Q.2 - Chương 146: Xảo Thiệt Như Hoàng
-
Đại Tranh Chi Thế
- Nguyệt Quan
- 2209 chữ
- 2020-05-09 12:26:32
Số từ: 2202
Nguồn: Vip Văn Đàn
Quý Tôn Ý Như mừng rỡ:
- Mau nói ta nghe.
- Chúa công, nếu xuất binh thảo phạt, theo như lời công tử Khánh Kỵ, chưa chắc ta nắm phần thắng. Cho dù thắng được e cũng tổn thất nặng nề, chi bằng ta cho vài đội quân đến đó, trấn giữ các thành trì quan trọng xung quanh lĩnh Tang Hà, phong tỏa đường xuất quân của chúng, đề phòng Triển Chích dấy binh tạo phản làm hại đến chúa công. Sau đó cho người đi do thám tình hình trên núi, thám thính động tĩnh của Triển Chích, nếu hắn muốn làm phản thật, chúng ta đã phòng bị, hắn không kiếm chác được lợi lộc gì. Nếu như không phải làm phản, lần này điều động quân đội bố phòng, lấy lí do tập luyện săn bắn gì đó, tốn chi phí không nhiều, biết biết ý chúa công thế nào?
- Hay, hay lắm, cách này hay đó, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, cứ làm theo…
Hắn nói đến đây sắc mặt lại bỗng nhiên trở nên khó chịu, lúc cầm quyền ở nước Lỗ còn không điều động quân đội hai nhà Thúc, Mạnh được, bây giờ phái quân đi bảo vệ đất của mình, hai nhà Thúc, Mạnh không có lí do gì xuất quân trợ giúp, còn chỉ điều động binh mã của mình thôi thì muốn trấn giữ các điểm trọng yếu xung quanh dãy Tang Hà cần bao nhiêu binh mã đây? Nơi đó là con đường giao thông huyết mạch nối đường thủy bắc nam, nối đường bộ đông tây, bao la rộng lớn đấy.
Hơn nữa, đất của Quý thị giáp ranh nước Tề, do biên giới hay xảy ra xung đột, cho nên quân đội của Quý thị phần lớn phải trấn giữ ở biên giới hai nước Lỗ - Tề. Khi xưa cha hắn là Quý Vũ Tử chia quân đội nước Lỗ làm bốn, mình chiếm lấy hai chính là lấy lí do phải lo việc quốc phòng biên giới phía Bắc (viết hoa nha), bây giờ chẳng lẽ rút quân phía Bắc về, mở rộng cửa cho người Tề đến đánh sao?
Khánh Kỵ quan sát nét mặt Quý Tôn Ý Như, cố tình hỏi thăm:
- Quý Tôn đại nhân, tôi cũng cảm thấy ý của Dương Hổ rất ổn thỏa, sao đại nhân lại có vẻ khó khăn thế ạ?
Quý Tôn Ý Như thở dài, cười khổ:
- Khó đây, sợ là ta không thể điều động được nhiều binh mã thế này, Hai nhà Thúc, Mạnh chịu trách nhiệm biên phòng bốn phía, biên giới Nam Bắc do ta đảm nhiệm, ngoài ra còn rất nhiều thành trì phải đưa quân đóng giữ. Giờ điều động mấy vạn quân đến Phí thành, không dễ dàng đâu.
Khánh Kỵ lộ vẻ kinh ngạc:
- Đại nhân định xuất binh một mình sao? Nếu quả thật Triển Chích làm phản, sẽ gây bất lợi cho cả nước Lỗ, hai nhà Thúc, Mạnh không chịu xuất binh ư?
- Nếu không nguy ngập đến mình, ai chịu xuất binh giúp ta chứ? Triển Chích hiện đóng tại đất của ta, hai nhà Thúc, Mạnh còn mong cho…
Hắn nói đến đây chợt nhớ ra Khánh Kỵ là con rể tương lai của Thúc Tôn Ngọc, quan hệ với phía kia thân thiết, có những chuyện không nên nói quá rõ ràng, nên không nói tiếp nữa.
Dương Hổ giải thích giùm Quý Tôn Ý Như:
- Công tử Khánh Kỵ, có điều này ngài không biết, vua nước Lỗ chúng tôi mới mất, sau khi lo xong việc tang lễ, sẽ bàn chuyện lập vua mới. Tiên hoàng không có con trưởng nối dõi, theo lệ phải do con thứ Cơ Loan nối ngôi. Nhưng…Ài, Thúc Tôn đại nhân lại muốn lập con của một tì thiếp sinh là Cơ Tống, làm cho rất nhiều đại thần trong triều không hài lòng.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Quý Tôn Ý Như, tiếp tục:
- Phế trưởng lập ưu (không lập con lớn mà lập con nhỏ), không phù hợp tục lệ, cho nên chúa công tôi không tán đồng. Cho đến giờ, lập Cơ Loan hay lập Cơ Tống, trong triều đã chia làm hai phe, mạnh ai nấy đưa ra lí lẽ, tranh cãi không thôi. Vì chúa công tôi không tỏ ý ủng hộ, nay Thúc Tôn đại nhân hận chúa công tôi, lại không hiểu nỗi khổ của chúa công…
Quý Tôn Ý Như gật đầu lia lịa, làm ra vẻ yêu nước thương dân, gật gù:
- Đúng vậy, phế trưởng lập ưu, đi ngược lại di huấn tổ tiên. Nếu làm theo chuyện này các chư hầu sẽ cười chê, hư… Công tử nói xem sao lão phu lại chấp nhận được?
- Có chuyện này sao?
Khánh Kỵ khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: Nhạc phụ tương lai của ta rốt cuộc đang giở trò gì? Thỏa thuận đó…A! – Kêu lên một tiếng, nhìn về phía Dương Hổ.
Quý Tôn Ý Như mỉm cười, chỉ vào Dương Hổ:
- Công tử yên tâm, chuyện của lão phu không hề giấu tên nô tài này, ha ha, công tử cứ nói ra không sao đâu.
- Được, thỏa thuận đó là Quý Tôn đại nhân nhường một bước, từ bỏ nắm quyền, để Thúc Tôn thị chọn vua mới, như thế đôi bên cùng có lợi. Dù cho chọn ai cũng là công lao của ông ta cả, vậy nên ông chọn Cơ Tống để triều thần chống đối, sao lại không bỏ Cơ Tống chọn Cơ Loan, người đều là do ông ta chọn, sao cứ phải cố chấp chọn Cơ Tống.
Quý Tôn Ý Như lộ vẻ khó chịu ra mặt, trước đó hắn đã chọn Cơ Loan, còn thổ lộ ý mình với Thúc Tôn Ngọc, chuyện này tất nhiên không tiện nói với Khánh Kỵ. Thúc Tôn Ngọc nếu đổi ý lập Cơ Loan, Cơ Loan cũng sẽ cho là do công của Quý Tôn đại phu, sau này chắc chắn sẽ thân thiết với Quý Tôn Ý Như, Thúc Tôn Ngọc sao lại có thể làm chuyện không công cho người khác chứ.
Khánh Kỵ làm ra vẻ nghĩ không thông suốt, trầm tư hồi lâu, vỗ đùi một cái:
- Ta hiểu rồi, thì ra nhạc phụ có ý định này, quả nhiên là con cáo già.
Quý Tôn Ý Như nghe câu này không khỏi chột dạ:
- Hả? Ý định gì vậy?
- Việc này… Khánh Kỵ liếc nhìn Dương Hổ, ra vẻ khó xử.
Dương Hổ hiểu ý, đứng dậy:
- Chúa công, thuộc hạ có chút chuyện phải xử lí, thuộc hạ xin phép lui ra, lát nữa sẽ nghe dặn dò của chúa công.
Quý Tôn Ý Như nôn nóng muốn biết Khánh Kỵ đoán ra gì, bèn khoát tay:
- Được được, ngươi lui ra đi.
Dương Hổ tức tối nhìn Khánh Kỵ một cái, đoạn quay người lui ra.
Đợi sau khi Dương Hổ rời khỏi, Khánh Kỵ mới lên tiếng:
- Quý Tôn đại nhân, Khánh Kỵ biết Dương Hổ là tâm phúc của ngài, chỉ là những lời thẳng thắn này có mặt tâm phúc của đại nhân bên cạnh thì thật khó nói, mong là Dương Hổ không vì thế mà để bụng oán trách.
- Không sao, Dương Hổ chẳng qua là con chó dưới trướng ta, sao dám làm gì bạn của lão phu chứ? Công tử có chuyện gì, giờ có thể nói ra được rồi.
- Đại nhân, vừa rồi tôi chợt nghĩ ra lí do Thúc Tôn đại nhân không lập con trưởng mà lập con nhỏ, thâm thúy đấy, đối với ngài cũng có nhiều lợi ích đó, đại nhân sao không tỏ ý ủng hộ, lập Cơ Tống làm vua.
Quý Tôn Ý Như biến sắc:
- Công tử đến đây là để nói giúp cho Thúc Tôn thị phải không?
- Xin đại nhân đừng nghi ngờ, Khánh Kỵ phục quốc rồi mới dám kết thân với nhà Thúc Tôn, còn chuyện phục quốc thì không thể không dựa vào giúp đỡ của Quý Tôn đại nhân đây, ai nặng ai nhẹ, Khánh Kỵ tự hiểu. Giờ đây Khánh Kỵ như chó nhà có tang, sao lại có thể vì một cô gái làm ảnh hưởng quan hệ với Quý Tôn đại nhân được chứ? Há chẳng tự hủy hoại tương lai ư?
Quý Tôn Ý Như sắc mặt dịu lại, nhưng vẫn tỏ vẻ nghi ngờ:
- Được, vậy công tử giải thích cho lão phu nghe nào.
- Quân đội nước Lỗ được chia làm bốn, do ba nhà nắm giữ, quyền lực vua Lỗ là rất ít, tất cả đều nằm trong tay ba nhà. Xin hỏi Quý Tôn đại nhân, thế có hợp lí không?
Quý Tôn Ý Như ánh mắt sắc lạnh, nghiêm giọng:
- Công tử nói thế là có ý gì?
- Xin đại nhân trả lời tôi trước, điều này có hợp lí không? Hiện ở đây không có người ngoài, tôi và ngài cứ nói chuyện tự nhiên, đại nhân có gì phải e ngại?
Quý Tôn Như Ý lạnh lùng:
- Không hợp lí, thế thì đã sao?
Khánh Kỵ cười tiếp lời:
- Thế mới nói, Thúc Tôn đại nhân làm vậy là để củng cố địa vị của ba nhà đấy. Nếu lập Cơ Loan làm vua, hắn là con trưởng danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lí, còn nếu lập Cơ Tống, lúc đó sẽ thế nào? Vua nước Lỗ có thân phận không hợp tục lệ, thế hắn có dám làm khó ba nhà sao? Chỉ còn cách dựa vào ba vị đại nhân, mới ngồi yên được trên ngai vị, phải đề phòng các vị huynh trưởng lớn tuổi hơn cướp ngôi ấy chứ.
Người ta thường nói, vị thế của Quý Tôn đại phu trên cả quân vương, điều đó khiến Quý Tôn đại nhân bị chỉ trích nhiều, nay nếu như quân vương không hợp lễ pháp, xét cho cùng đã không đúng, còn có ai đi so sánh chủ yếu thần mạnh nữa, đối với đại nhân đó chẳng phải là một chuyện tốt cực kì có lợi sao?
Quý Tôn Ý Như nghe xong chớp mắt, cảm thấy những lời Khánh Kỵ nói rất đúng, nhưng hắn không tin là Thúc Tôn Ngọc lại nghĩ vậy, bèn nói cứng:
- Những lời công tử nói chưa chắc đúng đâu, cho dù Cơ Loan là người kế vị danh chính ngôn thuận, nhưng do lão phu đưa lên ngôi báu, chẳng lẽ không biết ơn lão phu, còn gây bất lợi cho ta ư?
Khánh Kỵ cười khẩy:
- Tiên quân Cơ Trù, cũng do lệnh tôn Quý Vũ Tử đại nhân đưa lên ngôi, Cơ Trù đối xử với ngài thế nào? Bè cánh của Cơ Loan một khi đủ mạnh, lúc đó muốn xử tội ngài thì có gì là không được.
- Ta…
Khánh Kỵ vội cướp lời:
- Chẳng lẽ ngài lại đuổi quân vương một lần nữa?
- Điều này…
Quý Tôn Ý Như nhíu chặt mày, mặt tối sầm lại, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Lời công tử nói có vẻ…đúng đó, thế nhưng… nhưng mà…
Hắn ngước nhìn Khánh Kỵ, cảm thấy khó mở lời:
- Lập Cơ Tống làm vua, tất cả đều là ý của nhạc phụ công tử, lão phu bây giờ đồng ý, Cơ Tống đăng cơ chắc sẽ thân với Thúc Tôn Ngọc, lão phu đã lui một bước từ bỏ chức vụ chấp chính, Thúc Tôn Ngọc không leo lên đầu lão phu sao?
Khánh Kỵ hỏi thẳng:
- Đại nhân có từng công khai phản đối lập Cơ Tống làm quân vương trên miếu đường không?
Quý Tôn Ý Như lắc đầu:
- Cái đó thì không, dù sao thì…ta và Thúc Tôn Ngọc đã giao hẹn, quyền lập quân vương giao cho ông ta, lão phu không hỏi tới.
Khánh Kỵ mừng rỡ:
- Thế thì được rồi, đại nhân chưa hề bày tỏ quan điểm, ngày mai khi thượng triều lúc hai bên tranh cãi, ngài chỉ cần phán một câu, cứ làm như lệnh tôn Quý Vũ Tử đại nhân, chỉ phán đúng một câu: Lập người này! Lúc đó tranh cãi chấm dứt, tân quân lên ngôi, làm vậy người trong thiên hạ ai mà không nói đại nhân là nhân vật then chốt quyết định tân quân, không những không làm mất danh tiếng của ngài, ngược lại, danh tiếng đại nhân còn nâng cao nữa là đằng khác.
Quý Tôn Ý Như nghe đến đấy, đôi mắt sáng rực lên, Khánh Kỵ nhìn rõ cả, nhủ thầm:
Phía Quý Tôn Ý Như coi như xong, còn có một Thúc Tôn Ngọc nữa, vị nhạc phụ tương lai này ta không thể đắc tội được, ta cũng nên nghĩ ra cách gì ăn nói với ông ta mới được…