Q.4 - Chương 229: Truy Binh


Số từ: 4035
Nguồn: Vip Văn Đàn
Tên đội trưởng hét lên sợ hãi, làm cho lưỡng vị tư mã giật thót mình, hắn bực mình quát một hồi:

Ngươi tiểu tử không có chuyện gì làm hay sao mà la lối om sòm vậy, ngươi muốn làm ta xấu hổ trước mặt lữ soái đại nhân phải không?

Hắn vừa nói vừa định đưa tay đánh tên đội trưởng một phát, nhưng tay hắn vừa giơ ra, tên đội trưởng kia vẫn bất động không tránh cũng không chống cự lại, hắn cũng không quỳ xuống chịu tội, mà đôi mắt cứ nhìn trân trân vào chân dung trên tấm da, hắn đưa tay chỉ vào vào bức chân dung, miệng ấp úng, nói không ra lời, khiến cho hai vị tư mã ngạc nhiên không hiểu chuyện gì vội hỏi:

Ngươi sao vậy, có gì bất thường sao?

Tên đội trưởng cứ đứng đó ấp úng, một hồi mới mở miệng nói:

Đại nhân, ngài nói…ngài nói…người trong bức hình này là ai?


Lỗ tai ngươi nhét cái gì trong đó vậy? Lữ soái đại nhân đã nói rõ ràng rồi, đó là Ngô vương Khánh Kỵ, chẳng lẽ đó lại cha ngươi sao chứ?


Trời ơi chao ôi!

Tên đội trưởng vỗ đùi, hắn lảo đảo loạng choạng bước tới vài bước, hắn đưa tay chỉ xuống dòng sông nói lớn:

Đuổi theo hắn, Khánh Kỵ…hắn vừa mới ở đây.

Tên lữ soái nhíu mày hỏi:

Cái tên này rốt cuộc là bị làm sao?

Hai viên quan tư mã xấu hổ trả lời:

Đại nhân tha tội, hắn…hắn vốn là một tên thông minh lanh lợi, nhưng hôm nay tì chức cũng không ngờ hắn lại dở điên dở khùng thế này.

Hai tên tư mã còn chưa nói xong, tên lính lúc nãy vừa nói chuyện với Khánh Kỵ cũng bước lên hai bước cầm lấy bức hình, hắn vừa xem xong cũng giống tên đội trưởng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:

Lữ soái đại nhân, lưỡng vị tư mã đại nhân, mau mau đuổi theo, Khánh Kỵ…hắn thực sự là vừa ở đây, hắn vừa mới xuất hiện tại đây…

Tên lữ soái cùng hai vị tư mã đại nhân vội vàng hỏi hắn liên tục vài câu, tên lính kia vội vàng giải thích một hồi cho họ nghe, tên lữ soái nghe xong tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:

Thật không ngờ đúng như lời nói của thái tử điện hạ. Hắn đúng là chưa chết, hơn nữa còn ẩn náu ở nước Việt ta.

Hai vị tư mã đại nhân nghi vấn hỏi:

Đại nhân, có thể nào đó là người có dung mạo giống hắn không?

Tên lữ soái kia cũng ngớ người ra, một lúc cũng không cách nào đoán ra được, nhưng bất luận thế nào thì cũng phải dẫn binh đến đó kiểm tra rõ ràng xem sao. Nhưng tên Anh Đào kia đã dẫn theo đại quân xâm nhập vào nước Việt, do thủy lộ ở đây chia làm nhiều hướng, tất phải tìm được con đường hành quân của bọn chúng để tập hợp đại quân mà tiêu diệt, do đó thượng tướng tân nhiệm nước Việt Cao Như chia đại quân ra làm nhiều hướng để đến các dòng sông mà đóng quân. Nếu phát hiện ra binh lính của Anh Đào, thì phải tử thủ mà ngăn chặn hắn tại đó, rồi tức tốc thông báo cho các đại quân khác dẫn quân đến hợp lực bao vây. Tên lữ soái này chính là mang sứ mệnh này. Toàn quân nước Việt giăng ra một mẻ lưới, được che đậy cẩn thận, rồi nhử con mồi vào tròng, khi Anh Đào dẫn quân lọt vào mẻ lưới của hắn, thì binh mã các hướng lập tức kéo mẻ lưới này lên, rồi lập tức bổ vào tiêu diệt.
Nếu bỏ trận địa phòng thủ này mà truy đuổi theo tên
Khánh Kỵ
kia, thì có thể quân Ngô kia sẽ lựa chọn con đường này mà tấn công vào. Vậy thì lúc đó mẻ lưới đó sẽ bị thủng một lỗ lớn, người Ngô vì thế mà sẽ phá vỡ thế trận phòng ngự này, rồi tiếp tục xâm nhập vào tử địa của nước Việt, chỉ cần bọn họ liên tiếp tác chiến, lưng lửng như gió thổi, không giao chiến chính diện với đại quân chủ lực của nước Việt, không đóng quân nghỉ đêm, lại xâm nhập vào đây như chỗ không người, quân Việt lúc đó giống như một chiếc vỉ tre mà đem đi đập ruồi, muốn tiêu diệt toàn bộ chúng thì cũng không dễ dàng gì.
Có điều nếu thật sự tên kia là Khánh Kỵ, thì cho dù Anh Đào có đóng quân ở đây cũng chẳng có ý nghĩ gì, chỉ cần hắn gặp được Khánh Kỵ, vậy thì đã lập được đại công lao, nếu hắn cứ tuân theo mệnh lệnh lúc đầu mà tử thủ tại đây, có khác nào chắp tay mà dâng cái đại công có được dễ như trở bàn tay đó cho người khác, nếu vậy thì nên làm thế nào cho tốt đây? Lữ soái đại nhân suy nghĩ tính toán một hồi, gấp đến độ trong lòng như kiến bò chảo nóng.

Đại nhân, chúng ta đuổi theo chúng chứ.


Đại nhân, chúng ta bắt được Ngô vương, như vậy là lập được đại công lao rồi.


Đại nhân, chúng ta chịu trách nhiệm dụ dỗ, kiềm hãm thế tấn công của đại quân Anh Đào, vậy ở đây phải làm thế nào?


Đại nhân, nếu người trên thuyền kia đích thực là Khánh Kỵ, hắn chỉ có một mình, lại đang bị trọng thương, chỉ cần phái đi vài chục người là có thể bắt hắn quay về, tì chức bất tài, xin nguyện dẫn binh đi bắt hắn quay về…

Tên lữ soái này sao không biết được việc bắt tên Khánh Kỵ lúc này dễ như trở bàn tay chứ, phái đi vài tên to cao lực lưỡng là được rồi. Vấn đề là ở chỗ kẻ nào sẽ tự tay bắt được Khánh Kỵ, đối với nước Việt mà nói thì không có gì khác biệt, nhưng đối với tiền đồ của mỗi người mà nói, việc đó tuyệt đối không giống nhau.

Không ồn ào!

Lữ soái to tiếng quát một hồi, khiến cho chúng tướng lĩnh im bặt, hắn đi đi lại lại vài vòng, hắn đang suy nghĩ về đại công lao dễ dàng có được như trở bàn tay đó, hắn nói:

Đây là việc trọng đại, bản lữ soái tất phải tự thân truy bắt Khánh Kỵ trở về. Các ngươi nghe đây!

Hắn lần lượt ra lệnh cho năm tên đội trưởng vừa tới:

Tả Bưu, ngươi là đội trưởng lớn nhất ở đây, bây giờ ngươi tạm thời giữ chức phó lữ soái, tiếp tục đóng quân tại đây, tuân thủ theo mệnh lệnh của Cao Như tướng quân mà hành sự.

Lữ soái là người quản lí năm lữ đoàn binh mã, cũng chính là quản lí năm trăm binh mã. Lữ đoàn trưởng lữ đoàn thứ nhất là tâm phúc của hắn, nhưng đội trưởng của năm lữ đoàn này địa vị ngang nhau, hắn lệnh cho Tả Bưu tạm thời giữ chức phó lữ soái, có nghĩa là sẽ lãnh đạo bốn lữ đoàn còn lại, khiến cho những tên đội trưởng kia trong lòng bất phục. Tả Bưu lúc đầu cho rằng hắn sẽ được cử đi bắt Ngô vương, nên hắn nóng lòng muốn đi, nhưng không ngờ lúc này hắn lại là chủ tướng, lãnh đạo toàn quân, trong lòng hắn lúc này lại muốn lập đại công, nên việc này khiến hắn không được như ý, mặc dù như vậy nhưng hắn cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, mà chỉ cúi đầu đáp ứng:

Lữ soái đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành sứ mệnh.

Tên lữ soái kia sắp xếp hoàn tất, rồi dẫn theo tên lính đã nhìn thấy Khánh Kỵ, cùng với khoảng mười tên thân binh men theo dòng sông đuổi theo.
…………..

Nha đầu này thông minh linh lợi, diễn xuất cũng không tồi, nói không chừng, những người kia còn không hề nghi vấn gì cả đó.

Khánh Kỵ xoa đầu Tiểu Quang, vừa cười vừa khen. Tiểu cô nương không thích người khác xoa đầu mình, nên cô bé lắc lắc đầu, cúi xuống thoát khỏi cánh tay của Khánh Kỵ.
Thi đại ca chèo thuyền đi cực nhanh, cây sào cứ luân chuyển lúc bên phải, lúc bên trái dưới dòng nước, tạo nên lực đẩy đẩy chiếc thuyền lướt qua dòng nước, rồi chạy nhanh hướng về phía trước.
Nghe những lời của Khánh Kỵ, Thi lão đại lúc này mới hoàn hồn quay đầu lại nói:

A! Con nha đầu này, nó mới từng đó mà đầu óc đã thông minh lanh lợi, từ khi còn bé đã biết gạt người. Ta còn nhớ lúc nó mới bắt đầu nói năng lưu loát được, nhìn thấy người bà con bên cạnh có treo một xâu cá, lúc đó nó rủ một vài tên tiểu tử lớn hơn nó khoảng ba bốn tuổi dùng cần câu câu xâu cá biển đó xuống, tụi nó đem đi chế biến rồi ăn hết, kết quả là bị người khác nhìn thấy, người thím đó đi tìm cha mẹ của chúng, những tên tiểu tử đó đều bị cha mẹ chúng đánh đòn. Mà nó… cứ làm như kiểu thiên hạ không có việc gì vậy, vị thím kia cũng không tới tìm nhà ta, ta thì sau này mới nghe thấy những tên tiểu tử đó nói lại. Lúc đầu cảm thấy rất kì quái, ta còn không hiểu vì sao tối đó nó lại chỉ uống nước trừ cơm, đã vác bụng đi ngủ rồi.

Thi đại ca ung dung nói, nhưng tay bên dưới vẫn không dám ngơi nghỉ. Vừa mới bị những tên lính kia kiểm tra, hắn hiện tại có vẻ sợ hãi, chỉ muốn đi càng nhanh càng tốt.
Khánh Kỵ nghe những lời Thi lão đại nói, nhìn Tiểu Quang cười nói:

Nhìn không ra, chỉ tại cháu thôi, chủ ý cũng là cháu, ngồi không ăn chơi cũng là cháu, A…chịu đòn thì lại là người khác chịu thay, thật không thể hiểu được, không thể hiểu được…


Hứ!
Tiểu Quang vênh vênh cái mũi.
Thi lão đại cười ha ha nói:

Nó không phải chịu đòn sao? Ăn trộm cá của người khác, ta không biết là nó làm. Nhưng… nó vẫn không thoát khỏi ăn đòn.

Thi lão đại vuốt vuốt râu, cười hiền nói:

Ta còn nhớ như in chuyện đó, bởi vì uống nước nhiều ắt phải ra, cho nên tối đó cái giường của ta giống như xảy ra một trận đại hồng thủy, hôm đó ta rất tức tối, bắt con bé nằm trên giường mà đánh cho một trận, ài! Vết đánh ngay mông nó mãi đến vài ngày sau vẫn còn chưa hết…


Cha…
cái việc xấu hổ này, khiến cho Tiểu Quang cô nương đỏ mặt thẹn thùng, cô bé quay về hướng cha hờn dỗi, khuôn mặt đỏ gay xấu hổ, đôi tay cứ cầm lấy gấu áo mà mân mê không dứt.

Ha ha, được rồi, được rồi, không nói nữa…?

Nụ cười trên khuôn mặt Thi lão đại dần tắt đi, hắn chớp chớp mắt, hắn đưa tay chỉ về hướng xa kia, khuôn mặt biến sắc thất thần nói:

Không hay rồi, sao lại có nhiều người đuổi theo như vậy?


Cái gì?

Khánh Kỵ vội vàng quay mặt nhìn lại phía sau, nụ cười trên khuôn mặt hắn lúc này cũng thất thần biến sắc.
Ở phía xa xa, bên cánh trái của dòng sông, một đoàn binh mã đang hướng về phía này mà thần tốc tiến đến, mặc dầu còn chưa biết bọn chúng có phải là truy đuổi mình không, nhưng dựa vào tốc độ và phương hướng truy đuổi của chúng, Khánh Kỵ cũng đoán chắc rằng, mục tiêu của bọn chúng là mình.

Chỉ còn vài dặm nữa là đến Tây Lục khẩu rồi

Thi lão đại gắng sức chống cây sào, miệng hắn khẩn trương nói:

Chiếu theo bọn họ truy đuổi như thế này, nếu đến Tây Lục khẩu cũng chưa chắc thoát khỏi bọn chúng, vậy phải làm thế nào?


Cha, ở Tây Lục khẩu có ba cửa sông, bọn chúng lại không có thuyền, nếu đến đó chúng ta trực tiếp đi về hướng phải, thế thì bọn chúng có thể đuổi theo được không?

Thi lão đại thở dài nói:

Tam Lục khẩu là một cảng sông, tới đó bọn chúng chẳng nhẽ không thể kiếm được vài chiếc thuyền để đuổi theo? Sợ rằng cho dù chỉ có một chiếc thuyền đuổi theo, thì chúng ta ba người…một người què, người kia thân mang trọng thương, còn lại là một đứa trẻ, vậy có thể chống cự lại được không chứ?


Đứng lại, không được chạy, đứng lại!

Truy binh càng lúc càng gần, bọn chúng cao giọng hét lớn. Lúc này, Thi lão đại sao có thể dừng thuyền lại được chứ, cây sào trúc trong tay hắn cứ liên tục chèo xuống hai bên trái phải liên hồi, chiếc thuyền trúc vì thế mà lướt nhanh rẽ thành hai dòng nước lao đi.

Phập phập phập!
hơn mũi mũi tên lao tới, đa phần đều rơi xuống nước, nhưng có ba mũi bay tới phía trước chiếc thuyền, cắm vào cây dầm trúc rắn chắc, tiếng tên bay vù vù…
Khánh Kỵ vội đưa tay kéo Tiểu Quang về phía mình, rồi ôm gọn cô bé vào lòng, dùng tấm thân chắc chắn của hắn che chở cho Tiểu Quang. Ba mũi tên phóng qua khiến ai nấy đều lạnh run người, phát ra tiếng kêu như ong vò vẽ bay qua, làm cho Tiểu Quang kinh hãi.

Thi đại ca, chúng ta đi về hướng bờ bên trái đi!

Khánh Kỵ hướng về Thi lão đại hét lớn.

Nếu vào bờ, đệ trọng thương như vậy, bằng cách nào đi tiếp đây?

Thi lão đại vừa chèo thuyền, rồi quay lại phía sau hỏi, nhìn thấy hắn đang lấy thân mình che chở cho con mình, thần sắc hắn nhẹ xao động, rồi tiếp tục tận lực chèo thuyền đi.
Mặt trời đã lặn về hướng Tây, đám truy binh trên bờ càng lúc càng gần, nhưng phía trước xuất hiện một khu rừng liền nhau với dòng sông, đường đi dựng đứng cách trở, phía trên cỏ dại cây rừng chằng chịt, vì thế ngăn cản tốc độ truy đuổi của đám truy binh, Thi lão đại lúc này mới dần thoát li được bọn chúng.
Phía trước bắt đầu xuất hiện lác đác vài chiếc thuyền đánh cá, thuyền đã sắp đến Tây Lục khẩu rồi, nơi này nước chảy bình lặng, lòng sông rộng rãi, chiều ngang đạt đến khoảng một trăm sáu mươi trượng.
Tây Lục khẩu do ba nhánh sông hợp lại mà thành, ba nhánh sông này tập trung thành một, hình thành nên dòng sông mà hiện tại Khánh Kỵ đang đi, ba dòng chảy đó lại phân hướng không giống nhau đi về thành ấp của nước Việt. Thông thường mà nói, dòng sông bến cảng nơi đây là nơi tập trung nhiều hàng hóa và thương gia, là một nơi phồn hoa náo nhiệt.Với nước Ngô mà nói, bến cảng này, người đến người đi như thoi đưa, thuyền bè đến đi tại nơi đây cũng đạt đến vài trăm chiếc mỗi ngày, cho dù hiện tại Phù Sai và Khánh Kỵ tranh chấp ngôi vương, tình hình chiếc loạn trong nước vẫn chưa ổn định, nhưng việc kinh doanh buôn bán ở đây vẫn rất phát triển, nhưng nhịp độ phồn hoa thì có phần giảm sút, hơn nữa nước Việt bị nước Ngô ngăn cản con đường giao thương với chư hầu trung nguyên, bên phải của nơi này là biển rộng bao la, lúc đó còn chưa tính đến con đường hải vận, còn bên trái lại là địa phận của nước Sở với núi non trùng điệp, hiểm trở, bên trong đó lại có nhiều bộ lạc hoang dã, do đó nền thương nghiệp ở đây không phát triển được, vì vậy mặc dầu đã vào đến bến cảng nhưng lại không nhìn thấy một chiếc thuyền thương nghiệp nào, cảnh tượng vì thế mà rất vắng vẻ, yên ắng.
Một bên của bến sông này là bãi cát, truy binh đuổi theo rất nhanh, tên bắn ra như mưa, bay vù vù liên hồi trên mặt nước. Thi lão đại gấp rút chèo thuyền chạy nhanh, bỗng nhiên hắn hét lên một tiếng đau đớn, bả vai hắn dính một mũi tên…

Cha!
Tiểu Quang nhìn thấy mất hồn kêu lên, cô bé vội vàng bổ lại, Khánh Kỵ gọi lớn:
Cẩn thận!
hắn vừa nói vừa chịu đau bước tới, ôm cô bé nằm sấp xuống tránh trận mưa tên đang lao tới, một âm thanh vang lên, một mũi tên nhọn bay qua đầu cô bé cắm vào mái dầm, vài cộng tóc của cô bé bị dính lại trên cán tên. Sinh tử lúc này chỉ cách nhau trong gang tấc.

Thi đại ca, huynh có sao không?

Khánh Kỵ ôm lấy bụng gọi, những động tác lúc nãy, khiến hắn tái phát vết thương, đau đớn không chịu được.
Thi lão đại quay người lại định rút mũi tên ra, nhưng mũi tên cắm ngay xương bả vai hắn, mặc dầu đã gắng gượng dùng sức, nhưng vẫn không đủ lực để rút nó ra.
Do sự trì hoãn này mà truy binh đã tiến đến sát bên, tên lữ soái Việt quân đứng trên bờ to tiếng quát:

Lập tức ghé vào bờ, nếu không sẽ chịu trận mưa tên của ta.

Vai trái của Thi lão đại bị trúng lên, nên chỉ có thể dùng tay phải để chèo thuyền, hướng chiếc thuyền đến trung tâm dòng sông.
Tên lữ soái Việt quân tức giận quát:
Bắn tên!

Lúc này trời đã nhá nhem tối, gió từ bên phải của chiếc thuyền thổi đến, chính là hướng gió từ tây sang đông, thổi hướng về biển lớn, quân Việt ở bên trái, mưa tên bay đến chịu gặp hướng thổi của gió, lại ở dòng sông rộng rãi thế này, cho dù trận mưa tên có ào ạt lao đến chiếc thuyền trúc, thì lực bắn và tốc độ bay cũng đã yếu đi rất nhiều, Khánh Kỵ tuốt kiếm ra cầm tay, Thi lão đại một tay chèo thuyền, có thể tránh được trận mưa tên này, nhưng bọn họ lúc này không thể cho thuyền chạy nhanh được. Hai bên vì thế mà giằng co nhau tại đó…

Thuyền gia, người là người nước Việt, tại sao lại giúp đỡ người Ngô, nhanh chóng giao người cho ta, bản tướng sẽ không truy đuổi nữa, coi như miễn tội chết cho ngươi.

Thi lão đại chịu đau cao giọng đáp lại:

Tướng quân đại nhân, người Ngô này là một người bà con của tiểu nhân, tuyệt đối không phải là gian tế, đại nhân cớ gì phải huy binh động tướng, mà truy đuổi theo tiểu nhân, xin ngài rộng lòng tha thứ mà bỏ qua cho chúng tôi.

Tên lữ soái kia vốn chỉ là thăm dò, Thi lão đại mặc dầu đã từng trải qua thời gian quân ngũ, hiểu biết chuyện đời, nhưng luận tâm cơ thì không thể qua hắn được. Hắn đầu tiên chỉ đoán người trên thuyền là người Ngô, Thi lão đại cũng thuận theo lời nói của hắn mà xác nhận thân phận Khánh Kỵ, tên lữ soái kia vừa nghe thấy thế liền biết rằng quả nhiên tên kia là người Ngô, lúc đó hắn mới chắc chắn vài phần về thân phận Khánh Kỵ, hắn không giấu được kích động, vội nói:

Thuyền gia, đừng nên ham muốn những lời nói tốt của người kia, bất chấp nguy hiểm mà làm chuyện phi pháp, ngươi có biết người trên thuyền kia là ai không? A! Hắn là Khánh Kỵ, đại vương nước Ngô, chỉ cần ngươi giao hắn cho ta, thì ngươi sẽ lập được kì công, đến lúc đó sẽ được trọng thưởng ngàn vàng, được cho ruộng tốt trăm mẫu, lúc đó ngươi được cất nhắc làm quan thì cũng không khó gì, vinh hoa phú quý, ung dung tự tại như vậy, sao lại có thể bỏ qua được chứ.


Sao?

Thi lão đại vừa nghe xong hắn thất thần đánh rơi cây dầm trong tay xuống, hắn ngơ ngác nhìn Khánh Kỵ, đôi mắt trừng to nhìn hắn nói:

Người…là đại vương nước Ngô sao?


Ngô quốc đại vương?

Tiểu Quang từ trong người Khánh Kỵ ngóc đầu dậy, cũng trừng đôi mắt nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:

Là thúc, đại vương nước Ngô!

Khánh Kỵ nhìn đám truy binh trên bờ, lại nhìn hai cha con, rồi thở dài đáp:

Thi đại ca, xin lỗi, là ta cố ý gạt huynh, đúng, ta…là Ngô vương Khánh Kỵ!

Thi đại ca há hốc mồm kinh ngạc một hồi lâu không nói được, Tiểu Quang thì nhìn hắn vừa ngạc nhiên vừa kì quái, thực không thể nào liên hệ được giữa người đại ca rất thân thiết này và vị vương hầu mà trong truyền thuyết kể lại. Giống như cô bé, một tiểu dân nữ tầm thường, không nói gì đến đại vương, chỉ cần đó là một vị hạ đại phu, thì bọn họ cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy, nhưng mà đây chẳng phải là Ngô vương, quốc quân của một nước mạnh hơn nước Việt gấp chục lần đó sao.
Hai cha con lúc này như ở trong cơn mơ, kinh ngạc không nói lên được lời nào.
Trên bờ, tên lữ soái kia cao giọng nói:

Thuyền gia, Khánh Kỵ lúc này có phải đang bị thương ở bụng không? Đó chính là vết thương do thái tử nước Việt gây ra. Chỉ cần ngươi đưa hắn lên bờ, ta dám bảo đảm rằng, sự nghiệp của người sẽ đi lên như diều gặp gió, sẽ nhận được trọng thưởng từ thái tử điện hạ. Còn nếu ngươi vẫn cứ giúp đỡ hắn, A! Không cần nói Khánh Kỵ vốn không còn đường nào mà đi được, người..cũng như toàn gia thất của ngươi, tất sẽ phải chịu cực hình, lúc đó sống không được mà chết cũng không xong!

Hắn nói những câu này nửa giả nửa thật, nhưng lại rất lôi cuốn, mặc dầu nói lúc này chế độ hộ tịch không quá phát triển, quốc dân trong thành cũng ít đăng kí hộ khẩu rõ ràng, người trong thôn xóm đặc biệt là tiều phu, ngư phu…những người không có ruộng đất canh điền cố định, dùng những lời nói bây giờ mà giải thích thì là hắc hộ khẩu (hộ khẩu đen), không thể nào tra khảo được, thật muốn điều tra thân phận của Thi lão đại lúc này thì cũng khó khăn trùng trùng, nhưng đối với những tên tiểu dân không biết nội tình bên trong, những lời này cũng khiến họ khiếp sợ nhân tâm.
Thi lão đại nhìn Khánh Kỵ, ánh mắt lại hướng về phía con gái, trên mặt nhẹ nhàng xuất hiện thần sắc lo sợ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.