Q.2 - Chương 84: Đùa Giỡn Chân Tình
-
Đại Tranh Chi Thế
- Nguyệt Quan
- 3990 chữ
- 2020-05-09 12:26:11
Số từ: 3983
Nguồn: Vip Văn Đàn
Sáng sớm ngày hôm sau, Khánh Kỵ muốn đi cùng Anh Đào ra ngoài thành thu xếp việc chuyển địa điểm đóng quân, đúng vào lúc này, tin tức Sở quốc mà hắn ngóng chờ đã lâu cuối cùng cũng đã tới. Khánh Kỵ mừng rỡ vô cùng, phái Anh Đào mau chóng tự khởi hành, sau đó đưa bộ hạ vừa quay về từ Sở quốc vào trong phòng khách.
- Công tử, sau khi thuộc hạ trở về Sở quốc, lập tức quay trở về Ngải thành, lúc đó mới biết rằng công tử vẫn đang ở Lỗ quốc, Lữ Thiên tướng quân không dám chậm trễ, lệnh cho thuộc hạ tức tốc tới đây…
Bịch! Cạch cạch cạch cạch…
Một cái bát to đựng đầy thức ăn đập mạnh một cái lên mặt bàn, chuyển động lăn lóc như con quay mãi không ngừng, đại hồ tử đang bẩm báo tin tức kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người nô tỳ dám giương oai trước mặt công tử nhà hắn.
- Được rồi, được rồi, không cần mang thức ăn lên nữa, nàng… đi ra ngoài đi! Phàn Thần, ngươi nói tiếp đi.
Khánh Kỵ vẫn hơi mỉm cười khoát khoát tay về phía Thúc Tôn Diêu Quang đại tiểu thư đang đứng một bên nguýt miệng, vẻ mặt đầy căm giận. Đại hồ tử kia thấy vậy lại càng kinh ngạc, không thể đoán được công tử nhà mình rốt cuộc có mối quan hệ thế nào với tiểu tỳ kia.
Thúc Tôn Diêu Quang hừ lạnh một tiếng, mặt đầy hàm ý quay đầu bỏ đi. Tối hôm qua vì chọc tức đám công tử đang đợi xem kịch hay kia, ở trước mặt Khánh Kỵ giả bộ nhu thuận đáng yêu, đường đường là đại tiểu thư Thúc gia, không biết trong thâm tâm đã phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục rồi, không tìm Khánh Kỵ tính sổ không được, ôi chao!
Hắn hình như đã coi mình là ông lớn rồi, lại dám sai ta đi bưng trà dâng nước cho một tên đưa tin, phải cho hắn thấy chút lợi hại, để xem hắn còn dám đè đầu cưỡi cổ mình nữa hay không nào?
Khánh Kỵ vốn là đang vui vẻ mà buột miệng nói ra, giờ nhìn thấy nàng ta như vậy cũng có chút lo sợ, bà cô này nếu như giở chiêu quái gở gì đó đối với vị tín sứ này thì e là Khánh Kỵ sẽ không nghe được thông tin mình cần được nữa.
Chẳng phải là mất công toi sao? Lùi một bước biển rộng trời cao, đại trượng phu không chấp nhặt với nữ nhân. Khánh Kỵ vừa thầm an ủi chính mình, vừa nói với tín sứ:
- Ngươi nói đi, nói đi.
- À… chuyện là thuộc hạ ở Sở quốc giả trang thành tiều phu gánh củi đi bán, khắp nơi đều đang truy tìm tung tích của nhị vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung, nhưng vẫn chưa tìm được. Về sau vì Ngô Bá phạt Sở nên thuộc hạ mới biết tung tích của nhị vị công tử, nhưng khi thuộc hạ đuổi tới nơi, nhị vị công tử đã thua trận trốn chạy mất rồi, thuộc hạ đi dò hỏi dọc đường, mãi đến vùng Tiềm Sơn mới đuổi kịp nhị vị công tử, thông báo cho bọn họ tin tức của công tử.
Khánh Kỵ vui vẻ nói:
- Nhị vị công tử nói thế nào …
Hắn còn chưa nói xong, ánh quang chiếu rọi, đưa hình bóng một người in trên bàn, ánh mắt khẽ lay động, nhìn thấy Thúc Tôn Diêu Quang còn chưa được triệu vào đã xuất hiện trước cửa, Khánh Kỵ miễn cưỡng cười, nô tỳ học đòi làm phu nhân cũng không giống, phu nhân học đòi làm nô tỳ thì cũng không hợp lý cho lắm. Hắn lắc lắc đầu, nói với tín sứ:
- Đi, chúng ta vào trong nội viện.
Khánh Kỵ cùng tín sứ đi thong thả trong vườn, Khánh Kỵ nói:
- Ngươi nói tiếp đi, nhị vị công tử, tại sao không trở về Ngải Thành cùng ngươi?
Phàn Thần nói:
- Nhị vị công tử lúc đó mang theo tàn binh bại tướng trốn ở Tiềm Sơn, sợ rằng nếu tin tức đến Ngải Thành bị truyền ra thì Bá sẽ truy đuổi tới. Hơn nữa, nhị vị công tử nói, nếu bọn họ đến Ngải thành thì cũng không giúp đỡ được nhiều cho tình hình lúc này của công tử, nhưng chỉ cần họ ở lại Sở quốc, thì có thể thu hút được sự chú ý của một bộ phận quân chủ lực của Ngô quốc, càng có lợi hơn cho đại sự của công tử.
Khánh Kỵ hơi trầm tư, mỉm cười như thể đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ gật gật đầu, không nói gì cả. Hắn dừng chân lại, nói với Phàn Thần:
- Được, ngươi nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm mai quay về. Về Ngải thành nói với Lữ Thiên, bảo hắn gióng trống khua chiêng, tiếp tục chiêu binh mãi mã. Không cần phải lo về chuyện tiền bạc, bản công tử sẽ giải quyết. Bảo hắn chỉnh đốn quân ngũ, tập trung tàn binh già nua yếu ớt vào thành một đội, ta sẽ có trọng dụng.
Sau khi sai người dẫn vị tín sứ kia lui xuống nghỉ ngơi, Anh Đào vừa hay từ ngoại thành trở về, hắn nhìn hình bóng Thúc Tôn Diêu Quang ở phía xa, nói với Khánh Kỵ:
- Công tử, quân sĩ ngoài thành đã chuẩn bị xong xuôi việc nhổ trại rồi, thành phủ cũng đã phái người quản lý xe tới, khi cần có thể dùng.
Khánh Kỵ ‘Ừm’ một tiếng, Anh Đào hơi chút do dự, lại nói tiếp:
- Công tử, thứ lỗi cho thuộc hạ nhiều chuyện, cô nàng Thúc Tôn lưu lại ở Nhã Uyển… không có lợi chút nào cho công tử, ả là nhi nữ của Thúc Tôn Ngọc, thân phận đặc thù, đại sự của công tử cấp bách, nữ tử mỹ mạo nơi nào mà không có? Công tử không thể vì một nữ tử mà…
Khánh Kỵ mỉm cười, trừng mắt nói:
- Tên tiểu tử này, sợ ta bị nữ sắc mê hoặc, nhỡ mất chuyện đại sự phải không? Công tử của nhà ngươi có phải là loại quý sắc hơn quý mạng sống không hả?
Khánh Kỵ thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Cho dù Thúc Tôn Ngọc có mưu mô gì khác, Thúc Tôn Diêu Quang cũng không phải là một công cụ làm gian tế, hừ hừ, ngươi yên tâm đi, mạnh mẽ cự tuyệt, ngược lại lại cho thấy rằng chúng ta đang chột dạ, tựa hồ có chỗ nào đó không muốn người khác thấy được. Để cô ta lưu lại vài ngày, ta tự khắc có cách ép cô ta phải bỏ đi…
Hồ Lịch Ba, cách Khúc Phụ hơn sáu mươi dặm, Thành phủ huy động rất nhiều cỗ xe đến trợ giúp việc vận chuyển, hơn hai trăm quân sĩ hùng dũng rời khỏi Khúc Phụ. Thuyền rồng chỉ cần tám người là được, nhưng Khánh Kỵ lại kiên quyết muốn đi diễn luyện tại chỗ, không thể chỉ phái có tám binh sĩ đi hồ Lịch Ba đóng quân đơn độc, toàn bộ đội ngũ cũng miễn cưỡng di chuyển địa điểm đóng quân tới hồ Lịch Ba.
Thúc Tôn Diêu Quang vừa sáng sớm đã nghe tin Khánh Kỵ dời binh tới hồ Lịch Ba luyện thuyền rồng, lập tức sai người đi báo cho nhà mình biết. Cuộc thi săn bọn họ thất bại thảm hại, Thúc Tôn Diêu Quang đích thân tham chiến, nàng biết việc thất bại đó không liên quan đến Lý Hàn, ngược lại qua cuộc tranh tài này, đã thấy được bản lĩnh của Lý Hàn.
Thúc Tôn Diêu Quang cũng không phải là một đại tiểu thư hành sự theo cảm tính yêu ghét, cho nên không những không quở trách Lý Hàn, ngược lại còn giao việc thi đấu thuyền rồng cho hắn phụ trách.
Đội thuyền đi thi đấu trong phủ của nàng luyện tập trong cái ao lớn sau hoa viên Thúc Tôn Thị, ao nước kia thật ra không nhỏ, có chu vi mười mấy mẫu, được xưng tụng là một cái vịnh hay một cái hồ nhỏ. Nhưng ở chỗ Khánh Kỵ bất luận là dòng chảy, sức gió, địa lý đều rất dọa người, Thúc Tôn Diêu Quang coi đó là lời nói thật, lập tức thông báo cho người nhà cũng đưa đội thuyền tới hồ Lịch Ba diễn tập.
Cho nên vừa sáng sớm khi nhân mã của Khánh Kỵ khởi hành, người ngựa đội đua thuyền rồng của phủ Thúc Tôn Thị cũng xuất phát, lên đường tới hồ Lịch Ba cùng họ. Hồ Lịch Ba rất lớn, khuôn viên hơn một ngàn dặm vuông, là một hồ nước rộng mênh mông, xung quanh hồ nước dãy núi trập trùng, cây rừng rậm rạp, cả đội mấy trăm người chia thành những tiểu đội ngũ khoảng tám người mười người tiến vào, toàn bộ hồ nước vô cùng yên tĩnh.
Cách nhau một khúc ngoặt tương đối yên bình, đội chèo thuyền hai nhà lần lượt đóng quân ở trong rừng. Nhìn ra cách nhau một cái hồ, lờ mờ có thể thấy được đối phương. Lý Hàn sắp đặt như vậy, là muốn khi tập luyện trong hồ có thể quan sát rõ hơn một chút đặc điểm của đội thuyền Khánh Kỵ, hy vọng từ đó học được sở trường, tìm ra sở đoản của họ.
Còn Khánh Kỵ cố ý để người ngựa của mình đồn trú ngay sát vị trí đồn trú của đối phương. Chính là để cho họ làm nhân chứng, chứng minh người ngựa của Khánh Kỵ đều ở đây, không hề đi đâu cả. Hai bên cách nhau một cái hồ, xa xa nhìn nhau thì không thể thấy rõ nhân số chính xác bên trong, hai trăm người rời bỏ một nửa, còn lại một nửa đủ để đánh tráo nếu như bày bố trận thế nghi binh.
Các binh sĩ khảm phạt cây cối, dựng lều gỗ tạm bợ, đốn trừ cỏ dại, đào khu phòng hỏa hoạn, khí thế lao động ngút trời. Khánh Kỵ dẫn tiểu tỳ Thúc Tôn Diêu Quang leo lên một đỉnh núi thấp, ngóng ra xa cảnh tượng của Lịch Ba.
Lịch Ba là mảnh đất địa linh nhân kiệt, phong cảnh hoa lệ, nơi thì nước chảy êm đềm, nơi thì rừng núi âm u. Mặt hồ sáng bóng, vài cái đảo nhỏ, rừng rậm, hoa sen trôi nổi, lau sậy dập dờn, tạo nên cảnh đẹp thi vị. Đi lên chỗ cao, núi non sông nước thu hết vào tầm mắt, mặt hồ dập dềnh, phi điểu đậu rồi lại bay, không có cảnh đẹp nào trữ tình đến thế.
Khánh Kỵ lượm một hòn đá lớn ngồi xuống, vọng trông cảnh hồ lặng núi non tươi đẹp hồi lâu không nói gì, Thúc Tôn Diêu Quang đứng cách đó không xa nhìn hắn, Khánh Kỵ lúc này, trên mặt mang khí chất không tương đồng với tuổi tác. Những sợi lông tơ trên môi cho thấy hắn vẫn còn khá trẻ tuổi, song hắn nhìn hồ nước với quang mang chợt lóe trong mắt lại giống như sự trầm tĩnh khi suy tính công việc của phụ thân nàng. Khí chất thuần thục, cẩn trọng, tướng mạo trẻ trung tuấn tú, khiến hắn phát ra một mê lực đặc biệt.
Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn, hai mắt si mê, nhất thời có chút không nỡ rời xa. Vốn đang định nói mấy câu cay nghiệt, lúc này đến một câu cũng không thốt ra nổi.
Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn, hai mắt si mê, nhất thời có chút không nỡ rời xa. Vốn đang định nói mấy câu cay nghiệt, lúc này đến một câu cũng không thốt ra nổi.
Một cơn gió mát lành thổi tới, Khánh Kỵ nhắm mắt lại. Tâm hồn phảng phất như đang phiêu du trên chín tầng mây.
Cơn gió dài không dứt tung bay những sợi tóc của Khánh Kỵ. Rất lâu sau, Khánh Kỵ mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn Thúc Tôn Diêu Quang mỉm cười, gật đầu nói:
- Lại đây!
Thúc Tôn Diêu Quang rất muốn xị cằm biểu lộ sự coi thường với hắn, thế nhưng hai chân lại không nghe theo lệnh đi tới chỗ Khánh Kỵ.
- Ngồi đi!
Khánh Kỵ mỉm cười nói, quay đầu nhìn về phía hồ lặng núi non tươi đẹp:
- Nàng xem, đẹp không?
Thúc Tôn Diêu Quang rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn về hồ nước trong sáng như gương dưới núi, trên mặt hồ gió thổi sóng gợn, gợn từng đợt sóng lăn tăn, thật khiến cho người ta phải say mê.
Thúc Tôn Diêu Quang không kiềm được lòng mình gật đầu, đồng ý nói:
- Rất đẹp.
- Ài! Nếu như ta không phải là Khánh Kỵ thì tốt biết bao, cũng không cần phải dẫn theo đám người kia đi chém giết, không cần phải nghĩ gì hết, chính tại nơi này xây dựng một dãy phòng ốc, dong thuyền câu cá, nhàn nhã tự tại, lấy sơn thủy làm bạn…
- Còn phải có thêm dăm ba mỹ nhân bầu bạn nữa!
Thúc Tôn Diêu Quang không nhịn được cướp lời nói.
Khánh Kỵ cười:
- Đương nhiên, điều đó đương nhiên rồi.
Thúc Tôn ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía Khánh Kỵ:
- Nam nhân, hừ, đều cùng một giuộc với nhau cả.
Khánh Kỵ cười nói:
- Bản sắc nam nhân mà. - Sau đó đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, Thúc Tôn Diêu Quang không giấu nổi vẻ thẹn thùng, hơi co mình lại một chút, nói:
- Ngươi…ngươi nhìn ta thế làm gì?
Nàng nhăn trán lại, cong cong hai hàng lông mày, đôi mắt tươi sáng, vểnh vểnh lên. Cặp môi căng mọng, bột phấn trang điểm sáng sáng, còn hồng mịn hơn cả quả anh đào, một chút lông tơ trên môi, càng làm tôn lên môi châu xinh xắn của nàng.
Kỳ thật khi nhìn kỹ, những đường cong trên khuôn mặt của Thúc Tôn Diêu Quang có chút gì đó
trong nhu có cương
, mơ hồ mang theo sự ngang bướng không chịu thuần phục, tuy nhiên nước da của nàng vô cùng trắng trẻo hồng hào, nhất là đôi môi tuyệt đẹp, nước da trong sáng thuần khiết, đường cong nhu mỹ của đôi môi hồng mận, khiến cho sự cứng rắn trên ngũ quan của nàng như dịu bớt đi phần nào.
- Nàng… rất đẹp…, - Khánh Kỵ không hề có ý đồ xấu nào, hoàn toàn khen ngợi xuất phát từ bản năng của mình.
Thúc Tôn Diêu Quang mở to miệng, không nói được lời nào. Nàng có thể cảm thấy những lời của Khánh Kỵ là thật lòng.
Thật sự, trong thâm tâm trước tiên cảm thấy xấu hổ, sau đó là vui mừng, nghĩ tới ngày đó trong khuê phòng của mình bị hắn đè sát xuống giường, nghĩ tới ngày đó mệt mỏi ngồi trên đôi vai rộng và vạm vỡ của hắn, để hắn nâng xuống núi, trong lòng lại khẽ rung động lần nữa, đột nhiên mặt mũi đỏ ửng cúi gằm mặt xuống, thẹn thùng nhận lấy lời khen ngợi của hắn.
Vẻ đẹp của cái cúi đầu e thẹn đó mang theo sự thùy mị vô bờ bến, sự thú vị mà Diêu Quang biểu hiện ra lúc này mới đúng là trạng thái thuần khiết như nước của nữ nhi, gió thổi qua mái tóc nàng, từng sợi tóc như tơ như lụa tung bay đưa đẩy trên mặt nàng, tạo ra một vẻ đẹp mê ly.
Tâm hồn của Khánh Kỵ hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp mỹ lệ và mê người của thiếu nữ, hắn bất thần vươn tay, chuyển mình sờ lên cái cằm non nớt nhẵn bóng của Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang giật nẩy mình, định đưa tay ra ngăn lại, nhưng toàn thân chỉ còn lại chút sức lực để run rẩy, cánh tay muốn giơ lên cũng không thể giơ nổi.
Khánh Kỵ xoay người nâng khuôn mặt của nàng, đôi mắt long lanh mê ly như ánh sao sáng, phát ra tia sáng mông lung pha chút ngượng ngùng. Khánh Kỵ không kìm được khẽ thở dài:
- Giả sử, ta không phải là Khánh Kỵ, nàng không phải là Diêu Quang, vậy thì tốt biết mấy…
- Cái gì?
Thúc Tôn Diêu Quang cảm giác giọng nói của mình như đang run rẩy, toàn thân như nhũn ra, trực giác cảm thấy cần phải phát sinh cái gì đó, nhưng nàng lại chỉ có chút căm tức vì mình không hề chống cự gì cả. Dưới cái tư thế bỉ ổi trêu đùa của Khánh Kỵ kiểu ta-thích-ta-cứ-làm, nàng lại chẳng nghĩ ra nổi cái gì, chỉ cúi gằm mặt nhìn đầu gối.
Khánh Kỵ trong mắt nhấp nháy ánh mắt nguy hiểm, đột nhiên hỏi:
- Nàng có phải là thị tỳ của ta hay không?
- Hả? Tại sao lại hỏi vậy?
Thúc Tôn Diêu Quang cố hết sức mở to đôi mắt mông lung.
- Phải-hay-không?
Khánh Kỵ dồn dập hỏi.
- Phải… ớ…
Chưa nói hết câu, cặp môi anh đào căng mọng và mềm mại đã bị Khánh Kỵ hôn chặt, Thúc Tôn Diêu Quang thất thần hoảng sợ trợn to hai mắt,đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như mình đang bay bổng lên vậy. Từ hồ lên trời, từ trời xuống hồ….
Khánh Kỵ từ từ thưởng thức hương vị của đôi môi tuyệt đẹp mỹ miều của nàng, cảm nhận đôi môi mát lạnh của giai nhân, Thúc Tôn Diêu Quang hơi thở hổn hển gấp gáp, chưa bao giờ nếm trải hương vị ngọt ngào khiến nàng đê mê ngây ngất mà quên đi mọi thứ, lúc trước còn thấy xấu hổ, sau đó thì dường như đã quét sạch mọi thứ trong đầu. Cơ thể căng thẳng và cứng nhắc trở nên mềm nhũn, hai cánh tay mềm mại đặt lên vai Khánh Kỵ.
Thế nhưng, khi đầu lưỡi của Khánh Kỵ thò ra toan định tiến vào trong miệng nàng, Thúc Tôn Diêu Quang chợt tỉnh ngộ, theo bản năng đẩy hắn ra. Hốt hoảng lùi lại vài bước, mặt đỏ như gấc, một cảm giác mất mặt bao trùm lấy cơ thể nàng, muốn mắng chửi cũng không nói nên lời, không mắng chửi thì không biết thể hiện sự tôn nghiêm của thiếu nữ ra như thế nào, cuối cùng đành chỉ nhún chân, rảo bước chạy trốn.
Khánh Kỵ cố quệt quệt lưỡi, dường như như vậy có thể khiến xúc cảm đẹp đẽ trên đôi môi giữ lại lâu hơn một chút.
Được một lúc, hắn phát giác, hình như mình có chút đùa giả làm thật, rõ ràng đã hôn một cách rất chân thực.
- Thật đúng là…tiểu yêu tinh có sức quyến rũ mê người…, - Khánh Kỵ lẩm bẩm bằng giọng nói khàn khàn.
- Không thể đùa với lửa, ngươi và nàng…không thể…, mục đích của ngươi…không phải là nàng ta…
Khi Khánh Kỵ đi xuống ngọn núi, Anh Đào trông thấy từ xa, tiến tới gần nói:
- Công tử!
Anh Đào bước nhanh tới, ánh mắt quét qua một lượt, khẽ gật đầu về phía hắn:
- Người đã chuẩn bị xong rồi, tổng cộng chọn ra 10 người, tối nay sẽ khởi hành.
- Ừ…, - Khánh Kỵ dường như không màng tới điều đó, đưa mắt nhìn ra bốn phía, một căn nhà đơn sơ bằng gỗ đã sắp được xây dựng xong. Những căn phòng gỗ đó được kiến tạo cho hai trăm người, từng gian thấp thoáng ló ra trong đám cây rừng, hắn cười cười, thản nhiên nói:
- Chuyến đi lần này của Ngô sứ, là vừa đấm vừa xoa, đội quân thị vệ được bố trí bên người Ngô sứ chắc chắn là không ít hơn các ngươi, nhân lực của các ngươi có hạn, hơn nữa tuyệt đối không được để lộ mặt, cho nên, tùy cơ ứng biến, gắng sức lấy trí lực để kiểm soát tình hình, tuyệt đối không được dùng vũ lực…
Anh Đào trịnh trọng nói:
- Công tử yên tâm, Anh Đào hiểu rõ, ra ngoài nhất định sẽ không phụ sự giao phó của công tử, nhất định sẽ đích thân chém lấy thủ cấp Ngô sứ.
Khánh Kỵ gật đầu, bỗng phát hiện ra điều gì đó nhìn ra hai bên, ngạc nhiên hỏi:
- À, đúng rồi, thị tỳ… thị tỳ Thúc Tôn Diêu Quang đi đâu rồi, coi chừng nàng một chút, không được để nàng chạy lung tung.
Anh Đào nhếch miệng cười, chỉ tay vào một dải đất bằng mà các thị vệ vừa mới sửa sang xong rồi nói:
- Công tử yên tâm, thuộc hạ luôn để mắt đến nàng, nàng rất biết điều, chỉ ngồi ở đó, không đi đâu linh tinh cả.
Khánh Kỵ nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đang ngồi trên một hòn đá lớn, quay lưng về phía mình cúi đầu, liền lặng lẽ đi tới bên nàng. Đi sát tới gần, thấy nàng vẫn đang cúi đầu, không hề phát hiện ra sự có mặt của mình. Trong lòng Khánh Kỵ bất giác lo lắng:
Nàng ta… không phải đang ở đó khóc nhè đó chứ?
Khánh Kỵ duỗi tay duỗi chân đi tới sau lưng nàng, ló đầu về phía trước thăm dò, bỗng nhiên mắt bỗng ngây dại cả ra, trước mặt Thúc Tôn Diêu Quang là một khối đá màu xanh, phía trên là rất nhiều chuồn chuồn, châu chấu, dế, rắn, chuột con, tất cả được sắp xếp chỉnh tề, phía trước còn có một con cóc đang phập phồng bụng thật to đứng đó.
Trong tay Thúc Tôn Diêu Quang cầm một ngọn cỏ đuôi chó, nhẹ nhàng vuốt lên lưng con cóc, con cóc ngồi chồm hỗm một chỗ. Thúc Tôn Diêu Quang học âm điệu của Khánh Kỵ, phối hợp với động tác của con cóc, ngồi đó nói:
- Ài, nếu ta không phải Khánh Kỵ thì tốt biết bao, như vậy thì ta sẽ không phải dẫn đám các người chém chém giết giết, không phải nghĩ gì hết, ở bên hồ này xây một dãy nhà ở, dong thuyền câu cá, nhàn nhã tự tại, làm bạn với sơn thủy…
Khánh Kỵ lau trán, khẽ vuốt mồ hôi, vốn chỉ nghĩ định sử dụng mấy thủ đoạn này để ép nàng phải rời bỏ nơi này, lúc này nhìn những hành động như trẻ con của nàng, bỗng chốc cảm thấy như phạm phải tội ác với đóa hoa của tổ quốc
Càng tai hại hơn là, một cảm giác bất an đã bập bềnh trong lòng, loại trực giác này rất lâu rồi không xuất hiện, còn nhớ lần đầu tiên xuất hiện cái cảm giác này đó là vào lúc hắn giương mắt nhìn cổ phiếu của mình đầu tư vào trượt giá liên tục, đưa các cổ đông vào trong vòng lao lý…