Chương 206: Diệu vs an (1)
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2930 chữ
- 2022-02-06 08:59:26
Khóe môi của Hà Mộc An hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra sự đáng sợ, ung dung điềm tĩnh:
Có việc gì?
Cả người lẫn ghế xoay một góc cong, anh nắm chặt lấy tấm rèm in hoa văn đỏ trước cửa sổ.
Hạ Diệu Diệu mím chặt môi:
Cảm ơn...
Đã nói không cần khách sáo.
Lần này, chắc chắn không nhắc lại chuyện cũ nữa, chuyện thất lễ lần trước đã khiến anh kéo lại tất cả ván cờ, lần này anh đã nắm quyền chủ động:
Thật sự rất bận, nếu không còn chuyện gì thì anh...
Diệu Diệu sao em không mở đèn lên?
Cạch một tiếng, Cao Trạm Vân mở đèn trong phòng khách lên, nghi hoặc nhìn Diệu Diệu đang cầm ly nước và chiếc điện thoại bên tai:
Muộn thế này mà ai gọi thế: Tiểu Ngư đâu?
Hạ Diệu Diệu híp mắt lại.
Hà Mộc An ngập ngừng, tiếp tục nói cho xong câu mình định nói:
Nếu không có việc gì thì anh tắt máy đây...
Ừ, phiền anh rồi, cảm ơn.
Hà Mộc An tắt máy, chau mày, nhìn đồng hồ, 11:47 phút tối, có người gọi
Diệu Diệu
? Hà Mộc An giơ tay ấn vào huyệt Thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp, người đó hỏi đến Tiểu Ngư, bạn bè sao? Quan hệ bạn bè không tồi? Bạn mới? Hay lợi dụng lần này để bắt đầu mối quan hệ bạn bè? Hà Mộc An nở một nụ cười mỉa mai, có thể so được với ba năm ở bên nhau và nhiều năm quen biết nhau của bọn họ sao? Tất cả sẽ bắt đầu lại, là ai không quan trọng
Hà Mộc An đứng dậy, bóng dáng cô độc bước vào trong phòng ngủ.
Chưa ngủ sao?
Hạ Diệu Diệu cầm cốc nước đi về phía Cao Trạm Vân, cơ thể mệt mỏi cả ngày dựa vào người Cao Trạm Vân như một bản năng
Cao Trạm Vân xoa bóp vai cô:
Vốn định đi ngủ, nhưng nghe thấy tiếng động nên đi xuống, sao thế, ngủ không được sao?
Không sao, chỉ cảm thấy rất phiền lòng.
Chỉ vì chuyện yêu đương mà đến mức phải thuê một người đối phó tình địch, là cô đã già rồi, hay là từ đầu đến cuối không hề hiểu được sự tàn ác của thế giới bên ngoài.
Đừng lo lắng.
Cao Trạm Vận cúi đầu hôn lên tóc cô:
Anh đã hỏi thăm rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi.
Hạ Diệu Diệu dựa vào khuôn ngực ấm áp của Cao Trạm Vân, mệt mỏi cọ đầu vào áo sơ mi của anh, ban đầu nếu không có Hà An, ba người bọn họ có lẽ sẽ không thể thoát thân an toàn, nghĩ như vậy, đến cả một lý do trách anh có cũng không có, hơn nữa anh còn có ơn với nhà họ:
Không phải lúc nãy anh hỏi em là ai gọi đến sao.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Cao Trạm Vân:
Là Hà An, bạn trai cũ của em, chuyện của Tiểu Ngư cũng là do anh ấy nói với Hạ Vũ, từ sau khi chia tay em chưa từng liên lạc với anh ta, lần này cũng là vô tình...
.
Hạ Diệu Diệu nói sơ qua chuyển của Tiểu Ngư ở Dị Nguyệt trước kia:
Năm đó đám người kia điều tra ra người đi cùng là Tiểu Ngư, đã giúp đỡ..
nên, lần này may nhờ có anh ấy, lúc nãy cũng là anh ấy gọi đến kể lại mọi chuyện cho em nghe, em và anh ấy đã nhiều năm không liên lạc, bây giờ cũng không còn quan hệ thân thiết gì, nhưng mà em cảm thấy bây giờ em đã ở bên cạnh anh, mà trước kia em và anh ấy từng quen nhau, nên em không muốn anh hiểu lầm.
Hạ Diệu Diệu nói xong thì ngẩng đầu, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Cao Trạm Vân.
Cao Trạm Vân ôm chặt cô:
Nghĩ gì đấy, đừng nói là chuyện quan trọng, sau này hai người vì Thượng Thượng mà liên lạc với nhau, anh sẽ cảm thấy không vui, đương nhiên, trong lòng anh thật sự có chút không vui, phiền vì anh sau này chỉ nói chuyện công việc với anh ta, tốt nhất, là nên có anh bên cạnh trồng chừng.
Hạ Diệu Diệu hờn dỗi liếc anh một cái, bàn tay nhỏ chọc nhẹ vào eo anh:
Đáng ghét, vậy sau này anh cũng không được dây dưa với bạn gái cũ đấy.
Nhất định rồi, bảo đảm ngoài em ra anh không nhìn cô gái nào khác.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói:
Thật không?
Giả đấy, có một mình em cũng đủ phiền rồi.
Cao Tram Vận mỉm cười rồi buông lỏng cánh tay trên vai cô, nâng gương mặt đang mỉm cười của cô lên:
Diệu Diệu, em nói thật không, anh không hề muốn em có quan hệ gì với anh ta, anh sợ em không có suy nghĩ gì, nhưng anh ta lại có âm mưu, tuy anh không cảm thấy em sẽ cho anh ta cơ hội cướp em khỏi tay anh, nhưng anh ta có thể khiến anh mất đi em.
Cao Trạm Vân nói với vẻ mặt rất đáng thương.
Sau này anh ta lại biết sự tồn tại của Thượng Thượng, hai người sẽ vì chuyện Thượng Thượng đi học, đi làm, sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, anh sẽ không cấm em gặp mặt anh ta, như vậy không thực tế, anh hi vọng sau này hai người có việc gì cần thương lượng quyết định thì hãy để anh đi cùng, vì anh cũng là ba của Thượng Thượng, tình cảm của anh với Thượng Thượng cũng giống như em, có được không?
Hạ Diệu Diệu mỉm cười đánh anh một cái:
Chưa gì mà muốn chiếm hữu em rồi nhỉ.
Vậy, có chiếm hữu được không?
Đương nhiên.
Sắc mặt Cao Trạm Vân càng dịu dàng, anh thật sự may mắn vì năm đó đã gặp được cô:
Lần này nói thế nào cũng là anh ta giúp chúng ta, đợi mọi chuyện qua rồi, anh và em dẫn Tiểu Ngư đến mời anh ta một bữa cơm xem như cảm ơn
Trong khoảng thời gian này, anh cho phép em vì Tiểu Ngư mà liên lạc với anh ta.
Cảm ơn quan lớn đã cho phép!
Cao Trạm Vân ôm cô vào lòng, ôm một lúc mới buông ta:
Vào trong đi, một lát Tiểu Ngư không thấy em sẽ lại sốt ruột.
Vâng.
Chị! Chị! Chị đi làm rồi em phải làm sao, chị đừng bỏ mặc em, chị...
Hạ Tiểu Ngư ôm lấy cánh tay của Hạ Diệu Diệu tỏ vẻ đáng thương mà nhìn cô, đôi mắt ngây thơ như thỏ con đã hiện lên quầng thâm, có thể thấy cô đã rất hoảng sợ.
Chị không đi làm, xin phép nghỉ rồi trở về ngay.
Đừng, chị, em sợ..
Hạ Diệu Diệu thở dài, cô cũng không muốn ra ngoài, em gái xảy ra chuyện thế này, một ngày chưa bắt được người xấu thì ngày đó cô chưa an tâm, nhưng vừa sáng sớm cô đã xin nghỉ, công ty cũng đồng ý, nhưng phải nộp bản thảo của ngày hôm qua, cô hết cách đành phải đến công ty một chuyến, sau đó quay trở về ngay, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của em gái, Hạ Diệu Diệu lấy điện thoại gọi cho trợ lý
Một giờ sau, Tiểu Mao lại gọi điện thoại đến, sau khi cô nộp lên thì cần đến một số bản vẽ gốc, bắt buộc phải mở tủ bảo hiểm cá nhân của Diệu Diệu.
Ngày mai có được không?
Không được, bên kia đang cần gấp, chủ biên Hạ hãy đến đây một chuyến, thật sự có việc, rất gấp.
Tiểu Mao sốt ruột chết được, có những chuyện Tiểu Mao không thể nói trong điện thoại với chủ biên, cô cũng không gánh vác nổi trách nhiệm
Hơn nữa bản vẽ gốc bị truyền ra ngoài từ tay cô, lỡ khi tạp chí được bán ra bị trùng để tài với ai đó, cô có miệng cũng không nói rõ được
Tôi cũng có việc, có thể xử lý nội dung chữ của bản thảo trước được không? Tôi...
Cao Trạm Vân để tay lên vai cô:
Đi đi, em trở rồi về anh sẽ đi làm.
Nhưng anh...
Anh vừa gọi điện báo, không sao cả.
Em sẽ trở về ngay, anh đừng để nó ra ngoài.
Anh biết rồi.
Tập đoàn Phi Diệu có dấu hiệu muốn thu mua công ty chúng ta, nghe nói tuần này cấp trên hai bên sẽ gặp nhau, rất vội vàng, nhưng tiến độ thu mua rất lạc quan, có lẽ chắc chắn được tám chín phần.
Thứ Sáu tuần trước vẫn chưa có tin tức gì? Sao lại đột nhiên bị Phi Diệu nhìn trúng?
Không biết, nhưng hôm nay Đàm Ngữ đã bị điều đi, Mị Lực luôn còn trong một vị trí phó tổng, hôm nay cô ta đến để nhận vị trí đó.
Bước chân vội vã của Hạ Diệu Diệu lập tức ngừng lại
Không phải chứ? Cô ta nhận chức phó tổng? Cô ta còn chưa tốt nghiệp, thực lực còn chưa đủ, cô ta hiểu cái gì, sao mọi người có thể phục, chủ biên Y và chủ biên Hạ vừa mới đến ai cũng tài giỏi, trong công ty còn nghĩ phó tổng mới chắc chắn sẽ là một trong hai người họ..
Không thể nói như vậy, nếu công ty chúng ta vì cô ta mà bị Phi Diệu thu mua, đừng nói là phó tổng, đến cả chức Tổng Giám đốc của Mị Lực cô ta cũng làm được.
Cô nói cũng có lý, dù sao đây cũng là chuyện tốt, sau khi sáp nhập có thể hưởng mọi đãi ngộ giống Hồng Đại, Đàm Ngữ vẫn là đại công thần, không ngờ một cô gái mà mọi người xem thường lại có số tốt như vậy, có thể được một nhân vật trong tập đoàn Hòa Mộc nhìn trúng, đúng là tốt số, không phục cũng không được.
Để xem sau này Hồng Đại giơ nanh múa vuốt thế nào? Ý có Phi Diệu thì suốt ngày không coi ai ra gì, nếu bối cảnh và phúc lợi của hai bên như nhau, để xem bọn họ hống hách thế nào...
Hạ Diệu Diệu đã đi xa, chức phó tổng giao cho Đàm Ngữ: Một con bé trẻ tuổi chẳng hiểu gì? Cô trèo lên vị trí này mất bao nhiêu năm, xem biết bao tạp chí, tốn biết bao tâm sức? Một người mới như cô vì vị trí đó mà xảy ra không ít mâu thuẫn ngầm với chủ biên Y đã làm việc nhiều năm ở đây, kết quả vị trí đó lại được bố trí một cách tùy tiện cho một con bé chẳng hiểu chuyện
Chả trách Tiểu Mao bảo cô đến, nếu không phải vì chuyện của em gái làm cô phân tán sự chú ý thì nhất định cô sẽ rất ấm ức vì chuyện này, hơn nữa còn thấy rất tức giận.
Trợ lý Mao nhìn thấy cô liền vội vàng bước đến đón, vô thức đứng chặn trước con đường mà cô phải đi ngang qua - hướng phòng làm việc của Phó chủ biên:
Chủ biên Hạ, cuối cùng chị cũng đã đến, Tổng Giám đốc đã giục suốt cả buổi, chúng ta phải nhanh chóng đi lấy bản thảo gốc...
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu thì nhìn thấy chủ biên Y đang tránh né ánh mắt cô, hai người không nói gì, nhưng hai người đều để lộ ra nụ cười khổ âm thầm trong lòng, mỗi người tự trở về phòng làm việc của mình
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy chủ biên Y thì đột nhiên nghĩ thông, nếu so ra thì bây giờ người chịu đả kích lớn nhất chính là bản thân cô ấy, Đàm Ngữ trước kia là cấp dưới trực tiếp của cô ấy, cô ấy đã không ít lần giúp đỡ cô ta, nhưng bây giờ cô ta lại leo lên đầu cô ấy, cướp đi chức vụ phó tổng mà cô ấy luôn mong ước, trong lòng khó chịu ra sao chỉ có một mình cô ấy hiểu rõ.
Cứ nghĩ như vậy thì thấy thoải mái hơn, Hạ Diệu Diệu mở tủ bảo hiểm, trợ lý Mao vội vàng đi qua, nói nhỏ:
Nhìn thấy chưa, tâm trạng của chủ biên Y không tốt, chủ biên Hạ còn chưa biết sao, phó Tổng Giám đốc của tổ chúng ta đã có người đảm nhiệm rồi?
Hạ Diệu Diệu sắc mặt điềm tĩnh lấy ra một sấp tài liệu, sau đó lấy ra một bản thảo gốc:
Có nghe rồi...
Tiểu Mao có chút kinh ngạc, nghe nói rồi? Ai nói thế:
Chủ biển Hạ đừng lo lắng, luận về năng lực thì chị giỏi hơn cô ta nhiều..
tuy cô ta đã ngồi lên vị trí đó, nhưng trên dưới công ty đều biết rõ nguyên nhân là gì, cứ muốn giao vương vị cho một đứa trẻ, sau cùng ai mất mặt vẫn chưa biết được.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười, không tiếp lời của Tiểu Mao, cô tin rằng sau lưng Tiểu Mao sẽ càng vui vẻ bàn tán chuyện Đàm Ngữ sẽ mang đến cho bọn họ bao nhiêu phúc lợi, lợi ích trước mắt của bản thân, còn chuyện người khác thì không quan trọng:
Cô đi làm việc đi, tôi đi tìm Tổng Giám đốc.
Nhân tiện cô phải xin nghỉ hai ngày
Tổng Giám đốc đi họp rồi, chị có thể để ở phòng Phó Tổng Giám đốc.
Hạ Diệu Diệu sững sờ, không ngờ cô ta lại muốn mua chuộc Tiểu Mao mà cô đã ra sức dạy bảo hay sao:
Tôi biết rồi, cảm ơn.
Hạ Diệu Diệu bình tĩnh gõ cửa phòng phó Tổng Giám đốc
Một giọng nói trong trẻo không chút quyền lực vang lên từ bên trong:
Mời vào.
Hạ Diệu Diệu đẩy cửa ra, giống như trong tưởng tượng của cô, cô gái ngồi ở vị trí không phù hợp với mình có chút căng thẳng, thấy cô bước vào thì càng ngại ngùng, rõ ràng là vẫn chưa bị chuyện tốt bất ngờ đến với mình làm cho hoa mắt, trông vẫn còn chút áy náy vì tự hiểu được năng lực của mình, nhưng đã bắt đầu thử nắm chắc vị trí bây giờ, động tác ngồi thẳng trên ghế chứng tỏ cô ta cũng có dã tâm, cũng muốn làm, cũng muốn cho người khác nhìn thấy năng lực của mình
Là chị Hạ sao.
Đàm Ngữ vội vàng đứng dậy:
Chị đến đưa tài liệu sao, lúc nãy Tổng Giám đốc ra ngoài, có dặn dò tôi rồi, chị cứ để đây, một lát tôi sẽ giúp chị mang qua đó.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười:
Ừ, cảm ơn.
Cô tùy tiện để tài liệu lên bàn làm việc của Đàm Ngữ, chẳng khách sáo với cô ta, cô ta ngồi ở vị trí này cũng không phải vì ai, cô ta có thể ngồi vững ở vị trí đó hay không cũng chính là vấn đề mà các chủ biên rất xem trọng, Tổng Giám đốc bên trên có nâng đỡ cô ta hay không không ai biết được.
Cô ta muốn dựa vào việc mình được một vị cấp trên nhìn trúng để thăng chức, nếu cứ nghĩ như vậy, người cần giúp đỡ bây giờ không phải là Hạ Diệu Diệu cô, cô ta có gì để mọi người nịnh bợ tâng bốc chứ, ít nhất bây giờ Hạ Diệu Diệu không còn nhìn thấy giá trị để nịnh bợ từ trên người Đàm Ngữ nữa, e rằng đây cũng là suy nghĩ chung của mọi chủ biên trong Mị Lực.
Trừ phi cô ta có thể ngồi vững ở vị trí đó, nhưng thời gian này cũng không đến lượt những nhân vật nhỏ bọn cô đến nịnh bợ, nếu đã như vậy, Đàm Ngữ thật sự chẳng có giá trị để cô phải phí công sức
Hạ Diệu Diệu bây giờ không phải đối với ai cũng tỏ ra thân thiện.
Quả nhiên người mở miệng trước không phải là Hạ Diệu Diệu, Đàm Ngữ hoảng hốt gọi cô lại:
Chị Hạ, chị..
có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với chị.
Phó tổng khách sao rồi, gọi tôi là Hạ Diệu Diệu được rồi.
? Đóa cô ta cũng đã đắc tội, những chủ biên còn giá trị lôi kéo không nhiều, người có thể kéo Phó tổng xuống đài như có chính là mục tiêu tấn công đầu tiên của cô ta
Điều này cũng chứng minh Đàm Ngữ cũng không muốn an phận làm bình hoa, mà muốn dựa vào bản thân để nhân cơ hội ngồi vững vị trí này, như vậy mới có thể chiếm được một vị trí trong công ty sau này.
Nhưng...
Chuyện ấy liên quan gì đến cô:
Tôi còn có việc, hôm nay tôi đến xin nghỉ phép, nếu Đàm tổng không để tâm, qua hai ngày nữa vẫn còn muốn nói chuyện với tôi thì tôi rất sẵn sàng.
Cô nói thật, dù sao Đàm Ngữ cũng có khả năng 'bay cao trong thời gian ngắn, vậy vị trí còn trống đó có lẽ sẽ là của cô, nên cô phải vượt qua được cái
khả năng
một phần vạn đó.