Chương 125: Chia tay?
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2178 chữ
- 2022-02-04 05:10:30
Anh không phải không thích ăn mì em nấu!
Nhưng anh không bao giờ ăn thức ăn cô hâm lại vào ngày hôm sau, càng không ăn màn thầu mà cô lấy từ căng tin về, cũng sẽ không dùng vỏ chăn ga gối đệm mà cô mua từ chợ đêm. Những bộ quần áo đó, thỉnh thoảng anh sẽ mặc một lần, lần sau đã không biết nó thành vải gì rồi.
Trước kia là cô không để ý, cho dù là có để ý đến, đổi thì đổi thôi, nhưng bây giờ cô hiểu rồi, đó không chỉ là đổi đi đơn giản như vậy, là anh nhường nhịn, dung túng, thỏa hiệp! Vì vậy anh mong cô cũng thỏa hiệp như anh, chấp nhận lẫn nhau, nhưng không can thiệp quá nhiều.
Nhưng cô không làm được!
Cô không làm được việc không hỏi không rằng bạn trai thậm chí là người chồng tương lai, tự mình sửa đổi:
Đó là chuyện của anh, em cảm thấy chúng ta không thích hợp, miễn cưỡng ở bên nhau cũng không có kết quả gì cả.
Hạ Diệu Diệu, bây giờ em muốn chia tay anh?
Hà An nói đến hai chữ cuối cùng đó, trái tim như bị thắt lại, cảm xúc xa lạ đó lập tức lan ra khắp người! Hạ Diệu Diệu cũng không dễ chịu, cảm thấy hít thở không thông,
chia tay
, có muốn cứu vãn thế nào đi nữa, cuối cùng cũng đi đến bước đường này! Giọng Hà An đột nhiên trầm xuống:
Em chê anh không có việc làm thì em nói, anh sửa?
Không phải.
Phải chính là phải!
Anh đã cúi đầu thấp đến nước này rồi! Em còn muốn thể nào nữa! Hà An không kiểm soát được cảm xúc, biểu cảm gần như vặn vẹo!
Hạ Diệu Diệu xoay người rời đi. Hà An lần nữa kéo cô lại, đôi mắt đỏ lên nhìn cô:
Hạ Diệu Diệu! Chúng ta vẫn đang tốt như vậy, em có gì thì nói với anh, anh có thể sửa được thì nhất định sửa! Nhưng về vấn đề tiền bạc, anh cho rằng tiền tiết kiệm của ba mẹ anh có thể đủ cho chúng ta sống cả đời, tại sao khi anh có thể sống nhàn nhã lại phải đi chịu tội. Em tiêu tiền thể nào có cách của em, anh tiêu tiền thế nào có cách của anh, anh cảm thấy em không nhất thiết cứ phải quản cách sống của anh!
Em chỉ muốn quản lí ví tiền của anh.
Hạ Diệu Diệu không thèm nhìn anh, cất bước bỏ chạy. Hà An như một con thú bị nhốt, thậm chí không biết vấn đề xuất hiện ở đâu mà đột nhiên ập đến kết quả như vậy! Anh muốn nắm lấy! Muốn nỗ lực, thỏa hiệp vì nó, thậm chí làm việc không giống với phong cách của anh là đến xin lỗi nhưng cái gì cũng không được! Anh làm sai ở đâu chứ! Cô có lí do gì mà không chấp nhận! Tôn nghiêm của anh! Nguyên tắc của anh! Lập trường của anh! Thậm chí sự kiên trì của anh! Anh đã không tiếc nhượng bộ, tại sao cô vẫn không thể!
Tại sao?
Chia tay rồi?
Chỗ Khổng Đồng Đồng cũng là thuê chung với người khác, điều kiện nhà ở còn không bằng tiểu khu ở Thu Môn, một tháng năm trăm, không bao gồm điện nước. Hạ Diệu Diệu đến vừa hay, để tránh cô ở một mình một nhà sợ hãi, còn có thể gánh vác một phần tiền thuê nhà với cô.
Hạ Diệu Diệu chỉ khác mà không nói chuyện. Khổng Đồng Đồng thấy vậy, cầm chậu lấy nước cho cô rửa mặt. Hạ Diệu Diệu sụt sịt:
Có phải trồng tớ xấu lắm không... Khóc lâu như vậy, mắt chắc chắn bị sưng rồi, ngày mai đi làm thế nào đây...
Vì vậy nhanh chóng lau đi, rửa mặt rồi đi ngủ.
Hạ Diệu Diệu sau khi rửa mặt xong, nằm trên giường cùng Khổng Đồng Đồng nhìn trần nhà, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối:
Tớ lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Ừm, không có sự chen chân của người thứ ba, tâm trạng chia tay cũng sẽ tốt hơn một chút...
Tâm trạng Hà An cực kỳ không tốt, tất cả cảm xúc tiêu cực đều ập đến, Hạ Diệu Diệu muốn chia tay?
Hà An cười khì, cô muốn chia tay! Anh làm gì có lỗi với cô chứ! Vậy mà cô lại muốn chia tay!
Hà An mấy ngày nay đều không ổn, nghĩ thế nào cũng hiểu được tại sao chuyện lại đến nước này.
Vương Phong Long trên đường tan làm nhìn thấy anh một lần, không dám chào hỏi mà đi vòng qua, nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh không ổn. Sau đó Vương Phong Long liền hỏi Trương Tấn Xảo có biết chuyện gì không? Có phải hai người lại cãi nhau không. Giọng nói Trương Tấn Xảo dịu dàng:
Đúng là chia tay, Diệu Diệu và anh ta chia tay rồi.
Chia tay rồi?
Giọng Vương Phong Long không ý thức được mà có chút cao lên, phát hiện mình phản ứng hơi quá, lại nhanh chóng bình tĩnh lại hỏi:
Tại sao?
Không rõ.
Trương Tấn Xảo không nói cho Vương Phong Long biết, cô cảm thấy có nói với Vương Phong Long thì anh cũng không hiểu được. Vương Phong Long cẩn thận hỏi:
Ai nói trước vậy?
Diệu Diệu.
V, nếu ngài Hà để lộ thân phận ra, lớp trưởng Hạ còn dám như vậy sao?
Công việc của anh thế nào?
Trương Tấn Xảo chuyển chủ đề.
Còn thể nào nữa, làm việc lặt vặt, in ấn giấy tờ, chạy lên chạy xuống, người mới thể nào thì anh như vậy.
Trương Tấn Xảo cười:
Làm gì mà thê thảm như anh nói, làm tốt vào, em tin anh.
Tuần này anh đi tìm em.
Trương Tấn Xảo xấu hổ lấy tay cuộn dây điện thoại, đè thấp giọng xuống:
Thôi mà, anh đến đó cũng không tiện.
Tiện, tối thứ Sáu anh qua, đợi anh.
Boss Hà yêu rồi chia tay, chỉ cần không ở trước mặt anh, không nhìn thấy, Vương Phong Long có ngu mới chạy lại trước mặt. Nhỡ boss Hà thấy mùa tốt nghiệp chơi đủ rồi, kể cả không phải, tình huống thảm hơn, boss Hà bị đá, anh chạy lên để mà chết à? Anh có được nhận tiền lương này đâu.
Vương Phong Long cảm thấy cần phải nhắc nhở Lý Hưng Hoa, đừng có tìm boss Hà để chạy cửa sau cho bạn gái nữa. Boss Hà đang thất tình, không cẩn thận sẽ bị trọng thương.
Hà An trầm lặng hai ngày, đột nhiên gọi điện cho Hạ Diệu Diệu, coi như ngày hôm đó cô chỉ nói chơi thôi, anh có thể coi như không nghe thấy, vẫn có thể giữ lại chút độ lượng cho cô.
Hạ Diệu Diệu thấy số gọi đến hiển thị trên màn hình, tiếp tục làm việc, cô không nghe, nhưng cũng không tắt, cứ để nó reo, reo đến khi dùng. Hà An nóng nảy, tại sao không nghe máy, anh đã không chấp rồi, cô còn muốn quậy đến khi nào nữa! Cứ tiếp tục như vậy hay ho lắm sao! Không phải anh đã thỏa hiệp rồi, đã đồng ý đi tìm việc làm! Còn có gì là không thể Muốn anh đi công ty của cô phải không? Được, anh đi! Chỉ là một vị trí làm việc thôi mà! Hà An trực tiếp gọi cho thư kí Thi.
Chức vị không cao cũng không thấp, phù hợp với thân phận thực tập sinh, công việc so với trước đó Hạ Diệu Diệu tìm cho anh còn tốt hơn, nhẹ nhàng hơn, tiềm năng thăng chức cũng lớn hơn, nói trắng ra thì là người chạy cửa sau, mới có thể vào bộ phận cấp thiếu gia.
Thư kí Thi thấy vậy cảm thấy khổ thân ngài Hà nhà anh ta quá, ngài Hà đang trong kỳ nghỉ không nghỉ ngơi, lại chơi trò thực tập như họ. Tuy nhiên có lẽ là ngài Hà vĩ đại nhà họ muốn khác người, nhân cơ hội của kỳ nghỉ cuối cùng, đi trải nghiệm sự vất vả của thực tập sinh một chút!
Ngài Hà nhà họ đúng là thương người, có tấm lòng bồ tát. Tổng tài đương nhiệm của Hồng Đại đột nhiên có cảm giác như bị bánh rơi vào đầu, đường đường họ hàng của họ hàng của thư kí Thi tập đoàn Hoà Mộc lại đến công ty của ông ta thực tập, đây là vinh dự lớn. Mặc dù là họ hàng xa, nhưng sau này chả phải là họ sẽ có giao tình với thư kí Thi rồi sao.
Có quá nhiều người muốn thiết lập quan hệ với thư kí tổng quản của ngài Hà, ông ta có thể chạm một góc đã là ông trời ban ân.
Vì vậy ông Thạch, tổng tài đương nhiệm của Hồng Đại cực kỳ thân dân mà quyết định gặp người họ hàng của họ hàng của thư kí Thi, cũng coi như là chào hỏi, sau này cũng dễ nói chuyện với thư kí Thi. Ông Thạch rất hoành tráng, dù ông có lấy lòng thư kí Thi thể nào đi nữa cũng là chuyện của ông ta và thư kí Thi, còn về họ hàng của anh ta, ông đường đường tổng tài đương nhiệm của Hồng Đại còn chưa đáng để vào mắt, chẳng qua là một đứa nhóc còn chưa tốt nghiệp mà thôi.
Tâm trạng Hà An không tốt, không có hứng thú hàn huyên với bất kì ai, không đợi tổng tài Thạch ra oai, Hà An đã không nhẫn nại mà lãnh đạm hỏi:
Bộ phận nào?
Bình thường Hà An không đến mức mất kiên nhẫn như vậy, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng.
Sắc mặt của Thạch tổng lập tức trở nên xấu hơn cả Hà An, thanh niên kiểu gì vậy! Một chút phép lịch sự cũng không có, nếu không phải là nể mặt thư kí Thi, ông đã đuổi cô cậu ta ra rồi. Nhưng nghĩ lại, cuối cùng Thạch tổng chỉ lạnh mặt xuống, để cho thư kí đưa tên chướng mắt này đi ra!
Hà An vào Hồng Đại thực tập đúng như kỳ vọng của Hạ Diệu Diệu, anh không đi đến vị trí làm việc mà trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Diệu Diệu ở bộ phận biên tập, trên cổ là chiếc thẻ nhân viên thực tập vừa lấy được, anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc:
Chúng ta nói chuyện đi.
Anh đã vào rồi, cô không có cớ gây sự, vì vậy bây giờ có thể nói chuyện.
Hạ Diệu Diệu giật mình nhìn anh, càng giật mình khi anh đứng ngay trước mặt cô gọi cô ra ngoài nói chuyện, cô đang trong giờ làm! Xung quanh đều là đồng nghiệp, không nhìn thấy sao?
Hà An không nhìn thấy, cô đã đòi chia tay rồi, anh mặc kệ người khác thế nào:
Em ra ngoài đi! Chúng ta nói chuyện!
Hạ Diệu Diệu chú ý thấy đã có người nhìn lại đây, lập tức hạ thấp giọng xuống:
Anh làm gì? Em đang trong giờ làm! Đợi em tan làm đã.
Nếu anh muốn bây giờ nói thì sao?
Hà An nhìn cô chằm chằm, chỉ là đơn thuần muốn nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu cười trừ với các đồng nghiệp xung quanh, lập tức lạnh mặt nhìn sang Hà An, thấp giọng nói:
Anh đừng gây sự có được không? Em còn phải làm việc! Có gì đợi em tan làm đã.
Hà An nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa:
Anh đợi em ngoài cửa.
Sau đó anh thực sự đợi cô ở ngoài cửa. Bộ phận Biên tập của Hồng Đại toàn là cửa kính sát đất, không có tường, có một lớp cửa sổ cuốn, chưa từng kéo xuống, vì vậy tất cả mọi người đều nhìn thấy có một khuôn mặt lạnh lùng đứng đợi Hạ Diệu Diệu ở bên ngoài.
Các đồng nghiệp ở đây còn tò mò hơn hơn hồi đi học, không kém các cô.
Diệu Diệu, ai vậy? Bạn trai?
Sao thế, cãi nhau sao? Người lần trước ở ngoài kí túc có phải anh ta không?
Đẹp trai quá, bạn học hay là đồng hương thế? Được đấy!
Nói xong người nói còn không quên nhướng mày.
Sao tôi thấy cổ anh ta cũng đeo thẻ làm việc của công ty mình, anh ta cũng là người công ty mình? Bộ phận nào mà sao không nghe cô nói qua?
Giữ bí mật ghê ha!
.
Anh ta tìm cô làm gì vậy, nhanh ra đi, đợi tan làm làm gì, công việc của chúng ta sớm một phút hay muộn một phút không có quan trọng vậy đâu.
Đúng thế, đừng để bạn trai đợi lâu.