Q.2 - Chương 86: Kế Thâm Trầm
-
Đại Tranh Chi Thế
- Nguyệt Quan
- 2775 chữ
- 2020-05-09 12:26:10
Số từ: 2768
Nguồn: Vip Văn Đàn
Đêm này, trong phủ của Mạnh Tôn Thị cũng sáng trưng. Bên trong phòng khách, chỉ có Thúc Mạnh hai vị gia chủ, cùng với Bồi Lương và một vị sứ giả của Mạnh Tôn Thị, là những người bí mật đến Tề quốc để hội kiến với Lỗ quân Cơ Trù giờ đã trở lại. Thị thiếp mỹ tỳ trong phủ đều bị đuổi đi, chỉ có bốn lão nô hầu hạ bọn họ. Bốn lão nô này mỗi người đều đã trên dưới sáu mươi, chính là những gia nô đời đời hầu hạ Mạnh Tôn Thị, là những người trung thành đáng tin cậy nhất.
Hai người mặt mày rạng rỡ, hớn hở vui mừng. Thúc Tôn Ngọc một đôi mi phượng nhẹ lướt, thoả thuê mãn nguyện cười nói:
- Tử Uyên, hiện giờ quả tim của ngươi đã bỏ lại vào trong ngực chưa?
Mạnh Tôn Tử Uyên nâng cốc uống một hơi cạn sạch, hướng sang bên cạnh, ha ha cười lớn, nói:
- Đó là đương nhiên, thống khoái, quá thống khoái, hôm nay song hỷ lâm môn, ta chờ đại sự đến mòn mỏi rồi, ha ha, châm rượu đi, ta chính là rất lâu rồi không được thống khoái như vậy.
Lão nô Hao bên cạnh vội vàng rót đầy rượu ngon cho chủ nhân, Mạnh Tôn Tử Uyên cầm chén, nghiêng người liếc Thúc Tôn Ngọc nói:
- Chủ công nếu đã đáp ứng, chúng ta bao giờ sẽ đón hắn về nước?
Thúc Tôn Ngọc mỉm cười nói:
- Tử Uyên huynh gấp gáp làm gì? Quân thượng về nước lần này, còn chưa thể gióng trống khua chiêng, chúng ta vẫn phải bố trí cho thật thỏa đáng, sắp xếp an toàn mới được.
Mạnh Tôn Tử Uyên chỉ vào hắn cười nói:
- Sao ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy, ta chính là một khắc cũng không đợi nổi nữa. Việc quái gì phải cẩn thận, Quý Thị thực có lá gan gây bất lợi cho Quân thượng sao? Hắn nếu đã có tâm như vậy, lúc trước cũng sẽ không để cho chủ công thong dong rời khỏi nước.
Thúc Tôn Ngọc bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, Mạnh Tôn Tử Uyên đang mỉm cười cũng chợt động trong lòng, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Mới vừa rồi nghe lời của bọn Bồi Lương, Lỗ Quân đích thật là có tâm muốn quay về nước, nhưng mà hắn ở Tề quốc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn cùng Cao Chiêu Tử, Trần Thị, Quốc Thị, Điền Thị và mấy đại quý tộc khác bàn bạc, muốn mượn binh đánh lại Lỗ quốc, đường đường chính chính trở lại vị trí cũ.
Chẳng qua tể tướng Yến Anh vẫn luôn phòng bị mấy đại quyền thần lợi dụng việc binh để lớn mạnh chính mình, đồng thời kiên trì giao hảo với Lỗ quốc, chứ không phải vứt Lỗ quốc mà theo Lỗ quân. Trên thực tế nắm giữ quyền hành ở Lỗ quốc chính là ba nhà, Yến Anh không tán thành xuất binh vì Lỗ quân mà phạt Lỗ, hắn là tể tướng, quyền cao chức trọng, lại cực kỳ được Tề quân tin tưởng không hề gây khó dễ cho hắn. Cao Chiêu Tử mấy quyền thần mặc dù muốn trợ giúp Cơ Trù, lại trước sau vẫn không thể làm được.
Mắt thấy năm tháng phí hoài, mượn binh vô vọng, Lỗ Quân Cơ Trù mới không thể không vứt bỏ oán giận trước đó, đáp ứng phản hồi Lỗ quốc dưới sự trợ giúp của hai nhà Thúc Mạnh. Cho hắn hy vọng, lại để hắn ở đó thêm một đoạn thời gian, khiến cho trong lòng hắn càng thêm bức thiết, sau khi trở về hắn mới có thể càng thêm cảm kích Thúc Mạnh hai nhà, cũng càng dễ dàng bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay.
Một khi đã hiểu được tâm tư của Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên liền nói tránh đi:
- Đêm nay mới vừa nhận được tin tức, Ngô quốc sứ giả cũng đã đi vào cảnh nội của Lỗ quốc ta, hơn nữa ở Ngô quốc biên cảnh bỗng nhiên thấy xuất hiện mấy vạn đại quân, rất có khí thế như muốn dấy binh phạt Lỗ. Chỉ vì chuyện này, sợ là đêm nay Quý Tôn Ý Như cũng sẽ trắng đêm mất ngủ.
Thúc Tôn Ngọc cười nói:
- Ngươi cũng chớ nên khinh thường Quý Thị, phía nam Ngô quốc có cái Việt quốc vô lại suốt ngày đánh đánh gõ gõ chúng, phía tây vẫn cùng Sở quốc giao chiến, dây dưa đến binh lực Ngô quốc. Lúc này mà phạt Lỗ, Hạp Lư không sợ Sở càng thừa dịp thành trống mà vào sao? Điểm này, Quý Thị nhất định là có thể nhìn ra. Có điều, đối với Ngô quốc mà nói, Khánh Kỵ hiện giờ mặc dù binh nhỏ tướng ít, nhưng mối nguy đối với Ngô quốc còn lớn hơn cả Sở, dù sao, Sở chỉ là muốn chiếm đất đoạt tiền, mà Khánh Kỵ một khi được thế, sẽ lấy được cả giang sơn xã tắc của hắn, ngôi vị Ngô quốc Đại vương của hắn. Quý Tôn cho dù biết là Ngô quốc đang đe dọa, cũng sẽ không cho rằng Ngô quốc có thể bất chấp tất cả, ngang nhiên đi phạt Lỗ.
Hắn nhẹ nhàng nhấp một chút rượu, chậm rãi nói:
- Tóm lại, Ngô sứ đến Khúc Phụ, sẽ làm cho hắn đau đầu một trận. Chúng ta lại ở bên cạnh đánh động hắn, khiến cho hắn phải khó khăn ứng phó. Trong khoảng thời gian này, việc chân chính mà chúng ta phải làm, đương nhiên là ung dung bố trí đón tiếp Quân thượng về nước, đến khi Quốc Quân đột nhiên xuất hiện ở cung thành, hắc...
Mạnh Tôn Tử Uyên trong mắt chợt lóe lệ quang, cười lạnh nói:
- Đến khi Quân thượng đột nhiên xuất hiện ở trong cung thành, Quý Tôn Ý Như tất nhiên là trở tay không kịp. Sau đó chúng ta liên hợp thúc Quốc Quân đáp ứng lời thỉnh cầu của Ngô quốc, chém giết Khánh Kỵ, đến lúc đó trảm Khánh Kỵ, lập quân uy, nam cùng Ngô quốc, Bắc giao Tề quốc, có Cao Chiêu Tử, Điền, Trần, Quốc Thị mấy tộc làm ô dù cho ta, khi đó còn sợ Quý Tôn Ý Như không ngoan ngoãn cúi đầu uỷ quyền sao?
Thúc Tôn Ngọc ngẩn ra, bổn ý của hắn chỉ là muốn đuổi Khánh Kỵ ra khỏi Lỗ, lấy việc này để đả kích uy danh của Quý Tôn Ý Như, lại mượn danh Lỗ quân, làm suy yếu quyền lực của hắn, một lần nữa khôi phục địa vị ba nhà quyền thế ngang nhau, thật không nghĩ tới cần phải xử tử Khánh Kỵ. Có điều, mấy ngày nay cảm thấy đấu pháp trong tối ngoài sáng của Quý Thị, hắn cũng đã cảm nhận được một loại sợ hãi thật sâu đối với việc mất đi quyền lực, cho nên suy tư sơ qua, cũng ngầm đồng ý với cách nói của Mạnh Tôn Tử Uyên, vẫn không đưa ra lời dị nghị. Mạnh Tôn Tử Uyên liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhíu mày lại nói:
- Đúng rồi, ta nghe người trong nhà nói, con gái của ngươi cùng con trai Quý Thị, con trai của Tôn Thúc Tử còn có mấy bọn công tử không có việc gì làm đánh đố săn bắn, rồi lại tự mình thua, hiện tại đã làm nô ở quý phủ Khánh Kỵ, có việc này sao? Tử Ngọc, việc này không tránh khỏi làm mất đi thân phận của ngươi thái quá.
Thúc Tôn Ngọc cười cười nói:
- Đúng vậy, có điều, ta khiến cho nữ nhi thực hiện lời hứa, nhưng thật ra hơn phân nửa là lưu lại một người bên cạnh hắn, khiến cho hắn phải cố kỵ, không dám giở trò gì lung tung. Hiện giờ tình hình cũng đã xuất hiện cơ hội xoay chuyển, đại sự trong tầm tay, thật không nên làm ủy khuất nữ nhi nữa, ngày mai, ta sẽ cho người sang nói tốt, để cho hắn chủ động đưa con gái của ta hồi phủ là được.
Mạnh Tôn Tử Uyên cười nói:
- Nói thế mới phải, có điều nói đi cũng phải nói lại, con gái của ngươi cũng đã mười bảy rồi phải không? À, sang năm hả? Ài, thế cũng không tính là nhỏ, con thứ của ta năm nay cũng đã hai mươi tư tuổi, đang muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối để kết làm thông gia, lại nói, sợ là không có nhà nào hợp hơn ngươi ta hai nhà, không biết ý của ngươi như thế nào?
"Kết thông gia?" Thúc Tôn Ngọc hơi ngẩn ra, Lỗ quân về nước, liên thủ kẹp chặt Lỗ quân, đè Quý Thị xuống, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà nếu muốn hợp tác thì càng phải hòa hợp, đích xác cần phải làm sâu sắc hơn quan hệ lẫn nhau. Kết thông gia, không thể nghi ngờ chính là loại thủ đoạn tốt nhất.
Có điều... mình đã sinh ba nam hai nữ, phần lớn đều đã chết non, hiện giờ chỉ có một nữ hầu hạ dưới gối, con trai lại thường xuyên thay hắn đi các quốc gia, đứa con gái này tuy rằng bướng bỉnh, nhưng lại là niềm vui lớn nhất của hắn.
Mạnh gia con thứ hai cũng có tài, địa vị cũng xứng đôi với nữ nhi nhà mình, có điều nghe người ta nói tính tình cực kỳ tàn bạo, uống rượu xong là mất nết, thường dùng bạo lực, cũng đã có vài nữ tỳ thị thiếp bị hắn vụt roi đến chết đi sống lại, nữ nhi của mình lại có tính tình mạnh mẽ như vậy, bọn chúng nếu ở cùng một chỗ thì...
Thúc Tôn Ngọc thấy Mạnh Tôn Tử Uyên còn đang chờ câu trả lời của hắn, liền nâng cốc nhấp nhấp môi, lại bỏ xuống, bất đắc dĩ cười nói:
- Ngươi này, sao lại có cái tính hấp tấp như thế. Nữ nhân hôn nhân đại sự, ngươi cũng phải để ta suy nghĩ cho kĩ chứ? Hơn nữa, nữ nhi của ta, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình như thế nào ngươi cũng đã biết, nói thật, xưa nay ta cũng không quản giáo nổi nó. Việc này, hay là để ta trở về để lộ tin tức cho nó biết, xem thử ý tứ của nó, được không?
- Được rồi.
Mạnh Tôn Tử Uyên dứt khoát nói, hắn cũng biết tác phong thích mặc giả nam trang, lê la khắp hang cùng ngõ hẻm của Thúc Tôn Diêu Quang, nếu không phải vì đám hỏi giữa hai nhà cho có lợi cho sự hợp tác này, hắn cũng không có hứng thú với một đứa con dâu như vậy. Thúc Tôn Ngọc muốn cân nhắc thì cứ tùy hắn đi, hiện giờ vẫn đang là thời điểm cùng chung mối thù phải chịu Quý Thị ức chế, chỉ cần Quân thượng về nước, Quý Thị suy yếu, Thúc Mạnh hai nhà có thể nắm quyền hành Lỗ quốc trong tay, khi đó sẽ có rất nhiều sự kiện cần phải nhất trí ý kiến cùng tiến cùng lui, không có quan hệ thân thiết hơn thì đúng là không thể phối hợp nổi. Nếu không làm được như vậy, thì sẽ bị Quý Thị thừa dịp phản kích, một lần nữa lại lật nhào bọn họ xuống đất. Cho nên hắn chắc rằng Thúc Tôn Ngọc sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng nhất định sẽ đưa ra một lựa chọn chính xác.
- Nào nào nào, đêm nay lão phu thực rất hứng trí, ngươi cũng không cần phải về, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Mạnh Tôn Tử Uyên liếc nhìn Bồi Lương hai người đang cung kính quỳ bên cạnh, xua tay nói:
- Đại sự cũng đã bàn xong, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, gọi vài thị nữ tới đây, hầu hạ Tử Ngọc cùng ta.
Hắn lại khoát tay, nói với bốn lão nô:
- Được rồi, các ngươi cũng lui ra đi.
Đang ở một bên hầu hạ hâm rượu gắp thức ăn, bốn lão nô liền ứng tiếng, cũng lui ra theo. Chỉ chốc lát sau đã có vài thiếu nữ còn đang ngái ngủ mông lung đi vào phòng, thoạt nhìn ngược lại càng có thêm hương vị, bày ra vẻ mặt quyến rũ nghênh tới hai vị gia chủ hiển hách đương thời...
Bốn lão nô của Mạnh Tôn Thị đúng là những người đời đời phụng dưỡng Mạnh Tôn Thị gia chủ, hiện giờ tuổi tác đã cao, ở trong các gia nô rất có địa vị, cho nên cũng có nơi ở. Nói là nơi ở, chẳng qua cũng chỉ là một gian phòng ngăn ra làm vài căn phòng nhỏ, trong phòng ngoại trừ một sạp một tủ, cũng không có vật gì khác. Giữa các phòng chỉ cách nhau một tấm ván gỗ, phóng cái rắm cũng đều nghe thấy.
Hao đi vào phòng của mình, híp đôi mắt già nua bò lên giường. Phòng nhỏ hẹp, lại là đầy tớ, hắn không có tư cách được dùng đèn, hắn lại mắc chứng quáng gà, một khi không có ánh sáng thì hai mắt tối đen, chẳng nhìn thấy cái gì nữa. Có điều đã cực kỳ quen thuộc với bố cục trong phòng, cho dù nhắm mắt lại, cũng vẫn nắm rõ hết thảy bố trí trong phòng.
Nằm ở trên cái sạp có lót cỏ vẫn cứng đơ, xoa nhẹ lưng eo mỏi nhừ, khóe miệng của hắn lộ ra một tia ý cười vui thích. Làm gia nô cả đời, không có ruộng, không có phòng, không có bạn già, cũng chẳng có đứa con. Hắn đã từng cưới một người vợ, cũng là gia nô của Mạnh Tôn Thị, tiếc là, khi ba mươi tuổi bị khó sinh mà chết, về sau vẫn chỉ là một người cô đơn. Có điều bây giờ đã tốt lắm rồi, trong thành có nhà của chính mình, có năm mẫu ruộng, còn có cô nương này nọ, Dương Hổ đại nhân cũng đã đưa cho hắn. Tuy nói cô nương này xuất thân là kỹ nữ, nhưng mình là một lão nô, còn có thể cầu cái gì nữa. Cô nương tuổi trẻ như vậy, còn có một cái tên rất đáng yêu: Đậu Đậu. Khuê nữ này, tuy nói rằng thân hình có chút nhỏ xinh, có điều khi xem trong mắt, lại giống như một đóa hoa sen xinh đẹp trong veo nổi trên mặt nước...
Hao chép chép miệng đến mức sắp gãy cả hàm răng, hồi tưởng tư vị khắc cốt ghi tâm kia. Đã bao nhiêu năm như vậy còn chưa đụng chạm vào thân thể nữ nhân, hơn nữa nàng lại còn tuổi trẻ như vậy, nữ tử thật là đáng yêu, ài! Chính mình thật sự là chẳng ra gì cả, tốt xấu gì cũng đã lớn tuổi như vậy, kết quả là vừa mới dính vào thân thể của nàng, liền đã trở nên rối tinh rối mù. Khuê nữ thật là tốt, không hề chê ta chút nào, lại còn ôn nhu, săn sóc, nói những lời làm cho trong lòng người ta vô cùng ấm áp...
Tin tức hôm nay, Dương Hổ đại nhân nhất định sẽ rất thích nghe. Đến khi hoàn thành được giao phó của Dương Hổ đại nhân, ta sẽ tìm một cái cớ để đem nàng biến mất, về sau... sẽ không bao giờ làm một tiểu nhị đi hầu hạ người ta nữa, cùng sống vui vẻ với khuê nữ Đậu Đậu, thừa dịp còn chưa qua già, nói không chừng... không tới một năm là có thể sinh ra một đứa con béo núc nữa.
Hao cười, trở mình xoay người, ôm lấy gối ôm vào trong ngực, liền tưởng tượng như là đang ôm Đậu Đậu đáng yêu mềm mại, hương vị thật là ngọt ngào, tiến vào trong mộng đẹp hạnh phúc...