Q.4 - Chương 210: Viện Quân
-
Đại Tranh Chi Thế
- Nguyệt Quan
- 4009 chữ
- 2020-05-09 12:27:12
Số từ: 4002
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nhâm Tử Anh cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ ngước mặt lên nói:
Con…năm ngoái trên đường đi Tề quốc, từng có duyên gặp mặt với Khánh Kỵ điện hạ, còn kết giao tình nghĩa với ngài nữa. Lúc ở Tề quốc, con còn ra tay giúp đỡ ngài ấy đúng không?
Nhâm Nhược Tích cảm thấy xấu hổ trong lòng, vội nhảy dựng lên đáp lời:
Dạ phải!
Nhâm Tử Anh ánh mắt vụt sáng, nói:
Bây giờ chúng ta phải toan tính cho gia tộc của mình thôi. Thiên hạ đại loạn, gia nghiệp Nhâm gia ta to lớn, càng không thể dời đi đâu được, chỉ có thể ở lại Ngô quốc phát triển, mà hiện nay chức chủ nhân Ngô quốc, phần thắng của Khánh Kỵ điện hạ tăng cao…
Hắn ngước nhìn con gái, đột nhiên mỉm cười:
Hai năm trước, phụ thân từng đề cập chuyện hôn sự của con và Khánh Kỵ điện hạ với tiên vương, may mắn được tiên vương ưng thuận. Đáng tiếc là ngay sau đó Hạp Lư hành thích giết chết tiên vương, chuyện này tuy chưa công bố ra ngoài, nhưng lại trở thành lí do Nhâm gia ta phải mang tội. Hiện nay…xem ra phải khơi lại chuyện cũ rồi, đó cũng là số phận sắp đặt sẵn cho con.
Nhâm Nhược Tích thấy sống mũi cay cay, nước mắt chực trào ra trên đôi mắt nàng:
Phụ thân ơi…
Nhâm Tử Anh vỗ nhè nhẹ vào vai con gái, an ủi:
Chúng ta cung cấp nhiều binh khí thế này cho Ngô vương, lại không được hắn xem như tâm phúc, muốn bảo toàn gia tộc, giờ đây chỉ còn dựa vào Khánh Kỵ. Con đi chuẩn bị đi, đêm nay con và Băng Nguyệt rời khỏi Cô Tô thành, quay về Nhâm gia thành của ta, tập hợp tất cả thợ rèn, thợ xây, thợ khuân vác, gia tướng, gia nô, trang bị áo giáp vũ khí của Nhâm gia ta, đi đầu quân chỗ Khánh Kỵ điện hạ, lập công lớn phục quốc giúp điện hạ.
Nhâm Nhược Tích bỗng chốc trở nên kích động, đôi má đỏ chót cả lên, nàng cố gắng giữ bình tĩnh:
Phụ thân, thế phụ thân thì sao? Muốn đi chúng ta cùng đi.
Nhâm Tử Anh lạnh lùng trách mắng:
Lắm lời! Nếu có thể cùng đi, phụ thân sao lại không đi? Phụ thân thân tàn sức yếu, lại chưa từng tập luyện võ nghệ, Cô Tô thành này thành cao tường dày, nếu dẫn theo ta, các con sao chạy thoát khỏi thành?
Cái gì?
Nhâm Nhược Tích nghe xong khóc lóc van xin:
Phụ thân không đi, con cũng không đi. Tấm gương của Triết đại phu còn đó, nếu con mà bỏ đi, phụ thân sao giữ được tính mạng?
Hỗn xược!
Nhâm Tử Anh trừng mắt giận dữ:
Đời người có hạn, chẳng qua chỉ mấy mươi năm, đều lại quay về với đất, có gì mà đáng tiếc? Nhâm Tử Anh ta có thể gầy dựng cơ nghiệp lớn thế này, giàu ngang cả quốc gia, trong thiên hạ có mấy ai làm được như ta? Gia tộc lớn mạnh và uy danh này chính là gốc rễ cơ nghiệp của ta, cơ nghiệp còn, mạng sống của ta coi như tồn tại mãi mãi.
Nhâm Nhược Tích nghẹn ngào cầu xin:
Phụ thân, nữ nhi xưa nay chưa từng dám làm trái ý phụ thân, duy chỉ có lần này, thứ cho nữ nhi không thể nghe theo.
Nhâm Tử Anh sắc mặt nghiêm nghị, quát lên:
Thêu hoa trên gấm vóc, không bằng tặng than lúc gió tuyết. Nhâm gia ta muốn tranh thủ địa vị cao ở Ngô quốc, thì phải trả cái giá tương xứng, thế mới công bằng. Khánh Kỵ phục quốc, Hạp Lư giữ ngai vàng, ai cũng không tiếc hy sinh, ngàn vạn sinh mạng theo đó tan thành mây khói. Nhâm gia ta muốn giữ lấy cơ nghiệp gia tộc, chết đi một ít người thì có đáng là gì? Phù Sai tàn bạo, hắn bảo ngày thành trì bị công phá sẽ đốt trụi cả thành theo hắn quyết không phải nói chơi, Nhâm gia ta không thể ngồi yên chờ chết, nếu chuyện lớn này không phải vì cần có con đi thực hiện, mà cần con hy sinh để giữ toàn vẹn gia tộc, Nhâm Tử Anh ta cũng không hề do dự hy sinh con. Nào, nghe lời phụ thân, mau đi chuẩn bị.
Nữ nhi không dám!
Nhâm Nhược Tích ngã gục ra đất khóc to.
Nhâm Tử Anh đứng phắt dậy, rút thanh kiếm treo trên tường ra, trợn mắt sắc lạnh:
Con muốn làm đứa con bất hiếu hả? Con không nghe theo phụ thân, phụ thân chỉ còn cách giết chết con và Băng Nguyệt trước, tránh bị người khác làm nhục. Sau đó nhờ em họ con gánh vác trách nhiệm bảo toàn gia tộc! Nó tuổi còn nhỏ, có làm được hay không còn chưa biết, nhưng cũng còn mang lại chút ít hy vọng cho phụ thân!
Thanh kiếm bén nhọn được chỉa vào trước ngực Nhâm Nhược Tích, đụng nhẹ vào dưới cằm nàng, Nhâm Tử Anh hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng ken két:
Con gái, con muốn phụ thân chết không được nhắm mắt ư?
Màn đêm buông xuống. Nhâm phủ.
Nhâm Tử Anh ăn mặc sang trọng chỉnh tề, ngồi trên đại sảnh, trên đùi đặt một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, kiếm sắc lạnh như nước hồ mùa thu, bốn góc nhà chất đầy vật dễ cháy được tẩm dầu, mùi dầu nồng nặc xộc vào mũi.
Lão quản sự trung thành Dương Bá dẫn theo bốn tên võ sĩ đeo kiếm mặt mày dữ tợn bước vào sảnh, hành lễ với Nhâm Tử Anh:
Gia chủ, lão nô phục mệnh.
Nhâm Tử Anh nhắm nghiền mắt, nghe tiếng Dương Bá liền từ từ mở mắt ra:
Đều giải quyết rồi chứ?
Dương Bá cung kính buông xuôi hai tay:
Dạ! Từ phu nhân trở xuống, tất cả nữ nhân, đều đã treo cổ.
Nhâm Tử Anh ánh mắt sắc lạnh:
Có ai cần các ngươi giúp đỡ không?
Dương Bá cúi rạp đầu, mái đầu bạc phơ rầu rĩ lên tiếng:
Không có, tất cả nữ nhân trong phủ, đều đã tự vẫn.
Nhâm Tử Anh búng tay vào thanh kiếm, phát ra tiếng leng keng hồi lâu, hắn ngửa mặt lên trời cười như điên dại:
Ha ha…, tốt, tốt lắm! Nữ nhân trong Nhâm gia ta, xem ra không làm Nhâm Tử Anh ta thất vọng.
Hắn lại cúi đầu, hai mắt thu lại nhìn vào màn đêm đen kịt bên ngoài, giọng âm u:
Lúc này con ta chắc đã đi đến gần Xà môn, tạp dịch toàn phủ cứ đuổi đi hết, đốt lửa!
Dương Bá phe phẩy tay mấy cái, một tên gia tướng bước ra ngoài cửa ra hiệu, trong màn đêm phát ra tiếng sột soạt, thì ra đã có không ít tạp dịch trong phủ vai đeo tay nải đứng sẵn ở đó, lúc này mở cửa sau ra, ai nấy ùa ra bên ngoài bỏ chạy. Nhâm Tử Anh cười chua chát nói:
Sau khi phóng hỏa, các ngươi cũng tự bỏ trốn giữ lấy mạng sống vậy.
Dương Bá không nói nên lời, đột nhiên quỳ mọp xuống, bò đến trước mặt Nhâm Tử Anh, ôm lấy chân chủ nhân, trán mũi chạm sàn, hồi lâu không ngẩng lên. Nhâm Tử Anh thở dài, đặt tay lên mái đầu bạc phơ của tên quản sự già, nói nhỏ:
Ngươi theo ta cũng đã hơn bốn mươi năm rồi nhỉ?
Dạ, lúc chủ nhân vừa được sinh ra đời, lão nô đã bế qua chủ nhân, lúc ấy chủ nhân còn rất nhỏ, lão nô bế chủ nhân đi chơi đây đó, ngón tay của chủ nhân vừa bé vừa mềm, ánh nắng chiếu vào có thể nhìn xuyên qua, lão nô hết hồn, cố gắng cẩn thận, sợ dùng sức mạnh một chút sẽ làm gãy tay chủ nhân. Sau này chủ nhân từ từ lớn lên, hay cưỡi lên cổ lão nô ra ngoài chơi, có một lần chơi vui quá quên nhảy xuống đi tè, thế là tè cả vào người lão nô…
Nhâm Tử Anh nở nụ cười thân thiện:
Phải rồi, ngươi nhắc ta mới nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện hồi nhỏ trước đây…
Dương Bá nghẹn ngào nói tiếp:
Hồi đó có ngày nào mà lão nô không cùng chủ nhân ra ngoài chơi, dù nắng hay mưa cũng không thay đổi. Ây, chủ nhân từ từ khôn lớn, lưng của lão nô cũng ngày một còng thêm, ngày xưa lão nô nắm tay chủ nhân đi, sau đó đuổi theo sau lưng chủ nhân, kể từ đó, thì chỉ theo sau chủ nhân thôi. Đôi chân này đã không còn linh hoạt, đến bây giờ chỉ còn có thể trông coi vườn tược, giữ cửa cho chủ nhân.
Nhâm Tử Anh xoa xoa đầu lão nô Dương Bá, trầm ngâm:
Dương Nô Nhi, Dương Nô Nhi, ta hình như sém quên mất tên của ngươi rồi, những năm này cũng chỉ còn nhớ ngươi là Dương Bá, quên mất hồi bé cứ hay gọi ngươi là Dương Nô Nhi. Hây, ngươi dẫn theo bốn người họ châm lửa rồi rời khỏi đây mau, với thân thủ của họ tìm một chỗ ẩn thân không khó. Còn ngươi, chỉ là một lão nô, nghĩ chắc thái tử sẽ không làm khó một tên người hầu như ngươi.
Chủ nhân, lão nô sống là người của Nhâm gia, chết làm ma của Nhâm gia. Lão nô đã hầu hạ chủ nhân cả một đời, xin chủ nhân khai ân, cho phép lão nô cùng lên đường với chủ nhân.
Nhâm Tử Anh thở một hơi dài:
Ngươi đó, cái tên Dương Nô Nhi này.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào bốn tên thị vệ cận thân, bốn thị vệ nhất tề quỳ xuống, tuốt kiếm dõng dạc:
Xin gia chủ khai ân, cho phép tiểu nhân cùng lên đường với gia chủ.
Nhâm Tử Anh trầm lặng trong giây lát, phất tay áo một cái, rầu rầu hạ lệnh:
Châm lửa!
Thành nam Cô Tô, gần Xà môn, binh lính thủ thành hỗn loạn cả lên, có người hét to:
Mau xem, mau xem, trong thành bị cháy.
Ối! Nhà ở khu đó toàn là của các công khanh đại phu, danh môn thế tộc, là nhà ai đấy nhỉ? Trận lửa này to quá, cháy rực cả bầu trời, sao mà cứu được.
Trong bóng đêm gần đó, hai tên hắc y nhân quay đầu nhìn vào đám cháy hừng hực phía xa, đột nhiên quỳ mọp xuống đất, dập đầu ba cái, một hàng hắc y nhân sau lưng cùng lúc quỳ xuống bái lạy. Hai người ngẩng đầu lên, ánh trăng mờ ảo, hai khuôn mặt trắng nõn giờ có thêm hai hàng nước mắt chảy dài.
Cô gái thân cao đi đầu cắn răng phất tay một cái, dẫn theo đoàn người xông thẳng về phía Xà môn, chỉ trong thoáng chốc, cổng thành lập tức vang vọng tiếng la hét và tiếng binh khí leng keng giao chiến, trải qua một trận đánh ác liệt, khắp nơi phủ đầy xác chết, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người hộ tống hai hắc y nhân thân hình mảnh mai xông lên tường thành.
Dưới thành có hào nước, xung quanh có cọc gỗ nhọn hoắt chỉa ra cản địch, họ leo lên tường thành xong nhanh chóng cột dây vào cán cờ, từng người từng người tuột xuống, vẽ ra một vệt đen dưới bóng trăng,
Tỏm
nhảy ùm vào hào nước, bọt bắn tung tóe, rong rêu tứ tung, sau đó tất cả trở lại màn đêm tĩnh lặng, duy chỉ có trong thành ngọn lửa đỏ rực vẫn tiếp tục cháy dữ, sáng cả một góc trời đêm nay…
Đông Điều Khê, đại doanh quân Ngô.
Khánh Kỵ sải bước đi vào, Tôn Vũ theo sát đằng sau, Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man toàn thân áo giáp như vệ sĩ kè kè kế bên, đám binh sĩ tự giác tránh ra một lối đi, khi Khánh Kỵ đi qua, lại tụ tập theo sát sau lưng chủ soái.
Trong doanh trại còn văng vẳng tiếng chém giết đâu đây, xung quanh Khánh Kỵ lại yên lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng va chạm nhẹ của binh khí. Chiếc lều dựng tạm bị vứt sang một bên, bị giẫm đạp lên nát bấy cả ra, ngoài cửa doang trại là khu vực tử thương nghiêm trọng nhất, hai bên đại chiến bên thủ bên xông vào, giờ đây xác nằm la liệt, Khánh Kỵ không còn một khoảng trống để bước qua, trong kia vẫn còn một đội quân nhỏ bị bỏ lại đang chống cự trong tuyệt vọng, đội quân Ngô này còn khoảng hơn hai trăm người, vừa đánh vừa lui, nhưng chúng đã không còn đường lui, Anh Đào dẫn quân tấn công ngay chính diện, A Cừu và Tái Cừu dẫn hai cánh quân nhanh chóng chia ra hai bên hông và sau lưng chúng xộc đến, đám quân Ngô đã rơi vào đường cùng buộc phải tử chiến.
Khi Khánh Kỵ xuất hiện, chút ý chí chiến đấu sau cùng của đội quân này cũng bị tiêu tan, không chỉ vì sự xuất hiện của Khánh Kỵ mang ý nghĩa cả doanh trại đã hoàn toàn thất thủ, còn là trong lòng của đám quân này, kẻ quyền quý trời sinh mãi mãi cao cao tại thượng, họ chỉ là đám dân đen phục tùng dưới chân những ai quyền quý. Khi chúng tôn thờ Ngô vương Cơ Quang làm chủ nhân, chúng hãy còn chút dũng khí chiến đấu chống lại Khánh Kỵ, nay Cơ Quang bại trận bỏ trốn, thế tử Ngô quốc hôm nào áo giáp tinh tươm lại xuất hiện trước mặt chúng, cái cảm giác phục tùng lập tức lấn át ý chí quyết chiến của đám quân Ngô.
Khánh Kỵ phất tay một cái, quân lính của Anh Đào lập tức dừng tấn công, hai trăm mấy tên quân Ngô bị bao vây ở giữa nhìn trừng trừng vào Khánh Kỵ một hồi, sau đó không ai bảo ai cùng lúc buông vũ khí xuống, quỳ rạp cả ra.
Cơ Quang đang ở đâu?
Khánh Kỵ đi đến trước mặt chúng, trừng mắt uy nghi quát lên.
Phía trước tên lữ soái chỉ huy quân Ngô giật mình run rẩy, buộc miệng trả lời:
Đại vương…
Hắn mới nói đến đó, phát hiện cách xưng hô như vậy bây giờ không ổn, sợ hãi ngưng bặt tiếng, Khánh Kỵ cười khẩy:
Nói tiếp!
Dạ, dạ dạ, Cơ…đại vương đã biết Ngự Nhi thành bị quân Việt tập kích, quân thủ thành bị tiêu diệt toàn bộ, không thể kéo đến cứu viện. Điện hạ…điện hạ tấn công như vũ bão, đại vương… đại vương đã rút lui về hướng Vũ Nguyên.
Anh Đào nói xen vào:
Công tử, Tôn tướng quân và Lương Hổ Tử tướng quân đã dẫn quân đuổi theo.
Khánh Kỵ hỏi dồn:
Tình hình bên Vũ Nguyên thế nào?
Tên lữ soái hơi chút do dự, Khánh Kỵ gằn giọng:
Hử?
Tên lữ soái giật mình, vội đáp:
Ngũ tướng quân từng phái đi nhiều tín sứ, chia nhau liên lạc tin tức với Cô Tô, Hàn Ấp, Vũ Nguyên, Ngự Nhi thành, nhưng những nơi có khả năng đến cứu viện chỉ có Ngự Nhi thành, Vũ Nguyên, Hàn Ấp. Hiện nay Ngự Nhi thành thất thủ, Phù Khái tướng quân ở Hàn Ấp bị Yểm Dư công tử mượn quân Lỗ chế ngự, hành quân chậm chạp, duy chỉ còn biết trông cậy vào Vũ Nguyên. Quân trấn thủ Vũ Nguyên đã đưa tin đến, họ biết Cô Tô lâm nguy đang định dẫn quân đến thành Cô Tô cứu giá, sau khi gặp tín sứ biết đại vương bị vây ở Đông Điều Khê, đã vội dẫn quân tiến về đó ngay trong đêm, đại vương vốn định chờ quân từ Vũ Nguyên đến tập hợp lại tiếp chiến với điện hạ, nhưng điện hạ tấn công thần tốc, không cho đại vương chút thời gian để thở, đại vương chỉ còn cách lui về hướng Vũ Nguyên…
Khánh Kỵ trong lòng nôn nao:
Chúc Dung chiêu hàng thất bại rồi ư? Quân Vũ Nguyên mà đến, lại diễn ra giao tranh ác liệt, không biết quân ta còn chống đỡ được đến bao giờ?
Công tử, Tôn Vũ tướng quân, Lương Hổ Tử tướng quân đã đuổi theo Cơ Quang, chúng ta cũng mau đuổi theo đi ạ.
A Cừu bước đến, to tiếng nhắc nhở.
Khánh Kỵ suy ngẫm khá nhanh, truyền lệnh:
Tập hợp binh mã, thương binh bỏ lại dọn dẹp chiến trường, còn tất cả những người còn lại theo ta thừa thắng truy kích!
Khánh Kỵ chỉnh đốn xong xuôi, từ từ thong thả tiến quân theo sau Tôn Vũ và Lương Hổ Tử, không vội hội quân với hai tướng quân. Một là phía sau lưng không biết có xảy ra bất ngờ gì không, đại quân trải qua mấy trận đại chiến khốc liệt, không thể không nghỉ ngơi dưỡng sức. Hai là hiện giờ còn một cánh quân Việt đang không rõ tung tích, cần thận trọng đề phòng bọn chúng đánh úp.
Bản chất của chiến tranh từ trước giờ không phải là mục đích, mà là một loại thủ đoạn, thủ đoạn này có mục đích vì kinh tế, hoặc vì chính trị, hoặc vì tín ngưỡng, thậm chí là vì nữ nhân, nhưng chưa bao giờ chỉ vì muốn chiến tranh mà phát động chiến tranh, vậy mục đích của người Việt là gì? Trước khi làm rõ động thái và mục đích tiến quân vào Ngô của chúng, Khánh Kỵ không dám dồn tất cả binh mã vào mỗi trận đánh, buộc phải để lại một cánh quân đề phòng bất trắc xảy ra.
Cũng may là xung quanh ít có đồng bằng, toàn là sông rạch núi non hiểm trở chắn đường, đại chiến cả vạn người dàn trải ra chiến trường không thể xảy ra, đồng thời trải qua mấy trận chiến kịch liệt binh mã Khánh Kỵ còn trên dưới hai vạn, mà Cơ Quang bại trận mấy lần, thương binh vô số, số lính bỏ trốn cũng nhiều, thêm vào Tư Môn Sào nghi binh dụ Khánh Kỵ đuổi đánh lại dẫn theo một ít quân, nên giờ binh mã Cơ Quang mang theo bên mình đã kém xa Khánh Kỵ, cho dù dồn hết toàn bộ binh lực vào chiến đấu đi chăng nữa thì Khánh Kỵ vẫn chiếm thế thượng phong.
Hiện giờ thứ làm Khánh Kỵ lo nhất chính là cánh quân từ Vũ Nguyên, cánh quân này không nhiều nhưng lại chưa hề sứt mẻ, nếu chúng nhảy vào tham chiến nói không chừng sẽ làm thay đổi cục diện trên chiến trường, chính vì vậy càng cần phải để lại quân dự bị phòng hờ tình hình chiến sự có gì thay đổi bất ngờ.
Báo, đại vương, tướng quốc, quân Vũ Nguyên đã kéo đến, đang ở ngoài tầm bắn ba mũi tên.
Hở?
Cơ Quang dáng vẻ thảm hại mừng rơn, hắn bây giờ đang bại trận thê thảm phải bỏ trốn, đội nghi thức của Ngô vương đã vứt bỏ hết, nghe thám mã bẩm báo, hắn vội lệnh người dừng chiến xa lại, tay tựa vào cánh dù che nắng dõi mắt ra xa.
Đỡ ta…đứng dậy…
Ngũ Tử Tư cố gắng đứng dậy, vết thương của hắn không mấy nghiêm trọng, nhưng cũng cần có thời gian tịnh dưỡng mới khỏi hẳn, mấy ngày này vết thương đã hồi phục đôi chút, nhưng chưa vận sức được nhiều, bằng không vết thương lại tái phát.
Phía xa xa bụi bay mịt mù, đang có một cánh quân đang ùn ùn kéo đến. Ngũ Tử Tư nói:
Quân trấn thủ Vũ Nguyên vốn là bộ hạ của Chúc Dung, nên chỉ điều sang trấn giữ Vũ Nguyên, xưa nay chưa từng điều động dùng đến, bây giờ họ ngày đêm chạy vội đến cứu viện, đã tỏ rõ lòng trung thành với đại vương, đại vương nên ban thưởng cho tướng lĩnh Vũ Nguyên, thăng quan tiến chức cho Bình Bố.
Cơ Quang cảm thấy được an ủi phần nào:
Quả nhân biết mà, tướng quốc hãy nằm xuống nghỉ ngơi đã, đừng cố sức làm toát vết thương.
Chút thương vặt này, không hề hấn gì.
Ngũ Tử Tư nheo mắt nhìn ra xa, nói với thám mã:
Đi nói với Bình Bố, bảo đại quân của hắn dừng lại đợi lệnh, mau đến bái kiến đại vương!
Tuân lệnh!
Thám mã quay đầu ngựa lao về phía đại quân Vũ Nguyên.
Đại quân Vũ Nguyên đang kéo đến ùn ụt, mười mấy chiếc chiến xa đi trước, cờ hiệu phấp phới, binh mã chen chúc như kiến theo sau, tổng cộng có hơn tám ngàn người, xem tình hình này quân Vũ Nguyên đã kéo hết đến đây, một binh một tốt cũng không để lại trấn giữ.
Chúc Dung toàn thân giáp trụ, tay nắm trường mâu, chòm râu còn dính đầy bụi đường, ngước nhìn đoàn quân thảm hại đang dừng lại bên kia, phấn khích nói với người đứng kế bên:
Bình Bố, ngươi thấy rõ rồi chứ?
Bình Bố thân hình thấp bé, chỉ đứng đến vai của Chúc Dung, nhưng lại vạm vỡ rắn chắc, hắn vịn tay vào chiến xa, nhón chân nhìn về phía trước, gật gù:
Nhìn rõ rồi, tại sao cờ hiệu, soái kì, vương kì đều không có thế này, chúng thảm bại đến mức này sao?
Chúc Dung cười ha hả:
Tín sứ của Cơ Quang không phải đã nói rồi sao? Tư Môn Sào giả làm Cơ Quang dẫn dụ truy binh của Khánh Kỵ, cờ hiệu, vương kì gì đó bị Tư Môn Sào mang theo cả, nhưng đại quân của hắn ngay cả soái kì trung quân cũng đánh mất, đúng là thua thảm thiệt! Đám tàn quân này còn tự dâng tận miệng chúng ta, đúng là công lớn từ trên trời rơi xuống.
Bình Bố chà xát nắm đấm, phấn khích nói:
Công tử cứ trấn giữ trung quân, mạc tướng dẫn một cánh quân lên tấn công quân địch, bắt sống Cơ Quang.
Cơ hội tốt thế này còn trấn giữ trung quân làm cái gì? Toàn quân tiến lên tấn công quân địch.
Dạ dạ, vậy xin công tử đoạn hậu, mạc tướng làm tiên phong…
Tiên phong con khỉ, quân của Cơ Quang còn ra đội hình sao hả? Chúng ta bày trận ra cho ai xem? Cứ xông thẳng tới, ai bắt được hắn tính công lao người đó.
Được!
Ngươi nghe cho rõ, chỉ được theo sau chiến xa của ta, không được vượt lên đầu ta đó, nghe rõ chưa?
Bình Bố xoay xoay cái đầu thấp bé không thấy cổ của hắn, trừng mắt tức tối, trút tất cả giận dữ lên đám thuộc hạ của mình:
Xông lên, xông lên, không cần đánh trống, cứ xông thẳng vào cho ta! Công lớn đang đặt trước mặt, đây là công lao cuối cùng đó, tiến lên! Giết!
Bên kia, Cơ Quang vẫn ngây ngô chưa biết khí số của hắn sắp tận…