Chương 166: Không được mách tội
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2078 chữ
- 2022-02-04 05:10:35
Hạ Tiểu Ngư đưa mắt lại về phía chiếc hộp trang sức:
Sao con đã về rồi?
Hạ Thượng Thượng nhảy qua đống hỗn độn trên nền nhà, không quên mở miệng nói qua loa:
Con đánh nhau với bạn, cô giáo bảo con gọi phụ huynh.
Hạ Tiểu Ngư lấy một chiếc cặp tóc kẹp lên đầu mình:
Con không nói với cô giáo là nhà con không có ai à, ông bà con đi lại không tiện.
Con nói rồi, con bảo tự mình chịu trách nhiệm, các cô không nghe, con đang định cõng bà đến trường, nhưng cũng không nổi, dì ơi, di đang làm gì đấy?
Thượng Thượng cầm chiếc buộc tóc bông lên, ấn qua ấn lại, chiếc mắt mèo nhỏ trên đó thật đáng yêu, cắn một miếng xem có ăn được không.
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy vội vàng rút dây buộc tóc khỏi miệng cháu:
Con làm gì thế! Làm hỏng của mẹ rồi là dì cháu mình thảm đấy.
Hạ Thượng Thượng lập tức tóm lấy mâu thuẫn chủ yếu của vấn đề:
Dì lấy đồ của mẹ con à?
Sao gọi là lấy, dù chỉ mượn dùng thôi, dùng xong rồi sẽ trả lại cho mẹ con, dì cảnh cáo con, nhất định không được nói cho mẹ biết. Nếu con nói cho mẹ biết, dì sẽ không mua kem cho con nữa.
Hạ Thượng Thượng đảo mắt thật nhanh:
Con muốn ăn ba cái.
Dì mua cho con bốn cây nha.
Hạ Thượng Thượng nghe vậy lập tức vui mừng, tiện tay cầm hai chiếc lên:
Con cũng mượn dùng, không nói cho mẹ biết.
Hạ Tiểu Ngư vội vàng cướp lại:
Bỏ xuống ngay! Làm mất thì sao!
Cô sẽ bị chị gái mình chặt tay, đúng rồi, chiếc vòng tay lúc nãy rơi đâu mất rồi. Chết rồi, trước khi chị cô nâng niu như vậy, nếu như cô lấy đi thật, chị cô tức giận thì sao đây. Hạ Thượng Thượng nhân lúc dì cúi đầu tìm đồ, đưa tay ra nhặt lấy hai cái, haha, hình con thỏ kia thật đáng yêu. Hạ Tiểu Ngư dậy ngay nắp lại, cầm một hộp bỏ đi:
Con ở nhà, dì ra ngoài một lúc, nói với bà ngoại, trưa dì không về ăn cơm.
Hạ Thượng Thượng vội vàng đuổi theo:
Nhớ đừng nói cho mẹ biết chuyện con đánh nhau.
Tiếng Hạ Tiểu Ngư càng ngày càng xa:
Yên tâm đi!
Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Ngư thuê một bộ váy lông cừu màu trắng thắt eo dài qua đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo gió kiểu dài màu xanh nhạt đang mốt, mái tóc dài bài phất phơ trên vai, tay đeo một chiếc vòng được kết lại bằng những hạt cườm hồng lấp lánh, càng tôn lên đôi tay vốn đã mịn màng trắng trẻo của cô. Chính giữa chiếc thắt lưng đen, là một viên ngọc xanh lấy xuống từ chiếc ghim cài áo, chỉ hòn đá nhỏ thôi nhưng dường như khiến cả bộ đồ sáng rực lên.
Nếu như không phải vì kích cỡ của nó không nhỏ, thì cửa hàng trang sức tháo nó ra đã tưởng đó là đồ thật, nhưng chỉ thế thôi, bọn họ vẫn không bỏ cuộc, nhất định phải cầm nó đi giám định. Giám định cái nỗi gì! Nếu là thật, thì sao chị cô phải đá anh chàng đó.
Cô còn chọn một chiếc buộc tóc thủy tinh hình quả táo mà mình sớm đã nhắm trúng, quá nổi bật trên mái tóc đen mượt bóng sáng, trên cổ là chiếc dây chuyền mà anh rể cũ tặng mẹ, rất hợp với khuôn mặt trong sáng đáng yêu của cô. Hạ Tiểu Ngư sững sờ, dán mắt vào hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương.
Hóa ra cô có thể xinh đẹp như vậy... Hạ Tiểu Ngư ngượng ngùng vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, vẻ sang trọng quý phái không kém phần tinh tế, chẳng trách mẹ cô giấu nơi đầu giường không muốn đem cho cô. Cô nghĩ đến việc mình đeo chiếc vòng này đi thuê đổ thuận lợi không tưởng, âm thầm sung sướng đắc ý. Quả nhiên là ngoại hình tốt, làm gì cũng tiện. Hạ Tiểu Ngư mừng rỡ đắc ý hôn lên sợi dây chuyền:
Cảm ơn bọn mày, về rồi tao nhất định sẽ hồi phục nguyên mẫu cho bọn mày, cổ lên.
Hạ Tiểu Ngư kiêu hãnh ngẩng cao đầu, cả thân hình xinh đẹp kiều diễm giờ đây lại thêm phần sang trọng cao quý.
Cô đã nghe ngóng đâu ra đấy rồi, hôm nay Hồng Triết làm ca sáng, cô sẽ cho anh một bất ngờ lớn. Trên tàu cao tốc, Hạ Tiểu Ngư tưởng tượng ra cảnh anh vui mừng khi nhìn thấy mình, rồi dùng bàn tay vừa làm móng màu hồng buốt ve chiếc túi hàng hiệu vừa thuê được, cười ngọt ngào. Chiếc vòng tay màu hồng, cùng với bộ váy hồng nhạt, thêm chiếc túi xách cùng màu, lại thêm chuyện cô trông xinh đẹp trẻ trung rạng ngời, đủ để thu hút ánh nhìn của mọi chàng trai đi qua. Phía đối diện, có một vị hành khách lớn tuổi nhìn Tiểu Ngư hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
Cô gái, viên ngọc xanh trên thắt lưng của cô đã mua lâu rồi đúng không.
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy chau mày, vội vàng dùng túi xách che ngực, yêu râu xanh! Nhìn cái gì đấy!
Vị khách già chững người lại, rồi đột nhiên để ý đến sự bất lịch sự của mình, vội vàng thanh minh:
Cô gái, đừng hiểu lầm, tôi không có ý gia cả, tôi chỉ là giáo sư khoa Thiết kế trang sức của Đại học Thu Môn, đây là danh thiếp của tôi...
Nhưng viên đá đó quả thật quá đẹp, nếu như để ông thiết kế.
Cô dùng một viên đá quý xem chừng chất liệu không hề tầm thường thế này...
Hạ Tiểu Ngư vội vàng đứng dậy, xách túi chạy! Cái gì mà chất liệu không tầm thường! Đúng là đồ lừa đảo, Đại học Thu Môn thì có thể lừa được cô sao, chị cô còn tốt nghiệp Đại học Thu Môn đấy!
Chuyến bay mang số hiệu A1695 từ xx đến XX sắp đến nơi, xin mời các hành khách...
Chuyến bay mang số hiệu C3125 từ xx đến xx sắp cất cánh, các hành khách hãy mau chóng làm thủ tục...
Từ xx bay đến xx...
Giọng nói thánh thót vang vọng khắp sân bay, Hạ Tiểu Ngư đứng nơi phòng chờ đây người qua lại, nhìn lên trần nhà, trên đó là một không gian rộng lớn nhìn mãi không thấy điểm dừng, rồi cô lại nhìn dòng người với nhiều màu da, dân tộc, quốc tịch khác nhau đang đi đi lại lại, mỗi nhân viên đều đang tận tụy làm công việc của mình, mọi cử chỉ, động tác đều toát lên vẻ lịch thiệp khiến người ta ngưỡng mộ. Hạ Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, ôm lấy cái bầu không khí khiến cô ngưỡng mộ ấy.
Cô mỉm cười bỏ cánh tay xuống, kiêu hãnh vì anh trai và bạn trai mình đều làm việc ở đây. Mặc dù cô không mấy giỏi giang, nhưng người thân bạn bè của cô không phải đều rất giỏi giang đó sao?
Bộ Quản lí kĩ thuật phi hành... đang ở đâu...
Hạ Tiểu Ngư cầm tờ giấy lên xem, rồi lại lúng túng nhìn ngó xung quanh, đối diện với một nơi to đến khó tin như thế này, cô bỗng nhiên thấy quá chới với:
Ở đâu...
Hạ Tiểu Ngư nhấc chân lên, đi hỏi thăm vài người, nửa tiếng sau, cô vẫn đang đi lòng vòng không phương hướng:
Ở đâu nhỉ?
Hạ Vũ đem theo người xuống phía dưới quan sát, đến phòng chờ phía dưới, đã nhìn thấy ngay em gái mình đang đi lại dọc ngang, cậu ngạc nhiên, nói với nhân viên:
Các cậu đi trước đi, tôi có chút việc.
Được.
Em đến đây làm gì?
Hạ Tiểu Ngư giật nảy mình, nhìn thấy anh trai liền cười tươi, nghiêng đầu nhìn anh mình từ đầu đến chân, nịnh nọt nói:
Anh mặc bộ đồng phục này đẹp trai quá, đúng lúc em...
Hạ Vũ quay đầu đi không muốn nghe em mình nói tiếp, không cần hỏi anh ta cũng biết em gái mình đến đây làm gì.
Anh ơi...
Hạ Vũ bỗng nhiên nhấc tay em gái lên:
Mấy thứ này ở đâu ra!
Rồi lại nhìn lên tóc cô, tức giận:
Em lại tự tiện động vào mấy thứ này!
Cô có nghĩ đến cảm giác của chị gái mình khi nhìn thấy những thứ này! Cho dù chị không để bụng, nhưng những thứ vớ vẩn do con người kì quặc ấy tặng, sao lại lật lên làm gì. Sợ chị mình quên mất sao?
Sao cậu lại có một cô em gái rỗi việc thế này!
Anh buông tay ra! Anh làm em đau rồi!
Hạ Tiểu Ngư giằng tay mình ra:
Em.. em đã mua keo dán rồi, lúc nào về em dán lại cho chị là được chứ gì, hơn nữa, mấy hôm nay không phải là cuối tuần, chắc chắn chị sẽ không về nhà đầu, anh lo cái gì chứ...
Hạ Vũ nghe vậy càng tức giận:
Em...
Hạ Tiểu Ngư tỏ vẻ thản nhiên nhìn anh mình! Em cái gì mà em! Hạ Vũ thấy vậy quay phắt đi! Không buồn nhìn em mình thêm nữa!
Hạ Tiểu Ngư vội vàng gọi theo:
Anh ơi, anh, anh còn chưa nói cho em biết phòng Quản lí kĩ thuật ở đầu...
Đi thôi... hức, chị gái chẳng thèm ngó ngàng đến, cổ động vào thì đã sao, không biết chừng chị cô đã quên mất sự tồn tại của những thứ này. Chị cô mà biết cũng sẽ không để bụng, mà cô cũng chẳng đeo đến trước mặt chị gái mình làm gì, đổ ki bo!
Phòng Quản lí kỹ thuật... phòng Quản lí kỹ thuật...
Giang Hồng Triết, có người tìm cậu.
Vương Siêu mặc bộ đồng phục lam xen trắng, mỉm cười gọi công tử con nhà quyền thể Giang Hồng Triết, rồi lập tức ghé sát vào tai anh ta:
Một cô gái cực kì xinh đẹp, ông anh có phúc rồi.
Giang Hồng Triết nghe vậy đấm cậu ta một cái:
Nói cái gì thế
rồi đặt tài liệu trên tay xuống đi ra ngoài.
Vương Siêu thấy vậy, liền bàn ghế đến gần hội anh em cùng phòng:
Đại mỹ nữ tuyệt đẹp, cực kì đáng yêu, xinh hơn Lâm Vân Huyện nhiều.
Thật à, còn có người xinh hơn Lâm Vân Huyền.
Lâm Vân Huyên chẳng qua khí chất tốt, chứ chị Ba nhà ta còn xinh hơn cô ta nhiều.
Vương Siêu bĩu môi bình phẩm:
Cô gái hôm nay không giống như vậy, xinh đẹp lại đáng yêu, đáng yêu lại có chút nghịch ngợm, tóm lại... đúng là một đại mỹ nhân sáng ngời trước mắt, anh Triết có số đào hoa rồi đây.
Đẹp đúng như lời cậu nói?
Tất nhiên khí chất tuyệt vời, ngây thơ mềm mại, rất có cảm giác! Các cậu nói xem, bây giờ con gái đều mờ mắt hết rồi hay sao mà ai cũng thích anh Giang nhà mình.
Vương Siêu, cậu có ý gì đây! Cẩn thận kẻo anh Giang nghe thấy sẽ xử lí cậu.
Bỗng nhiên, có một âm thanh trầm trầm vang lên từ góc phòng bên cạnh:
Người mà các cậu nói lẽ nào là Hạ Tiểu Ngư...
Bốn người đột nhiên quay đầu lại:
Hạ Tiểu Ngư là ai?
Thôi, quan tâm nhiều làm gì, đi xem người đẹp đã, tôi phải xem xem có phải Vương Siêu phóng đại lên không.
Tôi cũng đi! Tôi cũng đi!
Hạ Tiểu Ngư quay đầu lại, trên hành lang màu lam sáng rực, cố cười tươi như hoa:
Hồng Triết.
Giang Hồng Triết đứng sững tại chỗ, cứ như thể nhìn cô, mặc dù anh ta biết Hạ Tiểu Ngư xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có chói lòa thể này, đã không chỉ là xinh đẹp, còn có cả sự kiều diễm, cố giống như một nàng công chúa bước ra từ lâu đài, đem theo ánh hào quang sáng chói, nhìn anh ta mỉm cười.