Chương 2 : Sát Nhân Trong Mộng Cảnh


Hoàng cung , bên trên chiếc long tọa được sơn son thiếp vàng lộng lẫy đang ngồi trầm mặc một trung niên nam tử , hắn cao hơn thước tám , tuổi tầm ngoài ba mươi , toàn thân trên dưới tản mát ra một luồng đế uy khó bề diễn tả hết bằng lời .


Trung niên nhân mặc hoàng bào , đầu đội đế quan , thi thoảng lại đưa tay mân mê Tỳ Hưu ngọc tỷ được chạm khắc vô cùng tinh xão , bên trên hai chiếc lộng tơ tằm nhẹ nhàng rũ xuống , hắn là Trần Thái Tông , Trần Cảnh.


Nhìn xuống đại điện , văn võ bá quan phân biệt đứng thành hai hàng tả hữu , ai nấy đều cúi đầu , thần sắc cung kính trang nghiêm , đây là một buỗi chầu sáng như thường lệ nhưng nhìn qua không khí có vẻ hơi bất bình thường .


Lúc này bên tả liệt vị hàng thứ ba từ trên xuống bước ra một lão nhân đã có tuổi , hắn mặc quan bào màu xanh sậm , đội mủ cánh chuồn , dáng người có phần to béo quá cỡ , trên tay y cầm một tờ văn sớ , nam nhân phủ phục trên thảm đỏ lót sẵn giọng run run : " Muôn tâu thánh thượng ! Lão thần có văn sớ , muốn tố cáo một người " .


" Ngoại trừ chuyện quốc gia đại sự , chuyện biên ải , tất cả không cần nhắc tới , khanh đứng lên đi " Trên cao vang vọng một thanh âm trầm thấp lại chất chứa tang thương , khiến cho khung cảnh vốn tịch mịch nay thêm phần ngưng trọng.


" Nhưng chuyện này có liên quan đến sinh mệnh con trai thần , hài tử chết oan khuất , kính xin bệ hạ soi xét " Lão nhân vẫn quỳ chặt trên mặt đất , gằn giọng .


Trầm mặc đôi chút , Trần Cảnh khẽ nhăn mày , sau đó thở dài một hơi : " Được rồi , Đỗ ái khanh có chuyện gì cứ đứng lên rồi nói " .


" Muôn tâu thánh thượng , lão thần muốn tố cáo một người...Hắn nửa đêm tiến vào tư phủ vì ân oán riêng mà ra ray sát hại con trai ta " .


Không biết ai là kẻ mở lời , nhưng lúc này văn võ bá quan mấy chục người đang bắt đầu xôn xao , có kẻ còn thủ thỉ vào tai nhau rồi đưa ánh mắt tò mò mang theo chút khinh miệt nhìn sang bên tả nơi Ngọa Long Vương Lý Khâm đang đứng .


" Đỗ thượng thư.. Ngài cứ mạnh dạn nói đi , bất kể là ai , hoàng thượng cũng sẽ đòi cho ngươi một câu công đạo " .


" Đúng....Kẻ này tại trong kinh thành , đứng dưới long uy lại xem thường vương pháp ra tay giết người , không những vậy , bị hại còn là con trai tế tự độc đinh của công thần lập triều " .


Lúc này chợt có tiếng ho nhẹ , một lão già gầy yếu , tướng mạo bình phàm mặc cung bào màu tím từ bên trong cánh gà chậm rải bước ra , khi lão xuất hiện cũng là lúc mọi âm thanh nghị luận đứt đoạn rồi im bặt , trên dưới bá quan cùng cung kính đồng thanh : " Gặp qua Thái Sư " .


Ngay cả Trần Cảnh trên cao cũng chợt giật mình , hắn vội vàng đứng dậy , nhẹ cúi đầu : "Hoàng thúc... người thân thể không tốt , sao lại thượng triều " .


" Ta thật có bệnh trong người , nhưng nay đất nước trên dưới nguy cơ bốn bề , nam có Chiêm Thành làm loạn , bắc Mông Cổ hoành hành , vả lại chuyện nội triều còn chưa êm thấm , vừa rồi ta nghe qua Đỗ thượng thư có nói , con trai hắn bị người sát hại ngay trong tư phủ , chuyện này là thật ? " .


Trần Thủ Độ khó khăn ngồi xuống chiếc ghế đã được kê sẵn tại vị trí trung tâm ngay bên dưới long tọa , y đảo mắt một vòng , đôi mắt này vô cùng sắc bén , mơ hồ còn phát ra tinh mang cộng với khí thế băng lãnh chấn nhiếp nhân tâm khiến người khác cảm giác khó bề thân cận.


" Đỗ thượng thư...Ngươi có sớ cứ tâu " Trần Cảnh cất lời .


" Muôn tâu thánh thượng , thần tố cáo Lý Khắc Điệp ngự sử quan , con trai Ngọa Long Vương Lý Khâm ". Đôi mắt long sòng sọc chất chứa thù hận , Đỗ Hiền quay người chỉ tay vào thanh niên đang đứng ngay sau lưng hắn .


Lời vừa dứt , đại điện lại xôn xao , có kẻ còn thất thố mà hét lên kinh hãi , tràng cảnh ngay lập tức náo loạn , ai nấy đều biểu hiện lên khuôn mặt vẻ bất bình thay cho khổ chủ .


" Thật không ngờ Lý Trạng Nguyên lại cả gan như vậy , chắc lại là tuổi trẻ hiềm khích nhỏ dẫn đến nảy sinh mâu thuẩn đây mà " .


" Ai...Tuổi trẻ thật nông nổi , giết người đền mạng là cái lẽ thường tình , chỉ tiếc cho một nhân tài như sao mai nhanh chóng lụi tàn , chắc tại vì Ngọa Long Vương quá nuông chiều.." .


Người bất bình , người ca thán , có kẻ lại hả hê bụng dạ , không ai bảo ai mà tất cả cùng hướng ánh mắt nhìn sang vị trí nơi Lý Khắc Điệp đang đứng .


Lý Khâm lúc này mới như bừng tỉnh , hắn giật nảy mình một cái , sau đó đỏ mặt tía tai lớn tiếng :" Đỗ Hiền... Ngươi xàm tấu , lộng ngôn , không những thế còn ngậm máu phun người , vu oan giá họa , bệ hạ tại thượng , ngươi nói con trai ta giết chết hài tử nhà ngươi ? Vậy bằng chứng đâu ? " .


" Ngọa Long Vương bình tĩnh , Đỗ thượng thư ngươi nói Lý Trạng Nguyên nửa đêm lẻn vào tư phủ , giết chết con trai ngươi , chuyện này không thể đùa được , ngươi có bằng chứng không ? " . Trần Cảnh nhíu mày khẽ cất lời.


" Muôn tâu thánh thượng , người chết rồi thì lấy gì đối chiếu đây ? Hơn nữa , kẻ thủ ác cũng nhanh chân chạy trốn , nhưng mà , đêm hôm qua Đông Nhạc Vương Trần Khiêm làm khách tại tệ phủ , một khắc khi nhi tử trút hơi thở cuối cùng đã nhắc đến Lý Khắc Điệp , điều này có Đông Nhạc Vương cùng gia nhân trên dưới trăm người làm chứng " .


" Thần có thể làm chứng , cũng khẳng định kẻ thủ ác chính là khuyển tử nhà họ Lý " .


Bên ngoài cửa lớn một đại hán to cao thân mặc chiến giáp hùng hổ tiến vào , dường như hắn không hề quan tâm đến sự xuất hiện của chúng nhân .

Sau mấy bước chân đã tiến đến hàng đầu tiên , đưa mắt nhìn Trần Cảnh cùng Trần Thủ Độ trên cao sau đó chỉ cúi đầu hành lễ : " Trần Khiêm bái kiến hoàng thượng...Bái kiến hoàng thúc " .


" Lý Khắc Điệp ! Chuyện này là thật ? Ta nghe nói Lý gia toàn tộc đổi thành họ Vũ , chưa cáo tri , chưa thông qua thánh chỉ , xem thường hoàng thượng , nay lại cả gan giết người chốn thanh thiên , tội chồng thêm tội , thánh thượng ! Chỉ với hai tội danh này Vũ Khắc Điệp đáng chết ngàn lần , ngay cả Lý gia ..À không..Vũ gia cũng đều khó thoát " .


Tên thái giám mắt lươn hôm trước truyền thánh chỉ phong vương , tay phe phẩy cây phất trần lên tiếng , giọng the thé , hắn cố nhấn mạnh hai chữ Vũ gia cùng biểu cảm trên khuôn mặt như rõ ràng chính mình đã định ra tử tội .


Lý Khắc Điệp trước sau vẫn trầm mặc lúc này nhàn nhạt mở lời , thanh âm như có như không : " Hoạn quan ngươi om sòm làm gì ? Ta chưa nhận tội thì phải , vả lại hoàng thượng còn không lên tiếng , ngươi đã cắn vội " Lý Khắc Điệp cũng bắt chước hắn , nhấn mạnh hai chữ hoạn quan .


" Ngươi !!!" Như bị đụng chạm đến chỗ yếu mềm nhất , thân hình y khẽ run lên , khuôn mặt đỏ lừ vì xấu hỗ ấp úng hồi lâu không nói nên lời .


" Muôn tâu hoàng thượng , thật sự thần không biết kẻ khác có ý đồ gì khi cố tình gán ghép cho ta một cái tử tội , nhưng thần tin bệ hạ cũng rõ ràng.


Ta cùng Đỗ Minh Lâm không có tư thù lại không biết phải lấy gì làm động cơ để giết hắn , hơn nữa Đỗ phủ đâu phải cái chuồng gà để người khác xuất nhập tùy ý , Một Võ Linh cảnh nhất trọng như ta liệu có thể tại đầm hùm hang cọp kia hoành hành ngang ngược ? Nếu như là ta giết hắn mà nói ! Chỉ có thể giết trong mộng cảnh " .


Lý Khắc Điệp từ tốn nói , không nhanh không chậm , không nóng nảy cũng không hề nhân nhượng , thanh âm phiêu dật khi trầm khi bỗng tựa tiếng chuông đồng , hắn sinh ra đã có biệt tài hùng biện tuy tuổi trẻ nhưng lại thông minh cơ trí hơn người , há không thể nhìn ra một chút thủ đoạn kia là muốn dồn Lý gia vào chân tường.


" Ngươi còn dám hoạt ngôn , có bổn vương tại đây làm chứng " Trần Khiêm giận dữ quát dài .


" Đỗ thượng thư , Trần vương gia , hai ngươi cam đoan tiểu bối là kẻ giết người , vậy giết người cũng phải cần tang chứng vật chứng , ta lấy gì để giết chết Đỗ Minh Lâm ? Hung khí đâu ? Là ai tận mắt nhìn thấy ? Vãn sinh kính trọng hai ngươi , đầu tiên là tiền bối võ lâm , thứ hai là công thần hai thời đại nhưng không thể vì cùng Lý gia ta có chút tư thù mà vội vàng quy chụp vu oan giá họa , tội này đều không nhẹ đâu " .


" Haha.. Chết đến đầu còn quanh co chối cãi , ta đã điều tra , ngươi đốt mê hồn hương hạ gục đám thủ vệ sau đó lẻn vào Đỗ phủ cùng Đỗ Minh Lâm giằng co một trận , cuối cùng dùng Long Đao Bát Thức tuyệt học Lý gia giết chết hắn " Trần Khiêm quay người bước xuống một bước , khí thế Võ Tông cường giả đè ép chúng nhân như muốn buộc Lý Khắc Điệp phải ngoan ngoãn cúi đầu thú nhận .


Lý Khắc Điệp khẽ cười , cũng ương ngạnh ngẫng cao đầu , mặc dù dưới Võ Tông uy áp có đôi chút cảm thấy khó thở :" Ngài nói có vẻ súc tích ngắn gọn lại vô cùng thuyết phục , dùng mê hồn hương ? Cùng Đỗ Minh Lâm giằng co một trận.


Vương gia nên nhớ nay là tháng chạp , tiết trời ẩm ướt vả lại hôm qua hàn phong không ngừng thổi , nếu ta dễ dàng đốt mê hồn hương có phải chỉ đơn giản đánh gục mấy tên hộ vệ canh cửa ? hay cả Đỗ phủ đều ngủ say như chết ? .

Hơn nữa ngài nói ta cùng Đỗ Minh Lâm giằng co ? Hắn và ta đều là Võ Linh cảnh tuy không nói đánh đến thiên băng địa diệt nhưng cũng không thể không có lấy một chút động tĩnh , ngược lại động tĩnh khẳng định là rất lớn , vậy người Đỗ gia đi đâu ? Võ Tông ngài có mặt tại đó đi đâu ? " .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Việt Tiên Đồ.