Chương 201: Nỗi lo của hạ vũ (3)



Ba tự dọa mình thôi.
Hạ Vũ khuấy đều nhân thịt, đột nhiên hỏi:
Mẹ nói chị và anh Cao chuẩn bị đón Thượng Thượng đi à?



Ừ.
Hạ Diệu Diệu nắn bột mì:
Trước đó mấy ngày hộ khẩu không có chứng thực, những thủ tục khác chưa bổ sung hoàn tất, đành phải ở cùng ba mẹ một thời gian, hiện tại làm xong, vẫn nên để con bé đi theo bọn chị.
Hạ Vũ gật đầu thừa nhận:
Tìm nhà trẻ cho con bé chưa?
Chuyện này kỳ thật là cậu có ý nghĩ riêng.
Là trường anh Cao em tìm đó, trên đường chị đi làm, thuận tiện, trường học chất lượng, một tháng một ngàn sáu, cơm nước không tệ, môi trường cũng rất tốt, chị có qua xem, không có vấn đề gì.
Nói xong, cô cẩm thau nhân trên tay cậu qua nhanh chóng đảo lại hai lần, để ở bên cạnh, chuẩn bị dồn nhân bánh.


Chị có bao giờ nghĩ đến chuyện cho con bé học trường mầm non quốc tế chưa?
Hạ Vũ không có chuyện gì đứng ở một bên. Hạ Diệu Diệu buồn cười lấy bao bọc một hộp thức ăn lại:
Bị bệnh điện gì vậy? Đừng đứng ngẩn ra thế, cho dầu vào đi.
Lại còn trường mầm non quốc tế. Hạ Vũ tranh thủ làm nóng dầu trong chảo:
Em thấy nó rất tốt.

Tốt chỗ nào? Mỗi tháng tốn hơn hai mươi nghìn, chị có tiền cũng không tiêu phí vậy đâu đúng không, hơn nữa mỗi tháng chỉ có hai mươi nghìn sao, chẳng lẽ bán máu bán thận bù vào, thật sự khiến cả nước cảm động vì làm một người mẹ tốt đấy.
Hạ Vũ vừa nghe đã biết chị Hai không nghiêm túc:
Cũng không thể nói vậy. Vì tương lai của Thượng Thượng, tốn một ít tiền thì xá gì, ở trường mầm non cũng không quen biết ai, môi trường giao tiếp cũng rất yên bình nữa.



Đổi môi trường thì cũng giống như vậy. Em tưởng giống khu của chúng ta sao? Hàng xóm cũ ở cùng bảy tám chục năm, chỉ chút chuyện nhỏ xảy ra thì cũng có người nhà họ Đông nhà họ Lý ở bên cạnh, bên ngoài đều là người lạ, chuyện nhà ai thì người đó biết, yên tâm đi, trong lòng chị hiểu rõ mà.
Nói xong, cô ném một chiếc bánh đã gói xong vào bên trong chảo:
Dù ở đối diện cũng chưa chắc đã muốn biết tình hình của nhà em.


Hạ Vũ nhanh chóng lật chiếc bánh sắp phình to ra trong chảo:
Không thể nói như vậy, em nghiêm túc đó. Em đã tính thử rồi. Tiền lương của chị cộng thêm tiền lương của em, nếu anh Cao không ngại bỏ thêm chút nữa thì có thể đủ cho chi phí mỗi tháng của con bé rồi.



Cả nhà phải ăn mắm mút dòi chỉ vì cho Thượng Thượng đi học?!
Tam quan đính trên tường rồi à?
Không nghiêm trọng đến vậy đâu, em ăn ở đơn vị, bọn họ cũng có lo cơm, ba, mẹ bây giờ còn kiếm được ít tiền, chắc cũng đủ...

Em nói thật đấy à? Lại còn nói ba mẹ kiếm được ít tiền! Dám móc tiền quan tài của mẹ không sợ bà ấy giết chết em à? Đừng nghĩ những cái này nữa, nghĩ không được đâu, gì mà trường mầm non quốc tế, Trạm Vân chọn nhà trẻ cũng không tệ, trẻ con cũng không phải cái gì cũng cho được, đều phải thi cử đầu vào, chất lượng không thành vấn đề, đừng lo lắng.


Nói xong, cô chống cằm nhìn Hạ Vũ:
Thảo nào ba lo lắng cho em. Sao vậy? Chịu phải đả kích gì à? Hay cô gái em thích là thiên kim phú hộ? Cho nên yêu cầu cháu gái của mình phải học trường quốc tế để tương xứng?



Chị...

Được rồi, chị không nói nữa.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà trêu ghẹo:
Có người yêu là chuyện rất bình thường, dẫn về để chị xem xem có xinh đẹp không.



Không có mà.
Hạ Vũ nhìn thấy bánh cũng đã ổn, bỏ lên chảo rồi đột nhiên hỏi:
Chị và... ba của Thượng Thượng sao mà quen biết nhau vậy?
Nói xong, cậu không tự chủ lại giơ chảo lên, trong lòng nhất thời khẩn trương.


Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Tham khảo kinh nghiệm hả? Vậy thì em hỏi muộn rồi, mấy chuyện tình yêu học trò không còn phù hợp với xã hội bây giờ nữa, chị và anh Cao em...

Em muốn biết chị và ba của Thượng Thượng...
Nghe vậy, nụ cười xinh đẹp lập tức được thu lại, Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Vũ:
Em gặp ba con bé rồi à??
Cô khẳng định. Hạ Vũ vội vàng cúi đầu xuống, ngầm hối hận không ngừng, thật ngốc, chút xíu đã bị nhìn ra! Ngu chết được! Hạ Diệu Diệu đoán, khoảng thời gian cô gặp được Hà An quá ngắn, không tự chủ liền nghĩ như vậy:
Khi nào?
Hạ Diệu Diệu một lần nữa cúi đầu xuống. Hạ Vũ ấp a ấp úng, mười phần áy náy:
Khoảng... thời gian trước...
Nếu mọi chuyện giống như những gì cậu nghĩ, chị Hai nhất định không muốn cậu biết nên mới cực lực che giấu quá khứ:
Em...
Cứ cho là chị thật sự vì gia thế của Hà Mộc An nên mới quen anh ta thì cậu vẫn sẽ kính trọng chị hai.

Huống chi dụ được người có quyền thể như thế thì không có gì để buồn, cậu thân là con trai cũng không thể bảo hoàn toàn không có chút ảnh hưởng, không thể mặt dày vô sỉ hưởng thụ.


Sao em lại đột nhiên nhắc đến anh ta? Anh ta nói gì với em rồi?
Nhưng nghĩ lại cũng không phải. Ngay cả cô mà anh ta còn không dòm ngó đến thì huống chi là em trai của mình:
Tính tình anh ta là vậy, em đừng để bụng. Anh ta chẳng xem ai ra gì, không thích quan tâm đến người khác, thời đi học anh ta cũng chẳng thân với ai nên không có bạn bè gì cả. Nếu anh ta không đếm xỉa đến em thì cũng rất bình thường.



Sao có thể, anh...
An:
Anh ấy vẫn tốt...


Hạ Diệu Diệu hoài nghi, cười cười không nói gì thêm.
Vậy... vậy anh ta biết có Thượng Thượng không?



Chắc không... Nhưng em cũng không chắc lắm. Thời gian trước khi liên hoan với bạn học cũ, từng gặp lại không ít bạn cũ, Vương Phong Long bọn họ sẽ không nói cho anh ta biết đâu. Sao vậy, có phải anh ta trông rất dễ gần không?
Hạ Diệu Diệu cười, ngay cả Hạ Vũ cũng thận trọng như thể xem ra chắc chắn rất tốt.

Nghĩ đến sáng hôm gặp anh, không thể không nói so với ngày trước, anh càng quyến rũ, càng chín chắn, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác. Cô cũng ở trong xã hội lăn lộn đã nhiều năm, nhất định có mắt nhìn người, trong những năm qua hẳn là anh sống rất tốt, quần áo tuy không nhìn ra nhãn hiệu nhưng cũng rất có đầu tư, khí thể hoàn toàn không giống người bình thường, nếu như không phải hai người quen nhau trước tuyệt đối cô sẽ chú ý đến khí chất toàn thân của anh.

Cho nên hiện tại có lẽ anh là loại người hoàn toàn không cần nhìn đến sắc mặt của người khác, nếu không tính tình đó của anh đã sớm hại anh không còn gì. Tốt số, vận khí tốt, thật hết cách.

Hạ Vũ nhìn ngay sang chị Hai.
Sao thế? Phá sản rồi à?



Chị...



Chuyện của người ta, lo cho lắm để làm gì? Anh ta biết rồi hay anh ta muốn gặp thì cứ để anh ta gặp. Không muốn gặp thì chúng ta xem như không có chuyện gì.

Chị! Không lẽ chị không biết anh ta là ai đấy chứ?
Sao lại nói chuyện hời hợt như vậy! Hạ Diệu Diệu gói kỹ cái bánh rau hẹ cuối cùng:
Không phải mẹ anh ta bán trái cây với một ít mỹ phẩm sao? Hình như ba anh ta làm cho công ty điện tử thì phải? Sao lại, bán đến lên sàn rồi à?!


Hạ Vũ đột nhiên gục đầu xuống, nghiêm túc đảo chảo bánh, hận không thể đem bánh lật hết ra, suy nghĩ kỹ một chút, anh ta cũng không có nói sai, tập đoàn Hà thị là doanh nghiệp kinh doanh sản phẩm điện tử, dì Mộc quản lý nhãn hiệu hàng xa xỉ, trong giới nữ doanh nhân cả nước đều biết đến.


Thật sự lên sàn! Cứ tưởng họ nói đùa thôi.
Đúng là số đỏ mà:
Haiz, chị lúc đầu cũng không phải muốn so đo gì với anh ta, nếu không thì bây giờ đã ăn ngon uống say, người ta sẽ viết nên một câu chuyện
Đi theo chồng chịu khổ nhọc để sau này được sống giàu sang
, giúp em mua nhà, lại thuế cho mẹ hai bà giúp việc. Lên sàn chứng khoán hẳn là cùng danh xưng với ba của tên bạn trai của Tiểu Ngư rồi nhỉ? Thuận tiện giúp nó tát tên đàn ông kia hai bạt tai, sau đó suốt ngày không cần đi làm, nghĩ đến cuộc sống sao mà tươi đẹp đến thể ha ha.


Ha Vũ đột nhiên có chút xấu hổ, nháy mắt hỏi:
Chị, chị có nói cho ai nghe mấy chuyện này chưa?



À... quên mất. Đừng nói cho anh Cao em biết.
Nói xong, cô cười:
Nói ra thì những người bạn học kia đột nhiên bắt đầu tặng quà cho Thượng Thượng, quà tặng đều vô cùng...
Nói thế nào nhỉ:
Biết tập đoàn Tiền Thị không? Cậu ta trực tiếp tặng cho Thượng Thượng ba mươi phần trăm cổ phần. Chị điều tra rồi, nó cũng phải hơn bốn mươi triệu tệ đó. Có phải cậu ta điên rồi không?


Hạ Vũ dừng lại, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn về phía chị hai: Có người biết? Bọn họ nhìn chị Hai thế nào? Bọn họ có nghe thấy những lời chị ấy nói lúc nãy hay không? Khi nghe những lời ngốc nghếch của chị có phải bọn họ có cảm giác chị ấy vừa ngu vừa hài hước không?

Hạ Vũ nắm tay thật chặt! Bao mươi phần trăm cổ phần? Hơn bốn mươi triệu? Hạ Tiểu Ngư lờ mờ đếm số trên đầu ngón tay, được bao nhiêu tiền nhỉ? Cô hâm mộ nhìn Thượng Thượng, thật tốt số, cha ruột có tiền như vậy.


Dì, dì đạp con đau... Huhu...


Hạ Tiểu Ngư nhanh chóng che miệng cháu gái nhưng vô dụng, chị Hai cùng Đại Vũ đã xuất hiện tại của nhà bếp, Hạ Tiểu Ngư lập tức lúng túng ốm Thượng Thượng quay người đi:
Em định xem cơm đã nấu xong chưa. Em không nghe gì hết, thật sự không nghe gì hết.
Vừa nói, cô vừa chạy vào phòng, bịch một tiếng đóng cửa lại.

Hạ Vũ la xuyên qua cửa:
Tốt nhất là em không nên nghe thấy gì cả! Có nghe thì cũng phải nuốt hết vào bụng cho anh! Không tin thì em cứ thử xem!


Hạ Vũ càng thêm bực bội, hận không thể đem hai cái lỗ tai Hạ Tiểu Ngư treo lên, những người có thể ra tay như thế sao không ném nó xuống sông đi! Không vòng vo, Hạ Vũ hỏi thẳng chị Hai:
Tại sao anh chị lại chia tay?
Hạ Diệu Diệu đến xem Thượng Thượng, mong cô bé đừng bị Tiểu Ngư thần kinh hù dọa:
Nói với em rồi mà.
Cô vứt tạp dề chạy qua.

Hạ Vũ kéo tay chị Hai lại, gương mặt vô cùng nghiêm túc:
Tại sao chia tay?
Hạ Diệu Diệu khẳng định tháng trước đã kể chuyện này cho Hạ Vũ biết. Hạ Vũ không buông tay:
Chị, em nghiêm túc đó.


Hạ Diệu Diệu nhìn vào mắt Hạ Vũ. Hạ Vũ không nhượng bộ:
Em phải nghe lý do cụ thể mới có thể quyết định xem có nên nói cho chị biết chuyện này không. Chị, trong nhà không phải chỉ mỗi chị, em cũng lớn rồi, em là em trai của chị, em có quyền hỏi chuyện riêng của mỗi người trong nhà này.
Muốn ăn đòn phải không? Nhưng Hạ Diệu Diệu lại thấy cậu không còn là trẻ con nữa, thật sự cậu đã trưởng thành:
Tính cách không hợp, bất động sinh hoạt thì chia tay thôi!



Cụ thể hơn.


Nếu không phải biểu cảm của Hạ Vũ như sắp gặp phải kẻ địch lớn, nếu như không phải cậu bình thường không như thế, Hạ Diệu Diệu thật không có ý định tâm sự chuyện riêng của mình với em trai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.