Chương 216: Thượng thượng và hà mộc an (2)
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2763 chữ
- 2022-02-06 08:59:27
Cô nói với anh về tương lai, cô nói muốn có một công việc tốt; có một tương lai để phấn đấu, cô muốn trong hai năm thẳng lên làm trợ lý trong vòng ba năm lên được chức chủ biển; sự kiêu ngạo của cô, hoài bão của cô, tất cả tương lai tươi đẹp của cô lại bị móp méo chỉ vì
Chúng tôi căn bản không biết chị ấy đã sinh Thượng Thượng!
, cô chỉ còn lại tương lai mờ mịt.
Cô ấy tự mình sinh Thượng Thượng...
Không dám đối mặt...
Hà Mộc An cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức dường như không nghe thấy:
Cô ấy đã bỏ đi...
sợ hãi lo lắng mà bỏ đi...
Hạ Tiểu Ngư cố sức đẩy cánh cửa, nhưng đầy thế nào cũng không ra.
Hà Mộc An dường như không nhìn thấy sự gấp gáp của Hạ Tiểu Ngư
Cô sợ sao, một Hạ Diệu Diệu
tự tư tự lợi
luôn muốn làm cho cha mẹ vẻ vang đó sao, cái con người trước kia luôn nói không hề gì và cứ thế mà cố gắng đó sao, cái con người bề ngoài luôn tỏ ra kiên cường nhưng lại không có dũng khí bỏ đi đứa con của họ đó sao, cho dù anh có không làm tròn trách nhiệm một người cha đi nữa.
Hà Mộc An có chút run rẩy, không dám nhìn người trong phòng thêm nữa
Làm gì có chuyện thoải mái như anh nói vậy, năm đó anh vừa đi tôi liền hối hận rồi, cứ khóc ầm ĩ đòi đi tìm anh...
Cũng may là anh chạy nhanh, nếu không đã bị tôi bám lấy rồi...
Cô vẫn hời hợt nói ra một vấn đề nghiêm trọng như vậy, anh căn bản không có cách nào tìm ra được nội dung quan trọng từ trong những từ ngữ hời hợt của cô, cũng giống như anh hết lần này đến lần khác dửng dưng yêu cô, còn cô thì chớp mắt đã chọn người khác
Anh tại sao lại có thể nghĩ như vậy, năm đó tại sao anh không tiếp tục truy hỏi, anh tại sao lại tự cho mình là đúng, cho rằng anh nghĩ sao thì chính là như vậy.
Còn có những cuộc điện thoại mà anh không nhận được, cô mang theo tia hi vọng tìm anh, nhưng anh đã làm gì...
Anh lúc đó không nuốt trôi cơn tức giận nên ra nước ngoài đàm phán kinh doanh, xong cũng không quay lại...
Hà Mộc An cười lạnh, cơn giận dữ trong lòng anh năm đó thật là quan trọng!
Hạ Tiểu Ngư tuyệt vọng đập cửa, cô rất sợ, người bên cạnh này là điên rồi! Điện thoại của cô bị bóp đến biến dạng! Cô không muốn ở lại đây! Cô muốn rời khỏi! Trước đó cô còn cho rằng mình có quyền, bây giờ giống như sắp chết trong quan tài đến nơi! Một cái văn phòng rộng lớn đến mức có thể chứa được nằm sáu chiếc quan tài, xung quanh lạnh đến mức giống như không có sự sống! Cô không muốn ở lại đây! Cô muốn về nhà...
Cô đã đi tìm anh, có thể đã rất nghiêm túc đi tìm anh, cô lúc đó có phải là đã rất sợ hãi, có phải là vô cùng muốn tìm một người để bàn bạc, cô mang theo tâm trạng như thế nào tìm anh, như đây là tia hi vọng cuối cùng, nhưng cái tia hi vọng đó không biết đã trốn ở nơi nào rồi..
Sắc mặt Hà Mộc An đột nhiên trở nên nghiêm trọng..
không thể nào, nếu như cô có tìm anh, tại sao lại tìm không thấy.
Nơi ở của anh rất lớn, cho dù có đi lạc cũng không thể nào tìm không thấy, cho dù điện thoại không liên lạc được, cứ ở trước cửa Hoà Mộc thể nào cũng sẽ gặp được anh, cũng có thể hỏi Vương Phong Long, Tiền Quân, tại sao cô ấy không tìm? Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nhìn thấy anh ta âm u nhìn qua đây, vội vàng nhắc lại:
Tôi cái gì cũng không biết! Tôi thật sự không biết! Chị của tôi đột nhiên nói rằng muốn đến nơi khác làm việc, chúng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng chị ấy muốn đi tỉnh khác tìm công việc tốt hơn! Những cái khác thì tôi không biết gì cả! Thả tôi đi! Chị ấy chưa từng dắt Thượng Thượng về! Thật đó! Những gì tôi nói đều là thật!
.
Lúc chị ấy thăng chức mới điều về đây, thả tôi đi đi! Tôi cái gì cũng không biết...
Hạ Tiểu Ngư sợ đến tuyệt vọng ngồi khóc trên sàn.
Hà Mộc An dời ánh mắt khỏi người Hạ Tiểu Ngư, anh có quyền gì mà đối xử với cô như vậy, anh biết được cô tại sao không dẫn Thượng Thượng về, vốn dĩ là đó là nơi hay bị người ta nói ra nói vào, chẳng lẽ cô muốn cho người khác thêm một lý do để chỉ trích hay sao, nếu cô dắt Thượng Thượng về mới là không bình thường.
Đừng cho rằng cô thường ngày không để ý đến những lời dị nghị của người khác, thật ra là một người rất xem trong lòng tự tôn, tuyệt đối không hi vọng nhận được một chút thương cảm hay dị nghị nào.
Nhiều năm như vậy đều là cô ấy một tay nuôi nấng Thượng Thượng...
Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết, anh thả tôi đi đi, tôi thật sự cái gì cũng không biết hết, tôi muốn về nhà, tôi muốn về..
cửa được mở ra, Hạ Tiểu Ngư vui vẻ nhìn qua, vừa muốn đứng dậy xông ra ngoài, đã có một bóng người xông ra ngoài trước cô! Hạ Tiểu Ngư không kịp phản ứng lại, mất đà ngã xuống đất
Bên ngoài cửa, rất nhiều thư ký đang bận rộn các công việc khác nhau cũng giật mình vì nhìn thấy khách đột ngột ngã ra ngoài, còn không thấy ngài Hà ở đâu.
Ai vậy?
Chính là cô ta, nói Ngài Hà bỏ rơi chị của cô ta.
Không phải chứ! Điên rồi!
Nhưng ngài Hà gặp rồi!
Hả??
Nói là đã sinh một đứa con gái, đến để đòi tiền cấp dưỡng.
Thật hay giả vậy?
Ngài Hà tiếp cô ta, không giống với những vị khách bình thường khác.
Nói như vậy là Ngài Hà thật sự có con riêng ở bên ngoài?!
Trong phòng thư ký cấp cao bắt đầu bàn tán chuyện
Ngài Hà có con riêng bên ngoài?
Ngài Hà thường ngày tác phong nghiêm túc, không biết nói đùa của bọn họ lại không biết mình làm cha từ khi nào? Là uống say làm loạn hay là bị người ta trộm tinh trùng? Là gái làng chơi hay tình nhân? Ngài Hà sẽ xử lý người dám tính kể anh ấy? Ngài Hà là người đàn ông bị giữ chân vì một đứa trẻ? Không cho người phụ nữ đó chết không có chỗ chốn thân đã là từ bi lắm rồi?
Hạ Tiểu Ngư từ trong những âm thanh bàn tán, run rẩy dán vào tường, từ từ di chuyển từ từ ra thang máy, cô không dễ dàng gì mới đi tới, ẩn nút thang máy, nhưng có ấn thể nào cũng không có phản ứng! Hạ Tiểu Ngư gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngừng dùng sức mà ấn nút thang máy, nhưng ngoài âm thanh ấn nút lách cách ra thì dường như đèn thang máy mãi không chịu sang.
Bụp! Cô ôm túi khóc, đập vào nút thang máy.
Tất cả âm thanh trong văn phòng bỗng chốc dừng lại, ánh mắt mọi người đều nhìn cô.
Trán Hạ Tiểu Ngư đầy mồ hôi, cuối cùng cô không nên được mà ngồi xuống sàn khóc.
Hà Mộc An không chút do dự lái xe rời đi, bàn tay đặt trên vô lăng xa lạ, trên đường không ngừng thắng gấp, đã bao nhiêu năm rồi anh không chạm vào phương tiện giao thông thế này, anh thậm chí không dám đạp ga nhanh, sợ không chờ đến lúc gặp được cô.
Anh cũng không biết bản thân muốn làm gì, có thể làm được gì, anh chỉ là muốn nhìn thấy cô, cũng chẳng sợ cô sẽ dùng nụ cười mỉm khách sáo lịch sự kia chào đón anh, giống như gặp lại người bạn học đã lâu không gặp đến xa lại.
Cô..
vẫn còn thích anh chứ...
Hà Mộc An dừng xe lại, trong lòng sợ hãi nhìn đến trước cửa Mẫn Hàng, đến nỗi không dám xuống xe để đi vào trong
Nếu như cô biết anh đã biết mọi chuyện, cô sẽ nghĩ anh như thế nào không dám gánh vác, không có trách nhiệm, cùng lăm là chửi một cậu bảo cút đi rối bảo đã là bạn trai cũ còn đến đây hỏi này hỏi nọ.
Hà Mộc An gục đầu trên vô lăng, cho dù là vững vàng thế nào đi nữa thì vào giờ phút này anh cũng cảm thấy mông lung vô cùng
Cổ tại sao lại sinh đứa con gái này..
có một chút là vì anh sao? Trong mấy năm nay cô đã phải chịu đựng những gì..
Anh vì một chút lòng tự tôn đã làm cho cô rất buồn, cô..
không biết trong lúc mang thai có oán hận anh hay không, có cảm thấy bỏ anh là quyết định rất đúng đắn hay không, anh chính là một người không dám gánh vác, trốn tránh trách nhiệm.
Cô như vậy mà vẫn cười với anh, thế mà anh còn không vừa lòng, cô không xem anh như người qua đường không quen biết, là kẻ thù đáng hận nhất thì anh đã phải vui mừng, cảm tạ trời đất rồi.
Anh có tư cách gì yêu cầu ở cô nhiều thứ như vậy, có quyền gì đứng từ góc độ của anh mà nhìn vào sự cố gắng vất vả trong cuộc sống của cô để xem như trò hề, xem những tính toán nhỏ nhặt của cô là vô cớ gây sự, xem lý tưởng của cô như những chuyện vụn vặt không đáng quan tâm.
Anh sao lại có thể dửng dưng như vậy nhìn vào sự nỗ lực từng chút của cô, cho dù có đi chệch hướng thì đã sao, anh còn có thể không cần cô sao.
Hà Mộc An lại ngẩng đầu lên, lại là một người nắm quyền cao cao tại thượng, anh đậu xe bên lề đường, tư thể thoải mái xuống xe, trên người mặt một bộ trang phục vừa người thoải mái, làm tôn lên khí thể cao ngạo xuất chúng của anh, anh không còn do dự nữa, uy nghi cất bước nhanh chóng bước vào toà nhà văn phòng Mân Hàng.
Từ trong thang máy có bóng người nhanh chóng bước ra, tiện tay chỉnh lại chiếc khăn voan mỏng trên cổ, rõ ràng chỉ là chỉnh sửa qua loa, nhưng lại làm cho nó càng thêm phần thời thượng
Hạ Diệu Diệu cười, nhanh chóng chạy đến bên người đàn ông đang đứng chờ bên hông cửa:
Sao vậy, mặt thật khó coi, ai chọc giận anh vậy.
Cô nắm lấy tay anh ta bước ra ngoài:
Ha Ha, không phải thật đó chứ, vừa nãy Tiểu Cao nói anh còn không tin, bây giờ nhìn thấy em, anh dường như đã nghĩ oan cho nó rồi.
Thật tức cười.
Sắc mặt Cao Trạm Vân vô cùng tệ.
Hạ Diệu Diệu vui vô cùng, đẩy anh đi ra ngoài:
Được rồi, giận thật rồi sao.
Anh không biết là em trở nên độ lượng từ khi nào.
Cao Trạm Vân lạnh lùng, vô duyên vô cớ bị người ta va phải, kéo theo một mùi hương khó chịu, người đó tự bộc lộ tình cảm quá mức, còn nhét số điện thoại vào trong tay anh, gặp chuyện như vậy ai lại vui vẻ được.
Hạ Diệu Diệu cười tới mức không dừng lại được:
Tốt mà, cô ta là mỹ nhân được hoan nghênh nhất trong bộ phận Ngoại giao.
Vậy thì anh còn cần phải lo lắng là cô ta có mang theo bệnh gì đó.
Hạ Diệu Diệu che miệng, ánh mắt mang đầy ý cười:
Anh nghĩ cái gì vậy, công việc trong bộ phận Ngoại giao rất bình thường, làm gì giống như người ngoài anh các anh nghĩ tồi tệ như vậy, để em xem xem, cho anh số điện thoại riêng hay là số điện thoại bàn cô ấy thường dùng ở công ty.
Hạ Diệu Diệu từ phía sau lưng anh lấy ra một mảnh giấy.
Sắc mặt Cao Trạm Vân càng tối, anh lập tức cướp mảnh giấy lại, xé nát, tiện tay vứt vào thùng rác kế bên cửa
Ha ha ha ha ha.
Hạ Diệu Diệu càng cười lớn hơn.
Cao Trạm Vân kéo Hạ Diệu Diệu ra ngoài, đột nhiên quay đầu:
Thật tức cười.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên ngừng lại, rất lâu rồi cô không thấy mặt Cao Trạm Vân u ám như vậy, cô không nhịn được liền nghĩ đến cô nữ sinh trước kia vì muốn tiếp cận mà làm bảo mẫu cho anh, vậy mà anh còn thờ ơ lạnh nhạt để có ta cho rằng Thượng Thượng là con gái của anh, khiến cô ta cố tình tìm nhiều cách để tiếp cận cô bé, bây giờ anh còn không lấy mảnh giấy đó dán ở trước cửa sảnh lớn đã là lương thiện lắm rồi
Hạ Diệu Diệu cười hì hì dựa vào anh:
Anh thấy cô gái muốn tiếp cận anh đó có đẹp hay không?
Ngài Cao, phong độ của anh không giảm so với năm xưa..
A..
Anh đẩy chậm chút, quần áo đều bị xô hết rồi.
Hạ Diệu Diệu cười hì hì, cô bị đẩy lên xe, còn tiếp tục lải nhải với người ngồi vào tay lái kế bên:
Nói nghe xem, gừng càng già càng cay, có vui không, em có thể vì thân thể quý giá này của anh mà báo thù giúp.
Xe nhanh chóng chạy đi
Hà Mộc An đứng chết lặng gần đó, ánh mắt nhìn hai người rời khỏi, đầu anh trống rỗng, trước mặt đều là nụ cười tươi sáng của Hạ Diệu Diệu, cô cười với người đàn ông khác
Sống lưng Hà Mộc An thẳng tắp, anh đứng tại chỗ đó, ánh mắt tĩnh lặng không một chút dao động, hoặc là căn bản không biết phải phản ứng làm sao, cứ như vậy nhìn theo hướng hai người đó rời đi, cứ nhìn theo..
Ánh sáng chói mắt cứ như vậy nhảy múa trước mắt anh, giọng nói của cô, ánh mắt của cô, vẫn là dáng vẻ linh động hoạt bát như xưa, không phải cô thay đổi thành thục hơn, mà là sự dựa dẫm và tuỳ hứng của người con gái ấy đã không còn thuộc về anh nữa.
Nụ cười của cô không phải nguỵ tạo, trước kia cô cũng nói đùa với anh như vậy, trước kia cũng vô tư như vậy, chỉ đối với người thân quen, cô mới như thế mà thôi
Chúng tôi bên nhau năm năm rồi.
Lời của cô vang lên một lần nữa, tất cả sự tin tưởng hiện lên trong mắt cô không phải dành cho anh.
Hà Mộc An bây giờ mới thật sự hiểu được cái gì là bị gạt sang một bên như người ngoài, mà anh chính thật là
người ngoài
đó.
Bất luận cô có phải là mẹ của Thượng Thượng hay không, cô đã không còn khả năng là Diệu Diệu của anh trước kia, việc này làm cho Hà Mộc An đứng tại chỗ, cứ đứng như vậy, một chút cũng không nhúc nhích.
Từ trong toà nhà Mẫn Hàng, Đàm Ngữ vừa chen chúc trong thang máy xuống đột nhiên kinh ngạc nhìn người đang đứng bên ngoài cửa không xa, làm sao có thể! Cô ta hôm nay mặc một bộ váy ngắn thắt eo thời thượng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạng ngắn, giày cao gót, mặc dù dáng vẻ non nớt, nhưng đã có thể biểu hiện được giá trị của trang phục.
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, cô ta cùng một vài người đồng nghiệp đi xuống ăn cơm, không ngờ lại gặp được anh? Anh sao lại ở đây, với lại chỉ có một mình anh! Những người thường vây quanh lấy anh để kiếm lợi đâu rồi.