Chương 214: Chính là nói như vậy
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2954 chữ
- 2022-02-06 08:59:27
Quân Dao, chuyện này chỉ sợ rằng cả tôi và cô đều không nói được, không phải là việc tôi có thể quyết định được.
Cô nói dối! Người phụ nữ như cô nhìn bề ngoài thật thà nhưng bên trong bụng dạ toàn những toan tính, cô cho rằng anh trai của tôi bị cô lừa tôi cũng sẽ bị lừa giống vậy sao! Đây là chuyện của cô, cô không thể quyết định thì ai quyết định, hôm nay cô bắt buộc phải rút đơn kiện! Bắt buộc! Biết hay không!?
Con gái của tôi sẽ không hi vọng tôi rút đơn kiện.
Hạ Diệu Diệu bình tĩnh nói:
Nếu như nó biết có người vu khống nó như vậy nhưng tôi lại không đòi lại công bằng cho nó, là tôi không làm tròn trách nhiệm, tôi tin nếu như cô có xảy ra chuyện gì, bác trai, bác gái và cả Trạm Vân nhất định sẽ vì cô mà đòi lại công bằng!
Cô nguyền rủa tôi.
Nếu như cô cứ muốn hiểu như vậy tôi cũng không còn cách nào.
Một con nhóc con như nó thì biết cái gì! Cô bớt ở đó ngụy biện, cô nói đi, cô có chịu rút đơn kiện hay không?
Tôi phải chịu trách nhiệm với con gái của tôi!
Cao Quân Dao lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn Hạ Diệu Diệu:
Chính là muốn đắc tội với tôi!
Cô lớn hơn con gái tôi bao nhiêu?
Hạ Diệu Diệu thản nhiên nhìn cô ta.
Được, được, tôi vốn đã biết cô chính là loại phụ nữ như vậy, chỉ có anh trai tôi mới cảm thấy cô trong ngoài đều như nhau đều là một người ôn hoà lương thiện, cô là người có tâm kể hơn bất kỳ ai! Cô không chịu rút đơn kiện phải không, tôi nói cho cô biết, cô không rút đơn kiện thì đừng mong gả vào nhà chúng tôi, cô có tin hay không, tôi sẽ làm cho ba mẹ tôi không thích cô!
Quân Dao.
Từ tình hình ngày hôm đó có thể thấy, cô ta không có sức ảnh hưởng như vậy đến bác trai bác gái, nhưng nếu bị em chồng tương lai ghét thì cũng thật là đau đầu, vả lại xem ra, hiện tại người em chồng này còn có suy nghĩ nếu không phải gặp thì cũng không muốn liên can gì đến cô.
Đừng gọi tôi, tôi nhận không nổi, xem ra cô là muốn đối đầu với tôi!
Tôi không có ý đó, cô là em gái của Trạm Vân, tôi đương nhiên hi vọng chúng ta có thể chung sống hoà bình!
Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không rút đơn kiện thì đừng hòng!
Ha Ha, nói thật là tự tin, đừng nói là sau này khi cô gả đi rồi thỉnh thoảng chỉ về một hai lần, cho dù cô không gả đi, chúng tôi cũng sẽ ra riêng sống, mỗi tháng cơ hội gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay
Cho cô thời gian nửa ngày để suy nghĩ! Đừng không biết tốt xấu!
Cao Quân Dao nói xong, lấy chiếc túi trên bàn, nghênh ngang bỏ đi! Hạ Diệu Diệu chỉ biết cười khổ, chẳng trách Cao Trạm Vẫn cứ giấu giấu giếm giếm rất ít nhắc đến em gái, cô ta lấy đâu ra tự tin để ở chỗ của cô nói lời ngông cuồng như vậy
Hạ Diệu Diệu đau đầu xoa trán, cầm lấy điện thoại định gọi cho Cao Trạm Vân nói hết sự việc ngày hôm nay, những suy đi nghĩ lại vẫn là nên thôi, không cần thiết.
Em chồng tương lai không thích cô cũng là chuyện nằm trong dự liệu, tuy chuyện này cô ta đột nhiên nhúng tay vào đúng là có chút bất ngờ, nhưng chẳng qua chỉ là càng bộc lộ rõ thái độ không thích cô mà thôi, cũng không phải là chuyện gì bất ngờ
Sau này ít đụng chạm, ở trước mặt bác trai bác gái không cãi nhau với cô ta là được
Nếu Cao Trạm Vẫn biết ngược lại còn làm cho sự việc càng căng thẳng hơn nữa, không bằng hai người các cô
hiểu ngầm rằng không thích nhìn thấy đối phương là được rồi
.
Cô ta có đồng ý rút đơn kiện không? Hàn Tùng Song vội vàng nhìn Cao Quân Dao đang đi đến, mái tóc cô ta nhuộm màu hạt dẻ dài gợn sóng, bờ môi đỏ rực như lửa, từ sau khi chuyện của cô ta với Tổng Giám đốc Thạch bị lộ ra, cô ta liền quay về với phong cách chân thực của bản thân, thích trang điểm thế nào thì trang điểm thể ấy, lúc này những ngón tay thon dài của cô ta đang nắm chặt lấy chiếc ống hút trong ly, nhìn chằm chằm Cao Quân Dao với dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
Cao Quân Dao tức giận quăng chiếc túi xách lên trên bàn cất tiếng nói lanh lảnh:
Đừng nhắc nữa, tức chết đi được, người phụ nữ đó nói sao cũng không chịu.
Hàn Tùng Song cùng sốt ruột hơn:
Cô là em chồng tương lai của cô ta, cô ta làm sao lại dám không nể mặt cô.
Bởi vậy nên tôi mới nói cô ta không giống như vẻ ngoài, nhìn thì tưởng rằng dễ đối phó, nhưng quả nhiên là tâm cơ quá sâu, anh của tôi thật là mù rồi, mới đi thích loại người phụ nữ trong ngoài trái ngược như vậy, năm đó nếu như không phải Tịnh Kỳ bị đám cô dì đó của tôi ép bỏ đi..
anh trai tôi cũng sẽ không...
Nói những thứ này thì có tác dụng gì, hiện tại người phụ nữ kia chính là thiên hạ của anh cô ta:
Chị Tịnh Kỳ khi nào trở về?
Cô ta thật sự không rút đơn kiện?
Làm sao đây? Thời gian của cô ta không thể kéo dài thêm được nữa.
Cao Quân Dao hỏi lại lần nữa:
Chị Tịnh Kỳ khi nào trở về?
Hàn Tùng Song không yên trong lòng:
Tôi cũng không biết, thí nghiệm của chị ấy ở bên đó cũng đã tiến hành một thời gian rồi, có lẽ khoảng thời gian này sẽ đi theo một tổ nghiên cứu về nước
Cô có nói với cô ta là tôi đồng ý bồi thường không?
Tốt quá rồi, chị Tịnh Kỳ với anh trai tôi có hiểu lầm, chỉ cần bọn họ chịu hóa giải hiểu lầm, anh tôi nhất định sẽ lại chấp nhận chị Tịnh Kỳ.
Hàn Tùng Song không quan tâm chuyện đó, hiện tại lãnh đạo công ty đều bị điều động nhanh chóng, rất nhiều cương vị bỏ trống, cô ta có sự giúp đỡ của Thạch Quốc Cường, đây chính là cơ hội tốt nhất, nhưng hiện tại cô ta vì bị Hạ Diệu Diệu tố cáo mà bị đình chỉ chức vụ treo lương, cô ta bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết vấn đề kiện tụng với Hạ Diệu Diệu, trở về công ty, nhân cơ hội biến động lần này để giành lấy một vị trí
Cô thật sự hết cách sao? Cô ta không phải muốn gả cho anh của cô sao? Chút nể mặt này chắc cũng phải cho cô chứ!?
Sắc mặt Cao Quân Dao cực khó coi, chưa gả vào nhà mà Hạ Diệu Diệu đó lại dám làm cô ta mất mặt trước bạn bè.
Chẳng lẽ sự giúp đỡ của cô đối với cô ta mà nói không có tác dụng gì? Cô ta đắc tội cố như vậy không sợ bác trai và bác gái không cho cô ta vào cửa hay sao?
Nhắc đến chuyện này Cao Quần Dao lại tức giận:
Ba mẹ tôi không biết bị làm sao, không hề phản đối! Giống như là sợ anh tôi không lấy được vợ vậy, cứ bám lấy người phụ nữ đó không buông! Cô yên tâm, đợi chị Tịnh Kỳ về rồi, ba mẹ của tôi cái gì cũng không sợ nữa, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến cô ta, đến lúc đó xem cô ta có còn đắc ý được hay không, đến lúc đó cô muốn nhìn thấy cô ta có bao nhiêu đen đủi thì có bấy nhiêu.
Tôi muốn là ngay bây giờ cô ta lập tức rút đơn kiện!
Hà Tùng Song nhíu mày:
Tôi cần cơ hội lần này, hay là cô hẹn cô ta ra gặp, tôi nói chuyện với cô ta, tuỳ ý cho cô ta ra giá.
Cao Quân Dao không có lòng tin có thể hẹn người phụ nữ có nụ cười kỳ quái kia ra gặp mặt, liền chuyển chủ đề:
Cô không phải nói là cô ta muốn đăng bài rất bất lợi đối với cô sao? Cô ta có thể bỏ qua cơ hội có thể giúp cô ta công thành danh toại sao?
Nếu như tôi xin lỗi cô ta thì cô ta sẽ không có lý do gì để đăng bài nữa.
Không phải chỉ là một câu nói xin lỗi hay sao, hiện tại không phải là lúc trị cô, chờ đến lúc cô ta đạt được vị trí kia, muốn đối phó với Hạ Diệu Diệu thế nào không phải là dễ như trở lòng bàn tay hay sao, hiện tại dù phải cúi đầu thì có đáng là gì?
Cao Quân Dao bĩu môi:
Tôi không cảm thấy cô ta là người dễ nói chuyện, cô có tin hay không, cho dù cô có xin lỗi thì cô ta nhất định cũng sẽ đăng bài.
Cô ta chính là người trong ngoài trái ngược như vậy
Tại sao! Tôi đã xin lỗi rồi cô ta dựa vào cái gì để đăng!
Đã nói với cô rồi, cô ta không phải là người tốt, nếu đã không phải là người tốt, cô còn có thể hi vọng chỉ dựa vào một tiếng xin lỗi' sẽ có tác dụng hay sao, cô ta không mượn cơ hội này đạp cho cô thêm một cái đã là có lương tâm rồi, cô cứ phải cúi đầu trước cô ta làm gì, chỉ làm cho cô ta tăng thêm khí thế mà thôi.
Anh của cô tại sao lại thích một người người phụ nữ như vậy!
Tôi làm sao biết được, bỏ đi bỏ đi, cô cứ xem như là nghỉ phép, người bạn trai đó của cô không phải bảo cô cứ nghỉ ngơi mấy ngày này rồi ông ta sẽ nghĩ cách cho cô sao, cô gấp cái gì chứ, chờ chị Tịnh Kỳ trở về rồi, chẳng phải là muốn người phụ nữ kia chết thế nào cũng được hay sao.
Nhưng cô ta không đợi được lâu như vậy:
Cô ta có con riêng mà có thể gặp được anh trai của cô, đáng ra phải cảm tạ trời đất mới phải, cô ta còn tỏ vẻ cái gì, đến thể diện của người em chồng như cô còn không cho, cô ta có còn để nhà cô vào trong mắt hay không! Thật là giận mà!
Cao Quân Dao bị nói như vậy thì mặt trắng xanh, nhà cô ta như vậy còn phải xem sắc mặt của người có con riêng kia! Thật là bị cô làm cho mất mặt quá! Chỉ trách Hạ Diệu Diệu kia, một chuyện tốt như vậy, cô chỉ cần đồng ý không phải được rồi sao, làm khó làm dễ, cho rằng mình là ai chứ?
Hàn Tùng Song nhìn thấy cô ta như vậy, không kiên nhẫn an ủi:
Được rồi, cô cũng đừng để trong lòng, tôi tìm cách khác xem sao.
Hạ Tiểu Ngư mới sáng sớm đã trang điểm cho mình thật xinh đẹp, tinh thần phấn chấn, xuất hiện tại lầu một toà nhà Tập đoàn Hoà Mộc, cảm thấy hai con sư tử đá uy mãnh phía trước so với hôm qua lại càng khí thể hơn, đến sáu chậu cây xanh đặt tại sảnh chính cũng xanh tươi hơn không ít, ở phía khu vực ngồi chờ không xa kia xem thế nào cũng thấy là nơi những người thành công ngồi chờ đợi.
Hạ Tiểu Ngư vui vẻ, đứng trước mặt cô nhân viên lễ tân, bày ra tự thể đương nhiên là bản thân vừa báo tên liền được tiếp đón, sau đó với thân phận là dì của Thượng Thượng một bước lên mây, tương lai thật sự quá tốt đẹp.
Cô ơi? Cô ơi? Cô ơi...
Hả?
Cô lễ tân hôm trước tươi cười rạng rỡ:
Xin hỏi cô tìm ai
Tôi? Tìm Hà Mộc An? Hôm qua tôi có đến cô quên rồi sao? Anh ta có phải là muốn gặp tôi.
Xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước hay không?
Giọng nói vẫn trong trẻo vui tai như cũ.
Hôm qua tôi có đến rồi, chẳng lẽ cô không hẹn trước cho tôi!?
Xin lỗi, chúng tôi không có nhiệm vụ hẹn trước, cô có thể trực tiếp tìm thư ký Thi đặt lịch hẹn.
Tôi tìm anh ta làm gì! Tôi tìm Hà Mộc An! Hà Mộc An cô biết là ai chứ? Nhanh thông báo cho anh ấy, anh ấy không thể không gặp tôi, tôi có một tin vô cùng quan trọng cần nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy biết trễ các người sợ là không gánh nổi trách nhiệm! Các người muốn không giữ được bát cơm sao!
Cô lễ tân sinh trước có phần kỳ quái nhìn cô, bất lực nói:
Xin cổ chờ trong giây lát, tôi sẽ đi hỏi giúp cô.
Hạ Tiểu Ngư nhìn cô ta với ánh mắt
xem như cô biết thức thời
, rồi ngồi chờ ở bên kia không đi đâu, cứ như thế mà chờ đợi
Cô lễ tân sau khi cúp máy quay lại, hối lỗi nhìn Hạ Tiểu Ngư:
Cô Hạ hành thật xin lỗi, ngài Hà không có ở công ty.
Hạ Tiểu Ngư lập tức mẫn cảm nhìn cô ta:
Thật hay giả? Cô đừng lừa tôi! Đó là chuyện vô cùng vô cùng quan trọng, nếu như làm chậm trễ việc của ngài Hà, các cô không gánh nổi trách nhiệm này đâu!
Kế bên có khách đến tìm người, kỳ quái nhìn Hạ Tiểu Ngư đang uy hiếp người khác, cầm lấy giấy thông hành tiến vào trong, hắn ta nghĩ những người không có đầu óc đi uy hiếp người khác chỉ có thể xuất hiện ở những vùng địa phương không có đầu óc, không ngờ ở nơi thế này cũng gặp được, lễ tân của Hoà Mộc thật là càng ngày càng tầm thường
Cô cười với tôi làm gì! Nhanh đi hỏi lại lần nữa đi!
Cô lễ tân vẫn giữ nguyên nụ cười:
Thưa cô, ngài Hà thật không có ở đây
Hay là buổi chiều cô quay lại.
Lại thêm một người cầm giấy thông hành nhìn cô cười, vừa nói nhỏ với người bên cạnh vừa đi mất.
Hạ Tiểu Ngư tức gần chết, có cái gì đáng cười, không thấy người tiếp đón cô là lễ tân không cười, những người nghèo khổ đến làm tiền Hoà Mộc cười cái gì chứ! Xem thường người khác có phải không!
Thưa cô..
Xin hỏi chúng tôi còn giúp được gì cho cô.
Hạ Tiểu Ngư rất tức giận:
Cô đi hỏi Hà Mộc An! Anh ta có phải đến con gái của mình cũng không cần, cứ bắt chị tôi giúp anh ta nuôi phải không! Một chút tiền sinh hoạt phí cũng không chịu trả!
Nhân viên lễ tân nhìn Hạ Tiểu Ngư bằng ánh mắt kinh ngạc, cô thốt ra những lời này không sợ doạ chết người ta sao? Sau đó, lễ tân nhìn bụng của cô: Cái này..
đến cả lý do mất mặt như vậy cũng dám dùng đến, ngài Hà sao lại có thể nhìn trúng cô ta
Hạ Tiểu Ngư tức lên đến não:
Nhìn gì mà nhìn! Không phải tôi! Cô chuyển lời cho Hà Mộc An nếu anh ta không chịu trách nhiệm cũng phải trả tiền phí nuôi dưỡng! Muốn chối bỏ tất cả! Không có cửa đâu!
Hạ Tiểu Ngư nói xong, ngẩng cao đầu, sống chết chống đỡ lấy sự kiêu ngạo của bản thân, bỏ đi mà không quay đầu lại.
Cô nhân viên lễ tân ngây ngốc trong giây lát, như vậy cũng dám nói! Mặc dù cảm thấy vị khách này đến do quá bực bội nên nói không lựa lời, nhưng thân là nhân viên lễ tân, nhiệm vụ của cô không cần biết thật giả thể nào, đều phải báo lên trên, tự sẽ có người sàng lọc lại tin tức thật giả, cô không có quyền giữ lại tin tức.
Nhưng mà, cô gái này thật dũng mãnh, bằng mọi giá cũng phải gặp cho bằng được ngài Hà! Việc này sau khi báo lên trên ba phút, thông qua nhiều tầng sàng lọc, chỉ trong phút chốc đã truyền đến tại Hà Mộc An
Hà Mộc An kinh ngạc ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn thư ký Nguyễn đang cúi thấp đầu, không biết nên có phản ứng như thế nào.
Thư ký Nguyễn chịu đựng áp lực lớn lao nên đầu càng cúi thấp hơn
Chuyện gì thế này? Ngài Hà ngẩng đầu! Ngài Hà mà cô cho là tuyệt đối không bao giờ ngẩng đầu lên lại vì lý do như vậy ngẩng đầu?!
Cô..
cô nói lại lần nữa...
Hà Mộc An dường như đang hơi run
Thư ký Nguyễn nhất thời cảm thấy áp lực càng lớn:
Ngài..
không muốn chịu trách nhiệm cũng phải trả phí nuôi dưỡng..
chị của cô ta..
sinh cho ngài một đứa con gái.