Q.4 - Chương 232: Trở Về Tốt Đẹp


Số từ: 4072
Nguồn: Vip Văn Đàn

Anh tướng quân, người thật sự có tin tức của đại vương sao?

Vừa nhìn thấy Anh Đào, Tôn Vũ đã vội vàng hỏi.

Vâng! Ta thật sự biết được tin tức của đại vương. Nhưng tiếc là…
Anh Đào buồn bã đáp:

Anh Đào binh ít tướng yếu, không thể cứu đại vương thoát khỏi được, mà chỉ có thể mạo xưng là cứu đại vương quay về rồi, rồi rêu rao khắp nơi, thu hút đại quân nước Việt đuổi theo, bằng cách đó có thể tạo cơ hội cho đại vương có thể thoát thân. Nhưng…., khi ta quay lại đánh trả, cố gắng cầm cự đến bây giờ, lúc này vẫn chưa có được tin tức của đại vương.


Nhưng…mật thám mà ta rải rác khắp nơi ở nước Việt báo tin về, quân Việt có vẻ như cũng chưa bắt được đại vương, ta nghĩ…chúng ta cứ tiếp tục che giấu việc này, đại vương nhất định sẽ có cơ hội tìm được đường về nhà, trong nội bộ ngươi Việt có người đang giúp đỡ đại vương.

Khuôn mặt Tôn Vũ đang vui giờ bỗng sầm xuống, trầm ngâm một lát:

Muốn che giấu quân Việt kia, thì không khó khăn lắm. Nhưng…đại vương cứ không thể lộ diện lúc này, tam quân hiện tại đã có dao động. Ngươi lại tiếp tục giương cờ hiệu là hộ tống đại vương quay về, trong quân vậy là đã biết đại vương vài ngày trước không có ở trong doanh trại rồi, nếu đại vương không thể xuất diện để trấn an lòng quân, ta sợ rằng…Ài! Đi, chúng ta cứ quay về đại doanh rồi nói sau.

Anh Đào quay trở về nước Ngô, chọc thủng hệ thống phòng thủ tầng tầng lớp lớp của quân Việt. Mặc dầu nhân cơ hội quân Việt chưa thể siết chặt vòng vây, rồi từ trong những kẻ hở đó mà tìm đường phá vây quay trở về, tất cả lược lượng đều tránh khỏi giao chiến chính diện với quân địch, nhưng vẫn xảy ra vài trận chiến, khiến binh mã tổn thất nghiêm trọng, nên hiện tại đại quân cùng hắn quay trở về vẫn chưa tới năm trăm người, hơn nữa đa phần đều là thương binh.
Tôn Vũ đón đại quân quay trở về đại doanh, những tên lính vừa được đưa về băng bó vết thương rồi nghỉ ngơi, chủ tướng các doanh trại nghe tin liền lập tức đến nơi. Yểm Dư, Chúc Dung, Kinh Lâm, Lương Hổ Tử, Xích Trung, rồi đến Nhâm Nhược Tích, Thúc Tôn Diêu Quang, Quý Tôn Tiểu Man…tất cả đều vui mừng khôn xiết bước vào đại trướng của Tôn Vũ, nhưng lúc này chỉ nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Tôn Vũ và khắp người đầy vết thương của Anh Đào.
Xích Trung tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:

Tôn tướng quân, người đã từng nói với chúng tôi, đại vương hiện đang dưỡng thương trong doanh trại, vậy tại sao Anh Đào tướng quân lại…

Tôn Vũ cắt ngang lời hắn nói:

Đại vương vốn đã ở trong doanh trại!


Vậy việc Anh Đào tướng quân giương cao cờ hiệu đón đại vương quay trở về từ nước Việt thì giải thích thế nào?

Nhâm Thành Kiệt đột nhiên chất vấn.
Nhâm Thành Kiệt là đệ tử của Nhâm gia, Nhâm gia có tám ngàn đệ binh, hiện tại tất cả đều do hắn thống lĩnh, là tướng soái của tám ngàn binh lính. Vì vậy thực lực không phải là yếu, do đó Nhâm Thành Kiệt quyền uy có tiếng, Chúc Dung gần đây có ý lôi kéo hắn về phía mình, có Chúc Dung chống lưng, nên Nhâm Thành Kiệt lúc này tỏ vẻ quyền uy ra mặt, hiện tại không chấp sự cho phép của gia chủ, mà tùy tiện hỏi, điều này hiển nhiên thể hiện rõ hắn và Chúc Dung, Xích Trung đang ở về một phe rồi.
Nhâm Nhược Tích kinh ngạc nhìn hắn, Nhâm Thành Kiệt vì thế mà cảm thấy hơi sợ sệt, toàn thân co rúm lại. Chúc Dung thì ngược lại, hắn đưa ánh mắt nhìn với ý cổ vũ hắn tự tin lên, Nhâm Thành Kiệt lén đưa mắt liếc nhìn quanh, rồi ưỡn ngực tỏ vẻ không sợ, trong mắt Nhâm Nhược Tích lúc này tỏ vẻ không vừa ý.

Việc của Anh Đào tướng quân, chỉ là…chỉ là chúng ta dùng nó để mê hoặc Phù Sai, rồi dụ hắn xuất thành và trúng kế của chúng ta.

Tôn Vũ xoay sở tình hình, rồi giải thích:

Thành Cô Tô nguy hiểm khó tấn công, nếu chúng ta cường công, thì tổn thất không thể tính hết. Nếu vây thành, trong thành có nước uống, lương thực có thể nuôi đủ ba quân, vì thế cũng không thể lấy thành được. Vậy nên chúng ta đang dùng kế nghi binh này, chỉ là hi vọng dụ được Phù Sai xuất thành giao chiến mà thôi.


Thật vậy sao? Đã nhiều ngày như vậy rồi, đại vương có thể thương thế rất nặng, không thể xuất đầu lãnh binh, không thể vào trướng bàn chuyện chính sự, nhưng chẳng lẽ lại không thể để tướng lĩnh trong doanh trại gặp người được hay sao?

Chúc Dung không quan tâm đến ánh mắt của Yểm Dư, tỏ vẻ kì quặc nói:

Được rồi, cứ cho là đại vương của chúng ta vết thương nghiêm trọng chưa thể khỏi bệnh được, nên không thể xuất hiện tiếp khách được, nhưng chúng ta đi thăm viếng đại vương cũng không được sao?

Hắn thong thả bước đi vài bước, cười nhạt rồi nói tiếp:

ta là thúc phụ của đại vương, là công tử của nước Ngô, là đại tư không của nước Ngô, là một trong lục khanh, vậy có thể diện kiến đại vương được không? Xích Trung thống lĩnh một quân, chức cao quyền trọng, diện kiến đại vương một mặt để trấn an lòng quân, vậy có hợp tình hợp lí không? Tướng quốc đại nhân, đại nhân cuối cùng như thế nào, cớ sao người lại cứ khăng khăng không cho phép mọi người diện kiến đại vương, rốt cuộc là có mưu đồ gì?

Yểm Dư cuối cùng nhẫn nại không được, quát lớn:

Chúc Dung, ngươi chớ có láo xược, ta đã từng diện kiến đại vương, ta có thể bảo đảm với các ngươi, đại vương đang ở trong doanh trại, nhưng vết thương của người hiện chưa có biến chuyển tốt.


Nếu đã như vậy, người có thể diện kiến đại vương, sao bọn ta lại không được phép?

Chúc Dung phẫn nộ phản ứng lại, hắn không chú ý đến khuôn mặt tái xanh của Yểm Dư, rồi hắn quay lại nhìn chúng tướng, cao giọng nói:

Chư vị tướng quân, từ các dấu vết để lại đã nói rõ, đại vương ở tại Điểu Trình đã bị đâm một nhát đến giờ hiện không thể chữa khỏi được, hiện tại có người che giấu cái chết đó mà không bẩm báo, chắc chắn là có mưu đồ phản loạn đây!


Chúc Dung, ngươi to gan! Ngươi dám nói loạn mê hoặc người khác, làm loạn quân tâm!

Yểm Dư phẫn nộ
keng
một tiếng rút kiếm ra khỏi bao.
Chúc Dung cũng không chịu thua, cũng tuốt kiếm chống cự, hắn cười nhạt nói:

Đại ca, đại quân của chúng ta, khi nào thành quân mã của người, sao lại nói làm loạn quân tâm của người được chứ? Đại ca giận quá mất khôn rồi sao, hay là bị ta nói trúng ý của người rồi?

Chúc Dung bắt bẻ lại lời nói của Yểm Dư, hắn cố ý làm cho rắc rối lằng nhằng, Yểm Dư tức giận không nói nên lời, chửi lớn:

Tên khốn như ngươi, lẽ nào lại như vậy được!

Nói xong, Yểm Dư nhằm đầu hắn mà vung kiếm lao tới, Chúc Dung quyết không chịu thua, khởi kiếm tương chiến, chỉ nghe thấy tiếng
keng
vang lên, song kiếm chạm vào nhau, làm tóe lên một tia lửa sáng chói, hai người mỗi bên thối lui vài bước.
Chúng tướng thấy thế, liền chạy tới can ngăn, người thì ôm lấy Yểm Dư, người thì giữ Chúc Dung lại. Chúng tướng vừa khuyên can hai vị công tử, vừa chỉ trích lẫn nhau, la lối om sòm không bên nào chịu nhường bên nào, tất cả đều tuốt kiếm thủ thế, trong đại trướng lúc này náo loạn cả lên.
Tôn Vũ, Anh Đào đứng chôn chân tại chỗ, nhìn thấy chúng tướng gây loạn thế này, bọn họ lại không cách gì ngăn cản được. Nếu Khánh Kỵ mà chết đi, đại quân này nghiễm nhiên sẽ tôn bái lưỡng vị công tử Yểm Dư và Chúc Dung, bọn họ có huyết thống vương thế, có thượng vị thiên sinh, Khánh Kỵ không có mặt, Tôn Vũ dù có quyền uy, nhưng cũng không thể ra lệnh bắt trói vì hành vi của họ được. Hiện tại hai vị công tử đao binh tương chiến, đại nghiệp phục quốc còn chưa xong, nhưng tai họa lại đang gần kề, như vậy thì cho dù Khánh Kỵ có may mắn chưa chết, mọi chuyện cũng khó mà yên ắng được.
Nhâm Nhược Tích, Thúc Tôn Diêu Quang, Quý Tôn Tiểu Man, ba người không chú ý, mà chỉ đưa mắt nhìn Tôn Vũ, Tôn Vũ cũng không thể nói thật được, lại không có dũng khí mà nói dối với ba vị cô nương này, nên đành lảng tránh ánh nhìn của bọn họ. Ba người lại nhìn Anh Đào, Anh Đào bị dồn ép bức quá, cũng đành cúi đầu mà lảng tránh. Ba vị cô nương trong lòng nhìn quan sát kĩ, không giấu được sự buồn bã u ám trên khuôn mặt.
Cũng tại lúc này, một tên lính truyền tin vui mừng chạy vào hét lớn:
Báo

Hắn vừa bước vào trong trướng, nhìn thấy Yểm Dư, Chúc Dung lưỡng vị công tử giao chiến với nhau, nhìn có vẻ giống như hai con gà trống đang đấu nhau vậy, tướng lĩnh hai bên vừa giữ lấy cánh tay của công tử mình, vừa tranh luận kịch liệt với tướng lĩnh đối phương. Tôn Vũ và Anh Đào đứng đối diện cùng với Nhâm Nhược Tích tam nữ, từng người thần sắc đờ đẫn, cảnh tượng lúc này bên tĩnh bên động hết sức kì dị, khiến cho tên lính truyền tin kia cũng hoảng sợ kinh hồn.

Cấp báo tướng quốc đại nhân, chư vị tướng quân…

Tiếng nói của hắn bị lấn át vài lần, hắn lại nói lại lần nữa, nhưng mọi người trong trướng vẫn không chú ý gì đến hắn cả.

Chúc Dung! Ngươi là tên ngu đần, hiện tại đại địch chưa đi. Đại quân của Phù Sai đang chuẩn bị sẵn sàng chờ cơ hội, thế mà ngươi lại ở đây làm nhiễu quân tâm, ngươi đến đây, mau nhận một kiếm của ta.


Đại ca. Đệ biết huynh, nhưng kiếm của đệ lại không biết được điều đó, nếu luận kiếm thuật, huynh không bằng đệ, cớ sao lại khoa trương trước mặt chúng tướng vậy. Huynh cứ nhất mực khẳng định rằng đại vương vô sự, được, vậy thì mời đại vương xuất hiện đi, lúc đó vạn sự rõ ràng thôi mà.

Tên lính truyền tin đứng tại cửa trướng, đưa mắt nhìn chúng tướng tuyệt không có người nào chú ý đến hắn, đành phải lấy giọng hét lớn:

Báo! Khải bẩm lưỡng vị công tử, tướng quốc đại nhân, chư vị chúng tướng, đại vương… đại vương quay về doanh trại rồi!

Giọng hét này giống như thiên lôi phá thạch, phía trong đại trướng bỗng nhiên im bặt không một tiếng động, im ắng đến nỗi mà ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động. Yểm Dư, Chúc Dung bốn mắt nhìn nhau, kiếm đối kiếm, trong mắt họ lúc này vô cùng kinh ngạc. Chư vị chúng tướng nãy giờ bao vây lấy hai người giờ cũng từ từ thả tay ra, hướng ánh mắt nhìn về cửa trướng, hai thanh kiếm trong tay hai người kia cũng từ từ hạ xuống.
Một lúc sau, Tôn Vũ và Anh Đào mới phản ứng, hai người giống như vừa định thần lại, mạnh mẽ bước qua một bên ôm lấy tên lính truyền tin, gấp rút không đợi được hỏi:

Ngươi vừa nói gì, nói lại rõ cho ta nghe.


Thuộc hạ…nói…


Ta nói…sao trong này lại náo nhiệt như vậy?

Phía bên ngoài đột nhiên vọng vào một âm thanh, người trong trượng nhất loạt nhìn ra bên ngoài, trong đám quân bên ngoài đại trướng, chỉ nhìn thấy búi tóc cao của Khánh Kỵ, một bộ hoa phục, eo buộc thắt lưng, ngọc bội leng keng, bên tay trái của hắn là một cô nương xinh đẹp thon thả mặc áo khoác màu vàng nhạt, bên tay trái hắn là một cô nương kiều diễm, phía sau là bốn vị cô nương tháp tùng theo, lục vị thiếu nữ đều có thân hình thon dài, hoa lệ, bước đi đều đặn, cân đối, quyến rũ thu hút lòng người, từng bước đi uyển chuyển vô cùng.
Khánh Kỵ trái ôm phải ấp, mỹ nhân vây quanh, nhìn có vẻ như đang lướt trên gió xuân, nhìn điệu bộ đó của Khánh Kỵ trông giống như đang cùng mĩ nữ đi dạo chơi ngắm cảnh vừa quay về, nhìn thấy cảnh này, chư vị chúng tướng đếu không kềm được ánh mắt mà ngước nhìn.
…………………

Tiểu Tích Tích…


Biến, đừng làm ta bực mình.


Ha Ha, Nhâm Nhược Tích, ta mất tích đã lâu, cuộc sống trôi dạt khốn khó, chín phần chết một phần sống, thật không dễ dàng gì sống sót mà quay trở về, nàng cớ sao lại không một chút vui mừng, nàng trước kia trốn tránh ta thì cũng được, cớ sao nàng bây giờ cũng không hề đả động gì đến vậy?


Khốn khó trôi nổi sao, chín phần chết một phần sống sao?

Nhâm Nhược Tích trừng mắt nhìn hắn, rồi chua xót nói:

Ta xem có vẻ không giống như vậy, đại vương trái ôm phải ấp, xuân phong đắc ý, vào đến doanh trại rồi mà vẫn không chịu thả tay bọn họ ra, nếu đó là cách mà chín phần chết một phần sống, ta xem nam nhân thiên hạ sẽ tranh nhau mà chịu cái khó khăn gian khổ cửu tử nhất sinh đó rồi.


Ha ha, vậy là nàng xử oan cho ta rồi.

Khánh Kỵ liếm môi khô, rồi kể khổ, xem ra lúc nãy vừa mới giải thích lí do với Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man, giờ lại phải lặp lại với nàng rồi:

Nhược Tích, những ngày qua ta bị trọng thương, vốn rất yếu ớt, nên cả ngày chỉ trốn trong xe mà không dám ra ngoài, do đó hai chân ta yếu ớt không đi lại được, Tiểu Nhã và Tiểu Trúc hai vị cô nương này…thực ra đang dìu ta vào doanh trại, chỉ là vừa mới vào doanh, bọn họ khó tránh khỏi hoảng sợ lo lắng, nên phải nhờ đến ta nắm lấy tay họ mà đi, nên mới có đủ dũng khí mà bước tới không dám thối lui.


Lục vị cô nương kia trông rất xinh đẹp, ngài dùng thủ đoạn gì mà có thể dụ dỗ được họ bất chấp nguy hiểm mà cứu ngài qua cơn khốn khó vậy, phải chăng là…dùng mĩ nhân kế rồi đánh lừa họ, có phải ngài đã có cái ý tưởng vĩ đại tam cung lục viện rồi…?

Nhâm Nhược Tích trừng to đôi mắt rất đẹp nhìn Khánh Kỵ, chua xót nói.

Việc này nàng chỉ đoán mò thôi, quả nhân đương nhiên là mềm nắn rắn buông, vừa nắn vừa xoa, vừa xoa vừa nắn…

Khánh Kỵ cười ha ha, sau đó vỗ lên mông nàng một cái, rồi nói:

Sớm biết nàng sẽ nghĩ ngợi lung tung, ta thân mang trọng thương, ở bên ngoài nguy hiểm khó lường, sao lại dùng đến mĩ nhân kế gì đó chứ, chỉ là cưỡng ép người khác chiếu cố đến mình, rồi bức bách họ làm theo ý mình mà thôi.

Khánh Kỵ không dám nói duyên phận ngắn ngủi giữa hắn và những người này, để tránh nàng lại loạn tâm ghen tuông vô cớ, hắn tiếp tục nói:

Bất chấp việc gì, bọn họ đối với ta cũng có ơn cứu mạng, sau này bọn họ ở tại nước Ngô, quả nhân sẽ hết lòng chiếu cố đến họ. Nhưng bọn họ có chịu vào vương cung của ta hay không, nếu bọn họ không có ý này, ta cũng không ép. Được rồi, nàng đừng nói đến họ nữa…

Khánh Kỵ ngồi xuống trên ghế, đưa tay chạm vào cánh tay mềm mại kia, rồi nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống đùi mình, quàng tay qua ôm lấy eo nàng, nói nhỏ:

Mấy ngày qua, nàng có nhớ ta không?


Ngài hỏi nhân gia có nhớ ngài không? Sớm biết ngài bình an vô sự thế này, nhân gia cũng chẳng quan tâm nhớ nhung làm gì, khiến cho đêm nào cũng không chợp mắt được.

Nhâm Nhược Tích hờn mát nói, rồi tựa đầu vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng đánh nhẹ vào lưng hắn, vô tình chạm vài vết thương trên bụng…
Khánh Kỵ nựng lấy cằm của nàng, mân mê nó một lúc, kề sát gò má trơn nhẵn mềm mại kia, hai người vai kề vai má kề má một lúc lâu, hưởng thụ sự ấm áp của nhau, hai người một lúc lâu không nói nên lời.

Đại vương, chàng vừa hồi doanh, có lẽ sẽ có rất nhiều việc cần làm, vậy không nên lưu lại trong trướng của thiếp quá lâu, chàng…hiện tại là quốc quân của một nước, đại sự đang khẩn trương.

Qua một lúc lâu, Nhâm Nhược Tích mới vui vẻ trở lại, từ trong lòng hắn ngẩng đầu dậy, gỡ cánh tay hắn trên người mình xuống, rồi nhẹ giọng đáp.
Khánh Kỵ ừ một tiếng rồi nói:

Ta biết, ta đã lệnh cho Tôn Vũ chuẩn bị cả rồi, một lúc nữa, đích thân ta sẽ kiểm duyệt tam quân, để an lòng quân tâm, sau đó sẽ cùng chư vị chúng tướng bàn chuyện đại sự.


Vâng


Những ngày qua, đại vương tung tích không rõ, trong tam quân chúng tướng đều phản ứng không giống nhau, thiếp cảm thấy…công tử Chúc Dung đang có dã tâm gì đó. Ngay cả Xích Trung tướng quân cũng…. Đại vương từ nay về sau đối với bọn họ, cần phải cẩn thận, phải luôn luôn cảnh giới hai người bọn họ.

Khánh Kỵ vuốt ve mái tóc mềm mại phía sau cổ nàng, dường như đã có trù bị sẵn rồi, nói:

Ừm, Chúc Dung là vương thúc của ta, là người thân của ta, Tôn Vũ, Anh Đào, Lương Hổ Tử những lời nói của bọn họ đối với ta cũng có chút kiêng kị, tất cả đều lén lén lút lút không dám nói rõ, nhưng….vừa quay về đại doanh, ta đã phát hiện ra tình hình có gì đó kì lạ. Chúc Dung…xác thực là hắn đang có dã tâm, hắn trong lòng đều không phục vương vị của ta, việc này ta đã biết từ sớm, nhưng chỉ cần ta ở đây, hắn sẽ không dám làm gì bậy bạ đâu, những việc này đã nắm rõ trong tay cả rồi.


Kẻ thù ở bên ngoài còn chưa dẹp được, bên trong không thể để nổi ra can qua. Việc cấp bách bây giờ, là phải hạ được thành Cô Tô, ổn định thế cục Ngô quốc. Về phần Xích Trung, dù sao cũng không phải tướng sĩ do ta mang theo, trong lúc nguy cấp tính toán cho tiền đồ cá nhân, muốn bám vào người khác để giành phú quý là có thể hiểu được. Những người hội tụ quanh ta, có thể có những kẻ sĩ tâm phúc trung nghĩa cam đảm, cho dù là vì tiền đồ cá nhân mà đầu nhập, cũng không có gì đáng trách. Lúc đó sinh tử của ta còn chưa rõ, hành vi của hắn cũng coi như là thường tình, quả nhân thân là vua của một nước, há có thể không rộng lượng như vậy? Huống hồ, hắn là hàng tướng, cho dù là phải giả vờ, ta cũng không thể động vào hắn, nếu không các tướng lãnh quy phục ta sẽ khó trách khỏi tâm sinh dị niệm, cứ kệ nó đi."
Nhâm Nhược Tích ngẩng đầu làm nũng, vui vẻ nói:

Người ta chỉ là cảnh tỉnh chàng, cần làm thế nào, đương nhiên đó là chủ ý của người. Hiện tại, đại vương chuẩn bị hạ thành Cô Tô sao?

Khánh Kỵ cười đáp:

Không sai, hiện tại bên ngoài đã bình định, chỉ cần hạ được cô thành Cô Tô, thần tốc tấn công, ta có thể nghiễm nhiên chiếm được Cô Tô, lúc đó có toàn quyền tại nước Ngô, phát hiệu cờ lệnh, nàng có vui không?

Nhâm Nhược Tích nở nụ cười xinh đẹp nói:

Đương nhiên là vui, Nhâm gia trên dưới đều dốc hết toàn lực giúp đỡ đại vương, đại vương quốc sự khẩn cấp, vậy thì mời đại vương quay về đại trướng trung quân.

Nàng vừa nói vừa ngồi dậy, rồi thoát khỏi bàn tay và lòng ngực của Khánh Kỵ, thân hình xoay chuyển, tà áo dài vừa lắc lư, đã lập tức vụt đi mất.
Khánh Kỵ ngồi ở đó, đưa mắt chớp chớp nhìn nàng, giọng cười đầy vẻ bỡn cợt nói:

Trốn nhanh như vậy làm gì chứ, ta đâu có ăn được nàng.


Hứ, ai dám tin lời của chàng chứ.

Vừa mới ngồi trong lòng Khánh Kỵ, Nhâm Nhược Tích có cảm giác dưới mông mình có cảm giác nóng hừng hực, nàng mặc dầu là trinh nữ, nhưng há lại không biết đó là cái gì đó khiến người khác xấu hổ hay sao, nhìn hắn vẫn làm bộ làm tịch như vậy, Nhâm Nhược Tích vừa tức vừa buồn cười, mới nói dỗi hắn một lời, rồi lại dùng tay che miệng vừa cười vừa nhìn hắn, hai gò má đỏ ửng, giống như bạch ngọc bị bôi mỡ vậy.

Tùng tùng tùng…
tiếng trống lệnh triệu tập tướng lĩnh vang lên, Nhâm Nhược Tích a lên một tiếng rồi nói:

Trống lệnh vang lên rồi, đại vương…


Ừ, vậy ta đi đây!

Khánh Kỵ cười rồi đưa mắt nhìn nàng, Nhâm Nhược Tích lập tức vượt qua hướng về phía trước, nắm lấy cánh tay hắn nói:

Đại vương đợi đã, vết thương của chàng bị hở ra rồi kìa.

Đợi đến cửa trướng, Nhâm Nhược Tích mới thả cánh tay Khánh Kỵ ra, rồi nghiêm túc chắp tay hành lễ tiễn Khánh Kỵ bước ra khỏi trướng. Đợi cho hắn rời trướng lên xe quay về doanh trại, nụ cười trên khuôn mặt Nhâm Nhược Tích bỗng tắt lịm, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại, rồi hướng về tên hầu bên cạnh hỏi:
Người đâu?

Tên thân binh này chắp tay đáp:
Thuộc hạ đã cử người trông giữ hắn rồi.


Ừ, trưởng lão trong tộc, quản sự, đã triệu tập cả chứ?


Vâng! Tất cả đã ở trong trượng, chờ lệnh của gia chủ.

Nhâm Nhược Tích nhẹ gật đầu nói:

Được, đại vương thăng trướng tập hợp chúng tướng, Nhâm gia ta, cũng phải kiểm kê môn hộ rồi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.