Q.5 - Chương 258: Đuổi Hổ Nuốt Sói


Số từ: 4409
Nguồn: Vip Văn Đàn
Cũng may không chỉ có Văn Chủng là một nhân tài nhất đẳng trong mặt này, mà trong các sĩ tử từ các nước đến Ngô quốc xin góp sức, cũng có rất nhiều sĩ tử đến từ vùng đất văn minh nông nghiệp phát triển Trung Nguyên, am hiểu quản lý nông canh, có kiến thức và kinh nghiệm. Dưới sự chỉ huy của Văn Chủng và sự hợp mưu hợp sức của đám sĩ tử, đã vạch ra được kế hoạch rất tỉ mỉ, đồng thời được chấp hành đâu vào đấy, Khánh Kỵ hỏi han một hồi, rồi mới yên lòng.
Chuyện nông canh đã bàn bạc xong. Vài vị trọng thần lại nhắc đến chuyện Đông Di. Tưởng rằng có thể thuận lợi chiếm lĩnh lãnh thổ Đông Di, nhanh chóng mở rộng đất đai và dân số, tăng cường thực lực Ngô quốc, nhưng hiện giờ những khó khăn gặp phải ở Đông Di lại khiến cho tiến trình đưa Đông Di nhập vào phạm vi thế lực Ngô quốc không ngừng bị đẩy lùi, có nguy cơ không thành công. Sau nghị luận một hồi, Yểm Dư căm hận nói:
Những người Đông Di này đúng và vong ân bội nghĩa. Nhớ lúc đầu khi bọn họ gần bị người Tề tiêu diệt, vội chạy đến nương nhờ Ngô quốc ta, bây giờ người Tề rút binh rồi, bọn chúng lập tức trở mặt, chúng ta vẫn trong bộ dạng nghĩa quân Vương Sư, không thể sử dụng bạo lực với bọn họ.

Khánh Kỵ nói:
Mỗi người trước tiên cần phải vì chính bản thân họ, vì lợi ích dân tộc của họ mà suy xét, chuyện này không thể trách được. Giống như liên minh giữa Ngô quốc ta và Sở quốc, không phải xuất phát từ tình nghĩa mà xuất phát từ lợi ích riêng. Các bộ lạc gây rối sinh sự chính là không muốn khuất phục dưới người khác, bị người khác cai quản. Bởi vì uy thành đức long nên tập trung lại cùng góp sức,điều này chỉ có bộ lạc tồn tại độc lập vài nghìn năm trước khi gặp phải vấn đề mới có khả năng. Từ dưới thời Hạ Thương Chu Tam, bất kỳ một quốc gia nào muốn khai cương mở rộng lãnh thổ, hiếm khi không dùng binh đao vũ lực chinh phạt.

Khánh Kỵ nghiêm mặt nói:
Ngô quốc là căn sơ của Quả nhân, bách tính Ngô quốc chính là trụ cột của Quả nhân, để giang sơn Ngô quốc vĩnh cố thì mở rộng là không thể tránh khỏi. Đối với ngoại tộc nước ngoài, trước tiên cần uy mà phục, làm khiếp sợ cái dã tâm ngông cuồng, sau đó đưa vào Ngô quốc trị triệt để, không dung túng, không kỳ thị, ân uy được xem trọng như nhau, những thế hệ tiếp theo ắt sẽ triệt để dung hòa thành người Ngô. Quả nhân trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ sắm vai thánh hiền có thể cảm hóa được bộ tộc của họ vui vẻ mà quy thuận phục tùng, đó là cách nghĩ ngu xuẩn nhất. Nếu cần thiết, sợ gì động binh? Vấn đề là hiện nay Quả nhân xuất binh sẽ là vô cớ xuất binh, người Tề có thể muốn quay lại sát phạt Đông Di, hơn nữa người Sở người Việt đều là đại họa tâm phúc của Ngô quốc. Họa tâm phúc vẫn chưa loại bỏ được, chúng ta cũng không thể mở rộng tình hình chiến sự tại Đông Di, tạo thêm kẻ thù, khó nhất đó chính là điều này.

Khánh Kỵ vừa nói đến đây, thị vệ tiến lên bẩm báo:
Đại Vương, Tướng quốc Tôn Vũ cầu kiến.


Trưởng Khanh đến rồi, mau mời vào!

Tôn Vũ lên điện, hướng về phía Khánh Kỵ hành lễ trước, rồi lại hướng về phía Yểm Dư, Văn Chủng hành lễ, sau đó mới nói:
Thần khởi bẩm Đại Vương, Đông Di Công Sơn Bất Nữu sai sứ giả bí mật đến, vì thân phận không thể trực tiếp vào cung kiến giá nên đến phủ tìm thần.


Công Sơn Bất Nữu?
Khánh Kỵ kinh ngạc nói:
Lương Hổ Tử đang ở Đông Di vây quét bọn chúng, chúng đến gặp quả nhân làm gì?

Thấy trên điện đều là mấy vị trọng thần trong triều, Tôn Vũ cũng không giấu diếm, liền đem ý đồ Công Sơn Bất Nữu sai sứ giả đến kể hết ra, Khánh Kỵ vẫn chưa nói lời nào, Yểm Dư đã bật cười nói:
Đúng thật là ý nghĩ hão huyền, quân Ngô ta dụng binh tại Đông Di, chiêu bài đánh chính là nhằm hủy diệt bọn chúng, nếu như chấp nhận chúng đầu hàng, người Ngô chúng ta há phải từ bỏ Đông Di, rút quân về nước? Còn nữa, nếu như thu nhận bọn chúng, người Lỗ, người Đông Di đều bất mãn với Ngô quốc ta, Công Sơn Bất Nữu là cái thá gì? Chó chạy trốn khỏi Quý Thị Môn Hạ, đáng để Ngô quốc ta vì bọn chúng mà trả giá nhiều đến thế sao?

Tôn Vũ nhìn Khánh Kỵ, Khánh Kỵ chau mày nói:
Bọn chúng nếu là đi nương nhờ Tề quốc thì còn có thể, đến nương nhờ Quả nhân? Cũng có thể bọn chúng nghĩ rằng thiên hạ có người hữu dụng, có nhân sĩ tài năng không tính đến xuất thân lai lịch Quả nhân đều đồng ý thu nạp. Nhưng nhân vật như Công Sơn Bất Nữu và Lương Trọng Hoài, thu nhận chỉ thêm một đống phiền phức, mất nhiều hơn được, Trưởng khanh có thể đuổi sứ giả của hắn về được rồi.

Yểm Dư đảo mắt, nói:
Đại Vương, sứ giả là do Công Sơn Bất Nữu phái đến, không phải là Triển Chích. Xem ra Công Sơn Bất Nữu đã sinh dị tâm với Triển Chích. Chúng ta có nên đem tin này lộ ra, khiến nội bộ bọn chúng loại trừ nhau, chia rẽ đội hình không?
Tôn Vũ vội nói:
Yểm Dư đại phu, vạn vạn không được. Công Sơn Bất Nữu tuy là kẻ địch của Ngô quốc ta, lần này lại bí mật sai sứ giả đến, đồng ý hay không là do chúng ta, không đồng ý, lại đánh tiếp cũng được, nhưng vạn vạn không thể lộ mục đích sứ giả đến đây, chuyện này mà bị truyền ra, Triển Chích không chừng sẽ giết ngay Công Sơn Bất Nữu, thanh trừ họa nội bộ trở thành kẻ địch mạnh hơn. Còn đối với chúng ta tổn thất càng thêm lớn, từ này về sau, thiên hạ còn ai dám bí mật qua lại bàn tính với Ngô quốc ta nữa? Hành động đại thất tín nghĩa này vạn vạn không thể.

Yểm Dư đỏ mặt cười nói:
Tướng quốc đại nhân quá lo rồi, ý của ta là đợi sau khi sứ giả của Công Sơn Bất Nữu quay về, rồi tìm cơ hội châm lửa nội bộ gieo tin…


Đại Tư Đồ dụng ý tuy được. Nhưng cách này thực không thể được!
Khánh Kỵ nói:
Công Sơn Bất Nữu chẳng qua là đến bước đường cùng thôi, tín nghĩa Ngô quốc ta là vật vô giá. Cuộc gặp gỡ cơ mật này cần phải theo khuôn phép giữ kín.


Vâng!
Yểm Dư chắp tay nói:
Thần chỉ là muốn chia rẽ bọn phỉ, đúng là suy nghĩ chưa thấu đáo, chuyện này thần quyết không để lộ.


Ừm!
Khánh Kỵ gật đầu nói:
Sứ giả của Công Sơn Bất Nữu không nên lưu lại lâu ở Ngô quốc ta. Trưởng Khanh, khanh quay về nói rõ ý của quả nhân, rồi tiễn hắn trở về.


Tuân chỉ!
Tôn Vũ hướng tới Khánh Kỵ hành lễ, xoay người bước đi. Văn Chủng đứng bên cạnh vẫn chưa nói lời nào, lúc Tôn Vũ lui đi, đột nhiên hướng tới Khánh Kỵ hành lễ nói:
Đại Vương, thần đột nhiên nhớ ra một chuyện, muốn cũng Tướng quốc đại nhân bàn bạc…


Ừm, Khanh đi đi.


Vâng! Thần xin cáo lui!
Văn Chủng vội vàng quay người đuổi theo Tôn Vũ, Tôn Vũ đang bước lớn đi ra ngoài, Văn Chủng nhấc vạt áo đuổi theo, vẫn cách một đoạn xa liền gọi to:
Tướng quốc đại nhân dừng bước, tướng quốc đại nhân…

Tôn Vũ nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu, ngạc nhiên dừng bước nói:
Tử Cầm, Đại Vương đã thay đổi chủ ý?

Văn Chủng đuổi tới, cười nói:
Đại Vương không thay đổi chủ ý, Văn Chủng cân nhắc mãi, muốn bàn với Tướng quốc, khuyên Đại Vương của chúng ta thay đổi chủ ý.

Tôn Vũ chăm chú ánh mắt, hỏi:
Ý của Tử Cầm là?

Văn Chủng nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có một phòng Thiên Điện để Phụ thân trong cung tạm thời xử lý chính vụ, liền chắp tay nói:
Thỉnh Tướng quốc đại nhân, Văn Chủng có vài ý nghĩ muốn cùng Tướng quốc đại nhân bàn bạc tỉ mỉ.

Trong Thiên điện, Tôn Vũ nghe ý nghĩ của Văn Chủng, hồi lâu không nói. Văn Chủng không kìm được lo lắng nói:
Tướng quốc đại nhân cảm thấy không ổn?

Tôn Vũ lắc đầu nói:
Cũng không phải, đuổi hổ nuốt sói. Đúng là có thể giải quyết được việc Ngô quốc không tiện ra mặt giải quyết. Nhưng sau đó thì làm thế nào? Cứ như thế hận thù giữa chúng ta và người Đông Di ngày càng sâu đậm. Ngô quốc càng không thể thiếp nhận họ. Không nghĩ được cách giải quyết tốt, làm sao thuyết phục được Đại Vương?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên một hồi. Đột nhiên đồng thời giơ tay lên, dựng đứng như dao, hung hăng chém xuống dưới.
Hai người cười, Văn Chủng vẫn hơi lo lắng nói:
Tướng quốc đại nhân. Làm như thế, liệu có quá…
Tỗn Vũ trầm giọng nói:
Người câu nệ tiểu tiết sẽ không làm nên đại nghiệp, người không chịu đựng được điều sỉ nhục nhỏ không thể lập nên công danh hiển hách

Văn Chủng như trút được gánh nặng, cười nói:
Tướng quốc đại nhân cao kiến. Đáng chết thì cuối cùng cũng phải chết. Như thế lại có thể cứu sống được rất nhiều người dân vô tội. Mục đích của chúng ta là tốt, kết quả…cũng là tốt.

Hai người lại cười khà khà, hai mắt nhìn nhau, đột nhiên lại cùng đồng thanh hỏi:
Ai đi nói với Đại Vương?


Ồ…
Văn Chủng sờ sờ vào mũi, suy tính nói:
Tư Đồ đại nhân là thân nhất với Đại Vương, hiện nay là Vương thúc. Tướng quốc đại nhân, ngài xem… để Tư Đồ đại nhân đi nói, liệu có được không?

Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
Thiếu Tư Đồ đại nhân cao kiến. Ngài là giới khanh (Phó Thủ) Tư Đồ đại nhân. Chi bằng ngài đi du thuyết với Tư Đồ đại nhân xem thế nào?

Văn Chủng vẻ mặt đau khổ nói:
Điều này… điều này tất nhiên phải làm.

……………..

Vạn vạn không thể!

Hôm sau. Sau khi được Văn Chủng lời ngon tiếng ngọt du thuyết, Đại Tư Đồ Yểm Dư cực kỳ kích động liền đi tìm Khánh Kỵ. Khánh Kỵ một mực từ chối:
Chinh phạt Đông Di. Hiện nay xem ra không phải đổ một chút máu là có thể làm được. Trong lòng Quả nhân hiểu rõ. Quả nhân không phải lòng dạ gian xảo, chỉ muốn dùng bọn họ, dùng xong rồi lại lật lọng. Sau khi sự việc thành công lại xem bọn họ như mầm tai họa phải diệt trừ, làm như thế được sao? Mặc dù nói bọn họ xuất thân ti tiện, chỉ là gia nô của Quý Thị, nếu Quả nhân thực sự giết bọn họ, cũng chỉ nhận được sự tán tụng của sĩ phu thiên hạ, nhưng không giấu nổi quỷ thần, không gạt được lương tâm của chính mình, không gạt nổi cây bút được ghi trong sử sách! Quá vô liêm sỉ. Vạn vạn không được làm.

Yểm Dư đụng đúng phải kỳ đà, ậm ừ không nói thành tiếng.
Khánh Kỵ nhớ lại bộ dạng vội vàng rời đi của Văn Chủng ngày hôm qua, chợt hiểu ra nói:
Kế sách này là của Trưởng Khanh và Tử Cầm nghĩ ra đúng không? Hừ! Hai người nay cũng biết những lời như thế này khó mà mở miệng được, nên đi tìm Vương thúc đến nói với Quả nhân.

Yểm Dư cười gượng hai tiếng, trong lòng có chút ảo não.
Khánh Kỵ chậm rãi đi tới đi vui mấy vòng, trầm ngâm nói:
Hiện nay thế cục Đông Di đã trở thành một cái kết nan giải, cũng may bọn họ nghĩ ra được kế này. Ngoài kế này ra, Quả nhân thực chưa nghĩ ra được chủ ý nào khác. Nếu như dùng kế sách này, người Ngô ta sẽ giảm đi rất nhiều những hi sinh không cần thiết, nhưng…

Khánh Kỵ đột nhiên quay đầu nói:
Vương thúc Yểm Dư. Kế này nếu đã là họ nghĩ ra, vậy sẽ trông chờ vào họ. Thỉnh Vương thúc cho họ biết, bọn họ nhất định phải một lần nữa sắp đặt kế hoạch, dự tính những bước tỉ mỉ khả thi. Chỉ cần có thể bảo đảm lối thoát cuối cùng cho bọn họ, Quả nhân sẽ áp dụng kế sách này. Bất kể như thế nào, chuyện thỏ ranh mãnh chết, chó săn bị nấu, Quả nhân quyết không làm!

Yểm Dư từ cung Ngô Vương đi ra, về đến phủ mình, liền đem chủ ý của Khánh Kỵ nói cho Tôn Vũ và Văn Chủng đang đợi sẵn ở nhà. Sau đó chỉ vào bọn họ cười mắng nói:
Hai tên không biết xấu hổ các ngươi, ta nói sao lại phải vòng vèo lằng nhằng bảo ta đi nói với Đại Vương. Hóa ra các ngươi sợ bị mắng, để ta đi thay các ngươi chịu trận. Hừ! Bây giờ thì tốt rồi, Đại Vương nói rồi, kế này rất tốt, Đại Vương dùng, nhưng hai tên vướng chân tay Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài, các ngươi cũng phải sắp xếp tốt chỗ ở ẩn. Hai vị đại nhân, các người cố mà suy nghĩ đi nhé.

Tôn Vũ và Văn Chủng đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu. Tôn Vũ thở dài nói:
Đại Vương vẫn là dũng sĩ thiên hạ đương thời, không đủ quyết đoán sát phạt, bao giờ cũng không đủ tàn nhẫn. Từ năm đó ở Đại Giang cho Yêu Ly rời đi, cho đến nay… Nhưng… rất kỳ lạ. Ta tuy rằng không cho rằng thế là đúng, nhưng mà lại nguyện rằng Đại vương cứ là một người như vậy.

Văn Chủng lặng lẽ vuốt cằm. Chuyện thỏ ranh mãnh chết, chó săn bị nấu, Quả nhân quyết không làm! Khi Yểm Dư nhắc lại lời Khánh Kỵ nói, trong lòng Văn Chủng xúc động dâng lên một dòng nước ấm áp. Tuy lời Khánh Kỵ nói là nhằm vào Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài nhưng thân là hạ thần của Khánh Kỵ, Văn Chủng làm sao có thể không cảm động.
Khánh Kỵ đối với hai kẻ tôi tớ ti tiện kiêm đạo tặc mà một nửa thiên hạ xem thường khinh miệt không đáng để người khác nhìn như Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài vẫn tuân thủ chặt chẽ tín nghĩa và tôn trọng như thế. Văn Chủng chỉ cảm thấy vì quân thượng như thế cống hiến, dù là cạn kiệt sức mình, chết cũng không tiếc.
Văn Chủng gật đầu nói:
Được! Nếu tâm ý Đại Vương đã định. Vậy chúng ta tính toán tốt một chút, nhất định nghĩ ra được kế song toàn. Làm tốt đại sự này, hoàn thành nghĩa quân thần của Đại Vương.

Tôn Vũ sắc mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu đồng ý. Trong mắt lấp lánh tia sáng khó nói lên lời.

Ngô Vương Khánh Kỵ nói thế nào?

Trọng Lương Hoài vào trong phòng của Công Sơn Bất Nữu, vội vã hỏi.
Công Sơn Bất Nữu hừ lạnh một tiếng nói:
Vẫn như thế. Chúng ta hiện nay giống như con sói bị vây chặt. Mỗi thợ săn đều tính toán xem lợi dụng máu thịt, da lông của chúng ta như thế nào. Điều duy nhất khác biệt chỉ là thứ bọn chúng muốn là khác nhau, vị trí bắn tên cũng khác nhau mà thôi. Người Ngô cũng muốn lợi dụng chúng ta.

Nói thế nào?


Người Ngô cũng bằng lòng thu nhận chúng ta, còn hứa cho ta và huynh một thân phận trung đại phu.

Trọng Lương Hoài nghe liền hứng phấn như muốn nhảy lên. Hăn vốn là giới gia nô. Mặc dù hiện nay tay cầm binh mã đại quyền, rất nhiều bình dân bách tính thậm chí cả công khanh đại phu cũng để mặc hắn ức hiếp. Nhưng cái xuất thân thấp hèn của hắn thì lại vĩnh viễn không xóa được dấu vết. Với thân phận của hắn, từ đầu chí cuối thấp kém, so với thứ dân còn thấp kém hơn nhiều. Đừng nói đến chức quan Trung đại phu, ngay là hạ đại phu cũng đủ khiến hắn hưng phấn rồi.
Trên đời này, thứ khó thay đổi nhất chính là giai cấp xuất thân. Khi Điền Khất đồng ý thu nhận bọn họ, cuối cùng rất hào hiệp hứa điều kiện tương lai sẽ thu nhận vào Điền Thị Môn Hạ, làm gia tể phong ấp. Từ gia nô nhảy một cái lên đẳng cấp khanh sĩ? Nói dễ vậy sao. Đám công khanh thế tộc truyền thế mấy trăm năm của Tề quốc chịu thu nhận một gia nô thấp kém bỗng dưng ngang vai ngang vế với họ sao? Nhưng hiện nay Ngô quốc…
Trọng Lương Hoài lấy lại bình tĩnh nói:
Ngô quốc bằng lòng hứa cho chúng ta thân phận đại phu? Ngô quốc, hiện nay thiên hạ chỉ có Ngô quốc, chỉ có Khánh Kỵ mới có sự quyết đoán và dũng khí như thế. Huynh còn điều gì bất mãn?

Công Sơn Bất Nữu nói:
Ngô Vương cũng giống Điền Khất, cũng muốn chúng ta lưu lại đây, tạm thời không công khai thân phận, tiếp tục cùng người ta đọ sức.

Trọng Lương Hoài ngây người, ngạc nhiên nói:
Cùng ai đọ sức. Mục đích là gì?

Công Sơn Bất Nữu nói:
Cùng người Đông Di đọ sức. Người Tề rút quân, một vài bộ lạc Đông Di liền muốn đuổi người Ngô đi, nhưng mũi tên của người Ngô nhằm vào Đông Di, lẽ nào huynh không nhận ra sao?


Khánh Kỵ muốn…
ánh mắt Trọng Lương Hoài sáng lên, bừng tỉnh nói:
Ta hiểu rồi. Nhưng… điều này cũng là lẽ đương nhiên mà. Hiện nay Khánh Kỵ là Đại Vương Ngô quốc, không phải là công tử Khánh Kỵ năm xưa lưu lạc ở Lỗ quốc nữa. Đám binh của ta và huynh vẫn chưa lọt vào mắt hắn. Nếu như không lập công thì làm sao dễ dàng cho ta huynh thân phận đại phu?

Công Sơn Bất Nữu nói:
Huynh sao vẫn chưa hiểu? Nếu Khánh Kỵ nói không giữ lời thì làm sao đảm bảo được lời hứa với chúng ta thành có thể thực hiện?

Trọng Lương Hoài ngây người hỏi:
Không ký kết điều ước trước sao?

Công Sơn Bất Nữu cười lạnh nhạt đáp:
Ký kết thế nào? Khánh Kỵ muốn đuổi hổ nuốt sói, muốn chúng ta đối phó với người Đông Di. Là con dân tương lai của hắn, hắn sẽ để cho người ta nắm đằng chuôi trước khi ký kết một hiệp ước giao cho chúng ta sao? Bây giờ chỉ là lời hứa bằng miệng mà thôi. Thế nên ta mới không yên lòng.


Sứ giả của Khánh Kỵ rút cuộc nói thế nào?

Công Sơn Bất Nữu tỉ mỉ kể lại những lời sứ giả của Khánh Kỵ nói cho Trọng Lương Hoài nghe một lượt:
Hắn muốn chúng ta vẫn lưu lại Đông Di, vẫn đánh chiêu bài kẻ nổi loạn. Bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta một danh sách, trong đó là những bộ lạc người Đông Di ngông cuồng nổi loạn không chịu quy phục. Hắn muốn chúng ta lợi dụng thân phận nổi loạn, chuyên công kích những bộ lạc này, quét sạch những chướng ngại vật ngăn cản Ngô quốc thống nhất Đông Di.

Trọng Lương Hoài trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói:
Ta cảm thấy… lời Khánh Kỵ nói có thể tin.


Nói thế nào?


Bởi vì hắn đã đem kế hoạch tỉ mỉ cho chúng ta biết. Trong này có một điều rất quan trọng nữa chính là muốn chúng ta diệt trừ Triển Chích. Giúp đỡ bảo đảm cho một con rối thượng vị. Con rối này chính là dùng để chịu tội thay. Nếu Khánh Kỵ đã hạ quyết tâm sau khi lợi dụng liền trừ khử chúng ta, thì hoàn toàn không cần thiết phải nâng một người không hiểu nội tình thượng vị. Như thế đối với việc thực hiện kế hoạch của hắn mà nói chỉ thêm khó khăn, không có chút lợi nào cả.

Công Sơn Bất Nữu nghe xong có chút giao động:
Nhưng… hiện tại hắn nghĩ như thế, tương lai thì sao? Một khi chúng ta đã phản bội Triển Chích thì không còn đường nào lui nữa. Nếu Khánh Kỵ không thực hiện lời hứa, chúng ta sẽ chỉ còn con đường chết thôi.

Trọng Lương Hoài suy tư hồi lâu nói:
Dựa vào danh tiếng và cách đối nhân xử thế của Khánh Kỵ, thì hắn vẫn là một nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh. Hiện nay làm Đại Vương Ngô quốc nhưng cũng không thể lập tức biến thành một chính khách lật lọng gian xảo làm việc không từ thủ đoạn. Hơn nữa nếu chúng ta cứ theo lời diệt trừ Triển Chích, trực tiếp thống lĩnh đội quân này, đối với kế hoạch của chúng ta cũng có lợi. Hắn lại bày mưu cho chúng ta dựng lên một con rối, tự tìm phiền phức như thế, chính là nghĩ giúp cho chúng ta đường lui. Phong làm đại phu… Bất Nữu, đây là cơ hội không thể bỏ qua. Chúng ta đã phản Quý Thị, cùng đám cường đạo Triển Chích tạo phản không phải vì ngày đó sao? Chúng ta ngay mệnh cũng không đếm xỉa, bây giờ không dễ gì có được cơ hội này, cũng không nên dễ dàng bỏ qua. Ngô quốc đã là hy vọng cuối cùng của chúng ta rồi.
Công Sơn Bất Nữu chau mày, khổ não nói:
Ta biết, chính vì không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này nên ta mới do dự không quyết định. Nhưng thiếu một bức minh ước, ta vẫn không thể yên tâm. Ngô Vương Khánh Kỵ hiện nay đang bức bách vì thế cục Đông Di, không tiếc tặng cho chúng ta thân phận đại phu. Nhưng một khi thế cục Đông Di đã nằm trong tay hắn, một khi đám công khanh đại phu Ngô quốc tiến tấu gièm pha, huynh nói liệu Khánh Kỵ có bị áp lực bởi những người đó mà khuất tùng, thay đổi chủ ý không?

Trọng Lương Hoài nói:
Tình hình của chúng ta sẽ không tệ hơn đâu. Chúng ta hiện giờ vốn là cường đạo, là kẻ địch của người Đông Di và Lỗ quốc. Đồng ý với điều kiện của Khánh Kỵ, chúng ta vẫn là cường đạo, có sự khác biệt là giết cướp của người Đông Di. Chí ít lúc đó đại quân của Lương Hổ Tử sẽ không phát động công kích chúng ta. Chí ít lúc đó chúng ta vẫn có cơ hội làm thần tử của Ngô quốc. Cho dù không nắm chắc được mười phần, hiện nay cũng đành đánh một keo. Nhưng để phòng ngộ nhỡ động tĩnh bên Ngô quốc, từ nay về sau chúng ta cũng tăng cường chú ý. Chúng ta sẽ phái một vài trinh thám, luôn luôn theo dõi nắm rõ động tĩnh của Ngô quốc.
Công Sơn Bất Nữu buông lỏng tay nói:
Ta huynh ở trong này việc mệt nhoài rồi, làm thế nào nắm rõ được động tĩnh của Ngô quốc? Cứ coi như phái một vài người đi, nhưng làm sao có thể nắm rõ được chuyện trong triều đình Ngô quốc…ai! Ta nghĩ ra rồi…

Trọng Lương Hoài vội hỏi:
Huynh nghĩ ra cái gì?

Công Sơn Bất Nữu nói:
Đừng quên ở Tam Hoàn Thế Gia phủ vẫn còn tâm phúc của chúng ta. Khi xưa không để cho bọn họ cùng làm phản, vốn là để bọn họ lưu lại Lỗ quốc nghe ngóng tình hình. Hiện nay đúng là cần dùng đến họ rồi.

Trọng Lương Hoài trố mắt nói:
Trong phủ Tam Hoàn…như thế có liên can gì đến Ngô quốc đâu? Những chuyện đại sự như thế này Khánh Kỵ há trao đổi với người Lỗ?

Hai mắt Công Sơn Bất Nữu hơi nheo lại, nói từng chữ từng chữ:
Huynh chớ quên Tam Hoàn Thế Gia đang phung phí lo liệu chuyện gả con gái, những người gả theo đến Ngô quốc như hầu gái, gia nô, gia tướng, quản sự không dưới ba nghìn người. Muốn bố trí người của chúng ta vào đó, khó lăm sao?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.