lại không hề bị thương, liền quay người lại xem Lý Cảm, thấy hắn trúng tên rất sâu, vì xuyên qua y phục màu đen, đứng từ xa nhìn không thấy, lúc này mới phát hiện hơn nửa người hắn đã thấm đẫm máu tươi.
Tôi dốc toàn bộ kim sang dược[2] đắp lên vết thương của hắn, hắn khẽ tách nhếch mô, nhoẻn cười một cách gian nan:
Đây chính là kỹ thuật bắn cung của Hoắc Khứ Bệnh, không cần… phí sức nữa, tuy hắn không định một mũi tên lấy mạng, nhưng cũng không hề lưu tình. Cứu sớm hơn chưa chắc có thể sống được, bây giờ… thì không được nữa rồi.

[2] 金创药:
sang
có nghĩa là vết thương,
dược
là thuốc; là thuốc truyền thống của Trung Quốc chuyên dùng để trị vết thương do đao kiếm.
Tôi cuống quýt cầm máu cho hắn:
Ngươi nhất định phải sống, Lý Nghiên đang đợi bên ngoài, nàng ấy sắp sửa ngất xỉu rồi, nếu người thực sự chết đi, chỉ sợ nàng ấy cũng sẽ ốm một trận thật nặng.

Biểu cảm trên mặt Lý Cảm không ngừng biến đổi, nỗi buồn đau thống khổ lẫn niềm vui của cả đời này đều xoay chuyển trong khoảnh khắc ấy.

Khứ Bệnh, chàng… vì sao?
Ngay lúc này, tôi không tiện nói hắn hồ đồ, nhưng hắn làm việc thế này quả là rất hồ đồ, hắn muốn Lý Cảm chết, việc đấy không là gì, nhưng hắn không nên dùng cách ngu ngốc thế này. Lý Cảm đường đường là vương hầu của Đại Hán, đại gia tộc Lý thị có ảnh hưởng trong triều, hắn bắn chết Lý Cảm thế này, theo luật pháp Hán triều cũng là tội chết.
Hoắc Khứ Bệnh không cãi lại tiếng nào, nhìn chằm chằm vào bầy hươu trước mặt,
vù vù
mấy tiếng, mấy con hươu lại ngã lăn xuống đất.
Lý Cảm lí nhí nói:
Ngươi không phải tức giận, bọn ta đều bị người khác gài bẫy. Mấy ngày qua trong lòng ta không vui, cho nên ra lệnh cho tùy tùng tránh đi hết, chỉ một mình chọn chỗ nào xa xôi đi săn, lúc đến chỗ này có một cô gái đột nhiên xuất hiện, chẳng hiểu vì sao lại xông vào đánh nhau với ta, chiêu nào chiêu nấy đều ác nghiệt, ép cho ta không thể không ra tay hạ sát thủ, nhìn thấy cách ăn mặc của ngươi hôm nay, giờ ta mới hiểu…
Hắn bật ho, lời nói ngừng giữa chừng.
Tôi vừa giúp hắn lấy hơi, vừa nói:
Ta hiểu rồi. Ta vừa nãy loáng thoáng nhìn thấy một cô gái ăn mặc giống y hệt mình, bầy hươu chạy hỗn loạn vốn đã khiến lòng người sốt sắng, máu nóng trào dâng, sát ý hừng hực, huống hồ Khứ Bệnh trước đó đã bị Công Tôn Ngao kích động cho tức giận, hắn đứng từ xa chỉ nhìn thấy dáng người, lại thêm ngươi trước đây đã muốn giết ta, buổi tối hôm đó lúc bọn ta bắt gặp ngươi và Lý Nghiên, ngươi lại có sát ý, cho nên Khứ Bệnh trong lúc phẫn nộ liền bắn tên vào ngươi.

Lý Cảm bật cười khanh khách, máu ở khóe miệng trào ra:
Công Tôn Ngao nói với ngươi là ta đánh Vệ Đại tướng quân?

Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc không đáp, Lý Cảm tự nói một mình:
Hôm đó nghe tin phụ thân tự vẫn, ta nhất thời đau lòng quá đỗi, chỉ muốn đi tìm Vệ Đại tướng quân hỏi cho thật rõ ràng, vì sao ông ta lại không chịu để phụ thân dẫn binh đón địch chính diện, phụ thân ta không phải là lần đầu bị lạc đường, vì sao lần này lại tự vẫn? Tùy tùng của hắn ngăn không cho ta vào, còn nói mấy lời không sạch sẽ, toàn bộ đều là từ ngữ nhục mạ phụ thân, ta trong lúc quá giận dữ liền vung tay đánh, may mà Vệ Đại tướng quân xuất hiện, ông ta muốn mắng ta ngừng lại, ta tức giận quá thuận tay đẩy ông ta, nhưng lập tức bị thị vệ kéo ra. Vệ Đại tướng quân hỏi ta vì sao đánh người, ta có thể nói gì? Chẳng lẽ lặp lại lời lẽ bọn họ nhục mạ phụ thân mình lần nữa? Huống hồ lúc đó đang giận quá mất khôn, cảm thấy bọn họ rặt một đám tiểu nhân bại hoại, cũng chẳng thèm nói nhiều, nào ngờ kẻ xấu liền lập cáo trạng trước, hai tên tùy tùng đó hai miệng một lời, biến thành ta là kẻ chủ động gây sự.

Tôi hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
Đây đã là chuyện từ nửa năm trước, Công Tôn Ngao sớm không nói, muộn không nói, lại nói vào hôm nay.

Lý Cảm bỗng bật ho kịch liệt, máu trong miệng không ngừng trào ra, hắn túm lấy tay tôi:
Kim Ngọc cô nương, cầu xin ngươi… cầu xin ngươi…

Một sinh mạng đang dần dần biến mất trước mắt tôi, nhìn thấy nỗi đau khổ và quyến luyến trong mắt hắn, tôi đột nhiên cảm thấy tất cả ân oán trước đây đều chẳng có gì để tính toán, lưỡng lự giây lát rồi nói:
Ta không thể không có giới hạn, nhưng ta hứa với ngươi nhất định sẽ cố gắng nhẫn nại với Lý Nghiên, cũng sẽ khuyên Khứ Bệnh không hãm hại đến tính mạng nàng ấy.

Lý Cảm hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích, tuy sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh. Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của hắn, sự do dự ban đầu của tôi cũng biến mất dần, không cảm thấy hối hận chút nào vì đã hứa như thế.
Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng mang ý cười, ngón cái tay phải chầm chậm di chuyển, bàn tay khẽ run rẩy, nhưng vẫn đang ra sức làm nốt một việc, run một lúc lâu, bàn tay cuối cùng mới ngừng lại, không cử động nữa. Nụ cười ở khóe môi ấy đông cứng lại trên lớp máu đỏ thẫm, lộ ra một cảm giác bi thương cô quạnh khó tả.
Tôi nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, thấy một nhánh đằng mạng được vẽ bằng máu tươi, thấm qua ống tay áo, tuy chưa viết xong, nhưng vì tôi quá quen với hình này, liền hiểu ra ngay đây là chữ

được cành đằng mạn quấn quýt.
Tôi không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng nhìn thấy chữ

này, nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, một chén rượu lớn, một miếng thịt to, cảnh tượng hào khí ngất trời, trong lòng cũng trở nên chua xót, vốn muốn lập tức dùng đao rạch nát mảnh vải ấy, nghĩ lại, liền cẩn thận rạch riêng chỗ đó rồi giấu vào người.
Phía xa có Triệu Phá Nô, Phúc Lục Chi và Ý Tức Kiến dẫn đầu một đoàn quân sĩ trang bị vũ trang đầy đủ đang tách bầy hươu ra, số lượng hươu xông về phía chúng tôi giảm dần, số tên của chúng tôi cũng may vừa hết, Hoắc Khứ Bệnh ném đại cung tên đi, dùng đao chém bay con hươu nào lao tới.

Hắn chết rồi.
Tôi đi đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, quăng dây trân châu vàng ra đánh chết mấy con hươu đang định lao tới từ bên hông,
Lời Lý Cảm nói đã là lời người chết không thể đối chứng, nhưng vẫn còn các manh mối nhỏ có thể điều tra. Bầy hươu này rất có vấn đề, tuy thiếp không biết bọn họ dùng cách nào khiến đám hươu này tụ tập ở đây, nhưng cho thiếp chút thời gian, thiếp nhất định có thể tra được rõ ràng.

Hoắc Khứ Bệnh giơ tay ra nắm lấy tay tôi, mắt nhìn về phía đám người Triệu Phá Nô đang lại gần:
Ta muốn nàng quên toàn bộ những gì Lý Cảm vừa nói.

Bàn tay hắn lạnh tanh, bàn tay tôi cũng lạnh theo.
Mắt tôi ngân ngấn lệ, cắn chặt môi ép nước mắt chảy ngược vào trong:
Được!

Triệu Phá Nô chạy đến trước mặt chúng tôi, quỳ gối trước Hoắc Khứ Bệnh, song vẫn nhìn tôi:
Mạt tướng may mắn hoàn thành sứ mạng, không phải hổ thẹn!

Triệu Phá Nô nhìn thấy bãi máu của Lý Cảm, lập tức biến hẳn sắc mặt, tính cách của Phúc Lục Chi và Y Tức Kiền thẳng thắn, không kiêng nể gì hỏi:
Quan nội hầu chết rồi ạ?

Hoắc Khứ Bệnh hờ hững dặn dò:
Mang thi thể của Lý Cảm đi.
Nói xong không để ý gì đến mọi người, bỏ đi trước.
Triệu Phá Nô khấu đầu với tôi:
Nếu mạt tướng đến sớm hơn một chút, có lẽ quan nội hầu có thể sống.

Tôi lắc đầu, trầm mặc đi theo Hoắc Khứ Bệnh phía xa.
Lưu Triệt vừa nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đầu tiên là rất vui mừng, sau đó lại lập tức kiềm chế niềm vui.
Phúc Lục Chi đặt thi thể của Lý Cảm trên mặt đất, Lý Nghiên không nói tiếng nào ngất xỉu luôn, đám người hầu thái y đi theo lập tức hộ tống nàng quay lại cung Cam Tuyền.
Ánh mắt của Lưu Triệt đảo qua thi thể của Lý Cảm một lượt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Khứ Bệnh, phẩy tay một cái. Đám thị vệ trông giữ xung quanh và những ai có tước vị thấp đều nhanh chóng lùi đi. Có thị vệ muốn mời tôi rời đi, song tôi không hề động đậy đứng yên nhìn hắn, Vệ Thanh nãy giờ trầm lặng ít lời đột nhiên nói:
Để nàng ấy ở lại đi!
Thị vệ chần chừ một lúc rồi nhanh chóng lùi ra. Không lâu sau chỉ còn lại Vệ Thanh, Công Tôn Ngao, Công Tôn Hạ và những người chức cao quyền trọng.
Lưu Triệt lạnh lùng nói:
Ngươi cho trẫm một lý do. Bắn chết trọng thần triều đình, tội chết!

Hoắc Khứ Bệnh tiến lên mấy bước, quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, nhưng không nói câu nào.
Sắc mặt Lưu Triệt dần dần sa sầm, Công Tôn Ngao vội vã quỳ xuống, thút thít nói:
Thần đáng chết! Quan nội hầu hôm đó ẩu đả đánh Vệ Đại tướng quân, Vệ Đại tướng quân niệm tình phụ thân quan nội hầu mới qua đời, hắn cực kỳ bi thương nên hành vi thất lễ, bởi vậy không truy cứu, nhưng hôm nay thần nhất thời buột miệng kể hết toàn bộ sự việc cho Phiêu Kỵ tướng quân.

Lưu Triệt bực mình đá một cước vào người Công Tôn Ngao:
Tính khí của Khứ Bệnh ngươi không hiểu tí nào sao?

Công Tôn Ngao lăn trên mặt đất, lại lập tức lật người quỳ xuống, không để ý tới vết thương trên mình, chỉ khấu đầu không ngừng, miệng lên tục nói:
Thần đáng chết, thần đáng chết…

Không lâu sau, Công Tôn Ngao đã máu me đầy mặt. Cảm xúc trong mắt Vệ Thanh phức tạp, cuối cùng không thể kiềm chế được vẫn bước lên. Năm đó Công Tôn Ngao có ơn cứu mạng ông, ông thực sự cảm tạ ghi nhớ suốt đời. Vệ Thanh quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, khấu đầu nói:
Một người là cháu trai ngoại, một người là thủ hạ của thần, cái chết của Lý Cảm, thần cũng phải chịu trách nhiệm, cầu xin bệ hạ trừng phạt cả thần.

Lưu Triệt không để ý gì đến Vệ Thanh, chỉ tức giận trỏ vào Hoắc Khứ Bệnh mắng:
Thấy ngươi dẫn binh và hành sự so với hồi nhỏ vững vàng hơn không ít, cứ tưởng ngươi có vợ rồi sẽ biết kiềm chế, hôm nay lại làm ra chuyện thế này, ngươi nói thật với trẫm xem thế nào, Lý Cảm rốt cuộc còn làm gì nữa?

Cả người Hoắc Khứ Bệnh vẫn ưỡn thẳng, lưng duỗi thẳng, nhưng trái tim của hắn đã đóng băng, hắn dùng vẻ mặt dũng mãnh quả quyết để che giấu nỗi đau trong lòng, gia tộc Vệ thị mà hắn coi như người thân từ bé lại ra tay với hắn.
Lưu Triệt nhất định cũng cảm thấy chuyện này đáng ngờ, muốn tìm lời biện bạch và lý do giúp hắn, hy vọng có thể đổ lại trách nhiệm cho Lý Cảm, nhưng Hoắc Khứ Bệnh sao có thể gỡ tội cho mình bằng cách đổ hết nước bẩn lên người đã chết không thể tự bào chữa được? Hắn càng không thể nói thật, vì sẽ khiến Vệ Thanh rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Lưu Triệt một mực tìm kiếm cơ hội để áp chế Vệ Thanh, nhưng lối hành xử của Vệ Thanh xưa nay không hề sai xót, chuyện này xảy ra, dù Vệ Thanh hoàn toàn không biết, Lưu Triệt cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, đổ hết lỗi của Công Tôn Ngao lên đầu Vệ Thanh, huống hồ với tính trọng tình nghĩa của Vệ Thanh, cũng sẽ tuyệt đối không vứt bỏ Công Tôn Ngao.
Lưu Triệt đợi Hoắc Khứ Bệnh rất lâu, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không nói câu nào. Lưu Triệt phẫn nộ quát:
Ngươi tưởng trẫm sẽ không giết ngươi sao?
Đoạn ông ta bỗng chỉ tay vào tôi nói:
Kim Ngọc, ngươi qua đây!

Tôi bước lên trước lặng lẽ quỳ bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, cơ thể nãy giờ bất động của Hoắc Khứ Bệnh khẽ run lên, nhưng vẫn cúi đầu cụp mắt nhìn xuống đất, không nói gì cả.
Lưu Triệt nói:
Hôm nay nhìn thấy hành động của Kim Ngọc, trẫm tuy không thích Kim Ngọc, nhưng cũng không thể không khen một tiếng, cô gái này gánh vác được hết những gì ngươi làm vì nàng ấy, ngươi định để nàng ấy làm quả phụ à?
Lưu Triệt lạnh lùng chầm chậm hỏi:
Hay là để Kim Ngọc chết cùng ngươi?

Bàn tay buông thõng bên người Hoắc Khứ Bệnh vo chặt lại thành nắm đấm, mạch máu nổi lên, ngón tay lướt qua, sỏi đá trên mặt đất vô tình bị cuốn vào trong lòng bàn tay, giữa khe các ngón tay, từng giọt máu tươi chảy ra.
Tôi nắm lấy tay Hoắc Khứ Bệnh, dùng sức gỡ nắm tay hắn ra, gạt hết sỏi đá trong lòng bàn tay xuống, lau sạch tay trái xong, lo lắng nói:
Bàn tay kia nữa.
Hắn ngẩn người lại, đưa bàn tay kia cho tôi, tôi lại gạt sạch đá vụn trong tay ra, lấy khăn tay lau khô máu, thờ ơ nói:
Được rồi.
Nói xong liền nắm lấy tay hắn, tuy hắn không đẩy tôi ra, nhưng vẫn như đầu gỗ, không có chút phản ứng nào. Tôi cố chấp nắm lấy tay hắn không buông, ánh mắt si ngốc nhìn hắn chằm chằm. Mãi lâu sau, hắn rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn long lanh, bao hàm cả áy náy và ấm áp, nỗi đau tê tái ban đầu cũng giảm bớt phần nào, chầm chậm nắm lại tay tôi.
Hai người chúng tôi như đang ở chốn không người, khiến mọi người tại đó cũng ngơ ngẩn mặt mày. Lưu Triệt bỗng lạnh nhạt bật cười:
Kim Ngọc, nếu trẫm hỏi ngươi muốn chết hay không, e là thừa thãi mất rồi.

Tôi cung kính khấu đầu một cái, trong lòng vô cùng cảm kích Lưu Triệt, cho dù Người vì tiếc tài, hay vì cảm thấy sự việc có điểm đáng nghi, nhưng Người một mực cho Hoắc Khứ Bệnh cơ hội, thậm chí muốn dùng tính mạng của tôi làm vật uy hiếp bắt Hoắc Khứ Bệnh mở miệng.

Bệ Hạ, dân nữ nguyện theo Phiêu Kỵ tướng quân ạ.

Lưu Triệt trầm mặc đi đi lại lại một chỗ, một bên là pháp luật của Đại Hán và danh tiếng để lại cho hậu thế nghìn năm sau, một bên là tính mạng của Hoắc Khứ Bệnh, kể cả hoàng đế của Đại Hán triều, người luôn được khen ngợi có tầm nhìn xa trông rộng, cũng phải cực kỳ đau đầu. Mãi lâu sau, Người mệt mỏi hỏi:
Nghe nói hôm nay còn có thị vệ bất cẩn bị hươu đâm chết?

Thủ lĩnh thị vệ đứng một bên lập tức bẩm báo:
Dạ, tổng cộng có ba thị vệ bị hươu đâm chết ạ, Trương Cảnh, Lưu Đại Sơn…

Lưu Đại Sơn? Tôi đảo mắt qua mặt Công Tôn Ngao và Nhậm An, không hề lấy làm ngạc nhiên, bọn họ làm cũng chu toàn đấy.
Lưu Triệt nghe xong, gật đầu, ngửa mặt nhìn lên trời, gần như tự nói một mình:
Lý Cảm bị kẹt giữa bầy hươu, bất cẩn bị hươu đâm ngã giẫm chết, hậu táng!

Cả đám người đờ đẫn, bọn Triệu Phá Nô khấu đầu trước tiên:
Bệ hạ vạn tuế!
Đại bộ phận mọi người có mặt cũng lần lượt phản ứng kịp, hô theo
Bệ hạ vạn tuế
, cũng có người phẫn nộ bất mãn, nhìn Hoắc Khứ Bệnh đầy hận thù, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Lưu Triệt, đành cúi đầu, quỳ xuống theo mọi người.
Từ lúc Hoắc Khứ Bệnh muốn tôi quên hết những gì Lý Cảm nói, tôi vẫn luôn bình tĩnh chờ đợi một lời tuyên án, lúc này tâm tình mới trỗi dậy, lần đầu tiên chân tâm thành ý khấu đầu với Lưu Triệt, chân tâm thành ý hô to:
Bệ hạ vạn tuế!

Lưu Triệt liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh khom lưng khấu đầu, trong mắt vẫn ngập tràn giận dữ, phẩy ống tay áo bỏ đi:
Hừ! Vạn tuế? Thực sự hy vọng trẫm được vạn tuế, thì bớt gây chuyện chọc trẫm đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Mạc Dao.