Chương 212: Cô tìm anh có chuyện gì?
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2731 chữ
- 2022-02-06 08:59:27
Mấy năm trước ngài Hà, Hà Mộc An thông qua tôi đây giúp đỡ cô thoát khỏi Di Nguyệt, có nhớ không?
Cô gái này nhìn là lạ như thế nào ấy, Hà lão đệ sao lại thích cô nhỉ? Hạ Tiểu Ngư sững sờ nhìn vào ông lão ăn nói đĩnh đạc kia:
Hà..
Hà Mộc An..
Hà..
An..?
Hai chữ cuối cùng trong nháy mắt tự động thốt lên
Lục lão gia nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, không biết cô đang diễn trò gì nên hỏi lại:
Sao vậy?
Hạ Tiểu Ngư lắc đầu, giờ trong đầu cô toàn là cái tên Hà Mộc An, Hà An, Hà An, Hà Mộc An? Hà An chính là Hà Mộc An của Tập đoàn Hà Mộc? Lục lão gia cười ha ha:
Mọi người đều là người một nhà, cô không cần khách khí, còn khách khí với tôi làm gì, đây là trà Long Tĩnh bên Tây Hồ, lại đây nếm thử xem có hợp khẩu vị với cô không.
Chuyện của tên Thìn.
Nếu..
Nếu như..
Ông khó xử..
Không đâu, hắn không có mắt nên mới dám động đến cô, chuyện này tôi đã biết, tôi cũng đã cho người bên dưới dạy cho hắn biết thế nào là lễ độ, Tiểu Ngư khoan hồng độ lượng, yên tâm đi, tôi cam đoan tên kia sẽ không dám quấy rầy cháu nữa đâu
Tiểu Ngư sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi, cô đã gọi tôi một tiếng ông thì chính là cháu gái của tôi, sau này chỉ cần cháu mở miệng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp.
Hạ Tiểu Ngư không biết mình đã ra khỏi đó như thế nào, trên đường đi cô không cảm nhận được mưa bụi đang bám vào người mình, Hà An chính là Hà Mộc An, là Hà Mộc An của tập đoàn Hà Mộc.
Hạ Tiểu Ngư ôm chặt túi sách đã bị nước mưa thấm ướt vào người, nhưng hiện giờ cô không để ý, trong người cô đang có một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ, Tập đoàn Hà Mộc là một tập đoàn khổng lồ, là một trong những doanh nghiệp lớn nhất trên thế giới, mỗi giây trôi qua tập đoàn này kiếm được một con số làm người ta chấn động, Tập đoàn Hà Mộc có được vị trí ngày hôm nay chính là nhờ vào người điều hành thần thánh phía trên, nghe nói mỗi ngày anh ta phải xử lý hơn nghìn tập tài liệu, mỗi phút có vô số tài liệu văn kiện được chuyển đi khắp các quốc gia nơi trên thế giới, có sức ảnh hưởng đến hàng ngàn hàng vạn người.
Ha ha, cô thế mà lại có thể quen biết với người như vậy! Hạ Tiểu Ngư cô có thể quen biết được với người có quyền có thể, còn có khả năng là dì của con gái anh ta.
Hạ Tiểu Ngư không biết hình dung về tâm trạng lúc này của mình như thế nào, vừa xoắn xít vặn vẹo lại mang theo hưng phấn, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cho đến bây giờ cô cũng chưa nghĩ đến Hạ Tiểu Ngư cô cũng có được như ngày hôm nay.
Người đàn ông cô thích lại khinh thường gia thế nhà cô, cô hạ mình để nịnh nọt hắn, tiểu tam của bạn trai cô lại muốn bán cô đi, cô không có nơi thực tập tốt; cô không mua nổi quần áo đẹp, không dám đến những nơi trưng bày một bộ quần áo bằng một năm phí sinh hoạt của cô, cô phải xem sắc mặt của nhiều người, mỗi ngày đứng cười đến sáu bảy tiếng mới nhận được chút tiền lương.
Thành tích của cô không tốt như anh như chị, cố gắng lắm mới được như vậy, cô lại không quen biết với người có chức có quyền, người có chức có quyền cũng không vừa ý cô, về sau cô cũng đi làm giống như mọi người, cũng phải xem sắc mặt của người khác mà sống, cô cảm thấy đời cô cứ như vậy mà trôi qua.
Nhưng hôm nay cô đã nghe được cái gì, cô lại có thể quen biết với Hà Mộc An, Hà Mộc An đó nha, cô chẳng những có thể lấy lại công đạo cho mình mà có thể nhờ vào quan hệ của chị mình với anh để hơn người khác, hơn nữa chị sao có thể là người yêu cũ của anh, chị có thể bắt đầu lại lần nữa với anh ấy mà, như vậy cô chính là cô em vợ của anh ấy rồi.
Hạ Tiểu Ngư đang hưng phấn thì bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước anh Cao đã giúp đỡ cô, cô cố gắng ngăn suy nghĩ này lại, mặc dù anh Cao cũng không tệ lắm nhưng so ra vẫn kém hơn Hà Mộc An, nhưng trong nội tâm cô cũng biết cô không can thiệp được vào chuyện của chị, hơn nữa cô cũng nhìn ra được chị cô rất thích anh Cao, cho nên cô vẫn không cần mơ tưởng thì hơn.
Hạ Tiểu Ngư hừ lạnh một tiếng, cho dù không trở thành anh rể thì sao, dù sao chị cô cũng đã nuôi con gái anh nhiều năm như vậy, anh cũng nên bỏ ra chút gì đó, phải đền bù lại công nuôi dưỡng cho nhà cô chứ.
Hạ Tiểu Ngư nghĩ đến hai ngày lo lắng hãi hùng kia, cô thật sự muốn bóp chết con tiện nhân Lâm Văn Huyên kia, ỷ vào bản thân có chút tiền liền muốn hủy hoại cô, không phải là thầy cô không quyền không thể cho nên muốn bóp thế nào thì bóp như thế ấy sao, nếu như cô là em vợ của Hà Mộc An cô ta dám động vào cô sao, đến lúc đó gã Giang Hồng Triết ngu ngốc kia đến quỳ lạy cô để quay lại với hắn, đến lúc đó cô không thèm nhìn đến hắn.
Chị có đúng là đần, một mình chịu khổ như vậy, sao có thể không bắt anh chịu trách nhiệm, dựa vào cái gì mà bắt chị cô chịu khổ một mình.
Hạ Tiểu Ngư trong lòng hưng phấn, nếu như..
nếu như anh biết nhất định sẽ rất vui mừng, dù gì thì anh cũng chưa kết hôn, chưa có con, hơn nữa trong ấn tượng của cô thì con người anh cũng tốt, hơn nữa anh lại rất có tiền, nhất định sẽ đối tốt với con gái của anh.
Nghĩ đến cô gái trong công ty kia, không xinh đẹp bằng cô, còn không bằng mấy cô gái lúc sáng cô gặp trên đường, vậy mà cô ta không biết xấu hổ, còn nhìn cô bằng ánh mắt cao cao tại thượng, mỉm cười khích lệ cô, cô ta là cái gì mà đoạt mất vị trí chị cô đã thiết tha mong chờ, rồi còn xem đó thật sự là của mình
Dừng!
Nếu như Hạ Diệu Diệu biết cô nghĩ như thế, nhất định sẽ nói cho cô biết người ta đương nhiên là có tư cách xem thường cô, người ta nói như thế nào cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, chỉ thiếu kinh nghiệm xã hội thôi, chứ không phải là không có đầu óc.
Hạ Tiểu Ngư đang im lặng bỗng nhiên vui sướng trong lòng, Lâm Vân Huyên! Cô cho rằng cô trốn trong nhà thì tôi không lối cổ ra được sao
Còn có cái Công ty Hoa Hàng chết tiệt kia dám cự tuyệt cú đi thực tập, sao cô lại không đủ tư cách chứ!
Nghe nói Công ty Hoa Hàng này chỉ là một công ty nhỏ dưới tay Tập đoàn Hòa Mộc thôi, coi như Hà Mộc An không chịu giúp cô thì với thân phận hiện giờ của cô cô muốn đi đâu thực tập thì sẽ đi đến đó, để xem đám bạn học của cô còn dám chê cười cô đi cửa sau nữa không.
Còn có đám người vây quanh Lâm Văn Huyên kia cũng dám xem thường cô, cho rằng có thể vào Hoa Hàng thực tập thì giỏi lắm sao, cho rằng cô trước kia tìm Giang Hồng Triết là thấy người sang bắt quàng làm họ sao
Để xem lần này ai trèo lên ai còn chưa biết được đâu
Hạ Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy lạnh, mưa tí tách đã làm cô ướt nhẹp từ lâu, cô thích chưng diện nên mặc quần áo mỏng manh, vội vàng ôm chặt quần áo chạy nhanh vào cửa hàng gần đó, xác định bản thân không gây ra phiền toái gì, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân để gọi điện cho Hạ Vũ.
Em sao không được hỏi? Chị chỉ có một mình anh ta là bạn trai, không phải của anh ta thì của ai? Sao em lại không biết, có gì mà em không biết chứ! Em chính là không chịu được anh ta lại không có trách nhiệm với chị như vậy! Được rồi cứ cho rằng là em xen vào chuyện của người khác đi
Em chính là không thỏa mái khi thấy chị bị một thực tập sinh không biết gì kia đoạt mất vị trí mơ ước..
Biết rồi, anh có thấy phiền không, em sẽ không gây rắc rối gì cho chị đâu, bye bye.
Hạ Tiểu Ngư kích động mà tắt điện thoại, thật là! Cô không để ý bên ngoài vẫn còn mưa mà chạy đi
Mười bảy giờ năm phút chiều, Hạ Tiểu Ngư đầu tóc, quần áo ướt sũng xuất hiện trước cửa cao ốc Song Tử.
Hạ Tiểu Ngư bước vào đại sảnh liền kinh ngạc hơn so với lần trước khi cô bước vào Hoa Hàng, thấy lễ tân đang chào cô, lập tức dựng thẳng sống lưng lên, mang theo mấy phần kiêu ngạo, bước vào chỗ này cô cũng không dám nghĩ tới là mình đang bước vào chỗ của giới quý tộc.
Nghe nói ở đây cho dù là chức vị gì chỉ cần kim giây chạy một vòng thôi cũng là khoảng cách giữa kinh độ và vĩ độ, không biết có thật hay không?
Hạ Tiểu Ngư bỏ đi sự rụt rè, càng thêm ưỡn ngực, người cô ướt sũng đi trên mặt sàn trơn bóng vào Tập đoàn Hà Mộc.
Người máy vệ sinh sàn nhà, trên người mặc chiếc váy nhỏ cử động như con người, xoay vòng tròn như một cô gái mơ mộng, cuốn đi hết những ngại cùng cô tạo ra.
Xin chào, tôi tìm Hà Mộc An, chính là Tổng Giám đốc của các cô đó.
Hạ Tiểu Ngư nói xong dương dương đắc ý với cô gái lễ tân còn xinh đẹp hơn cả mình đang đứng trước mặt, hừ, xinh đẹp hơn cô thì sao chứ, cô là dì út của con gái anh đó.
Cô gái lễ tân chuyên nghiệp nên cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy Hạ Tiểu Ngư ăn mặc như vậy, cũng không phải cô ta xem thường Hạ Tiểu Ngư mà chỉ là muốn gặp ngài Hà thì nên ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ tí chứ, cô gái này...
Nhìn cái gì mà nhìn, tôi có việc gấp lắm đó.
Lễ tân lập tức hoàn hồn, nụ cười hoàn mỹ lập tức hiện lên trên môi:
Xin chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?
Hẹn trước? Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nhớ tới muốn gặp các nhân vật lớn thì hình như cần phải hẹn trước, nhưng cô là ai, cô còn phải hẹn trước sao:
Tôi tìm anh ta có việc gấp, vô cùng quan trọng
Cô cứ nói tôi họ Hạ, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh ta, tôi cần gặp anh ta.
Lễ tân nhìn chăm chú vào trang phục của cô gái trước mắt này một lúc, chẳng lẽ người buổi sáng gọi đến là cô gái này, nghĩ vậy nên lễ tân tươi cười mở miệng:
Cô chờ một chút, tôi xin chỉ thị giúp cô.
Cảm ơn, nhanh một chút nha.
Nếu không sẽ hết giờ làm việc, Hạ Tiểu Ngư nhìn đồng hồ, không khỏi đắc ý, may mà cô đến kịp.
Điện thoại rất nhanh được gọi đi nhưng cũng được trả lời rất nhanh: Ngài Hà không có ở đây
Lễ tân tiếc cho cô gái dầm mưa trước mắt này:
Thật xin lỗi cô Hạ, ngài Hà hiện giờ không có ở đây, cô có thể lưu lại số điện thoại chờ ngài ấy cho người gọi đến cho cô.
Câu cuối cùng lễ tân nói vô cùng khách sáo, lễ phép
Hạ Tiểu Ngư biết vậy, cô đến tận nơi mà vẫn không gặp được, không phải mọi người đều nói mấy người đó bận trăm công nghìn việc sao, đáng lẽ phải ở trong công ty chứ sao giờ lại không có ở đây
Hạ Tiểu Ngư tuy rằng hơi tiếc nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định lưu lại số điện thoại của mình, cô nhìn thấy thông tin đăng kí gặp chằng chịt, không nhịn được mà ngẩng đầu nhắc nhở:
Đợi Hà Mộc An trở lại cô nhất định phải nói cho anh ấy biết, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh ấy, nếu anh ấy không gặp thì sau này sẽ vô cùng hối hận! Cô hiểu không, là vô cùng quan trọng đó.
Tuy rằng khách đến không được lễ phép lắm nhưng lễ tân vẫn giữ dáng vẻ tươi cười như lúc đầu mà không có hề có chút khó chịu nào:
Vâng, tôi đã hiểu rồi, tôi nhất định sẽ chuyển lời đến ngài Hà.
Hạ Tiểu Ngư viết xong số điện thoại, không cam lòng đẩy sổ ghi chép về:
Cô nhất định phải nhớ kỹ đó, nếu không anh ta sẽ phải hối hận! Đến lúc xảy ra chuyện cô không gánh nổi đâu.
Trước tiên phải hù dọa bọn họ một chút, ai biết bọn họ có ở trước mặt cung kính nhưng sau lưng lại làm ngược lại hay không
Thưa cô Hạ tôi biết rồi, chúng tôi sẽ xử lý thỏa đáng những lời cô đã nhắn lại.
Hạ Tiểu Ngư vẫn có chút không cam lòng, nhưng những lời cần nói cô đã nói hết rồi, ở lại cũng chẳng làm được gì, sau khi dặn dò lễ tân nhớ chuyển lời lại cho Hà Mộc An, ánh mắt cô còn lưu luyến nơi này không muốn rời đi
Cùng lúc đó Hà Mộc An nhận được lời dặn dò của cô sau khi cô rời đi khỏi chỗ lễ tân.
Hà Mộc An đứng lặng lẽ trong văn phòng, nhìn ra hướng xa xa ngoài cửa sổ, chỉ có mưa xuân lất phất đọng lại từng tầng hơi nước trong màn đêm, ngoại trừ những tòa nhà được bao phủ trắng xóa trong màn mây thì cũng chẳng nhìn thấy gì khác.
Hạ Tiểu Ngư?
Hà Mộc An không phủ nhận khi anh nghe được lễ tân báo có một cô gái họ Hạ đến tìm, anh liền kết thúc công việc theo bản năng muốn để cho cô đi lên, cho dù anh đã thua triệt để, anh sẽ không để ý đến việc cho cô nhìn thấy quyết định thất bại của cô, không có cô anh vẫn sống vô cùng tốt.
Nhưng cuối cùng lại thôi, anh ngây thơ quá rồi, có một số việc không cần phải chứng minh, chẳng lẽ anh cần phải dựa vào thân phận, vật ngoài thân để chứng minh giá trị của bản thân mình sao, vậy chẳng phải anh đang hạ thấp giá trị của bản thân mình sao.
Nếu như không cần, vậy tại sao phải lặp lại thất bại chứ, vì vậy anh đứng ở chỗ này để không có bất cứ tin tức nào của cô làm ảnh hưởng đến anh, anh có thể làm được, hơn nữa còn không quá khó, không phải sao
Cô Hạ nói như vậy, nếu ngài Hà không có dặn dò gì thì chúng ta sẽ tiếp tục sắp xếp công việc sau năm giờ.
Hà Mộc An khua tay, anh nhìn xuống thành phố đang bốc hơi nước mù mịt bên dưới mà suy nghĩ
Hạ Tiểu Ngư tìm anh là vì chuyện gì?