Chương 222: Hạ diệu diệu và hà mộc an (2)
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2218 chữ
- 2022-02-06 08:59:29
thật là cảm ơn anh quá!
Hạ Diệu Diệu một hơi uống cạn ly cà phê trên bàn, buồn bực muốn quăng cái ly đi, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy trước mặt đám đông, chỉ có thể gõ mặt bàn!
Tâm trạng Hà Mộc An rối rắm đến kỳ lạ, những sắc mặt lại vững chãi như núi băng, từng chữ phát ra cứng ngắc:
Anh có thời gian...
dỗ con bé...
Đây là việc mà có thời gian hay không có thời gian sao! Con bé hôm nay có thể vì lý do này không đến lớp, ngày mai có thể nghĩ ra lý do gì đó để không thức dậy rời giường! Ngày kia sẽ dám đào tường đục ngói! Anh chưa chăm sóc trẻ nhỏ, bọn chúng không giống như thiên sứ trong tưởng tượng của anh, rất nhiều lúc chúng sẽ dùng cái đầu nhỏ của mình nghĩ ra rất nhiều cách khác nháo, khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!
Anh trừng tôi làm gì! Nếu như có thể tôi căn bản không muốn nói vấn đề của Thượng Thượng với anh!
Thôi bỏ đi bỏ đi, giải thích với anh những thứ này để làm gì, Hạ Diệu Diệu nói bằng giọng ôn hòa hơn:
Tuy con bé là con gái của tôi, nhưng con bé trong giai đoạn này có rất nhiều vấn đề anh không tưởng tượng nỗi đâu, nếu như anh muốn làm gì tốt nhất nên báo trước với tôi một tiếng, cũng đừng tùy tiện làm chủ, cho rằng bạn trẻ sẽ không làm sai.
Tôi biết, lần đầu tiên anh gặp con, có rất nhiều suy nghĩ tốt về con, nhưng anh ở với nó lâu thì sẽ biết nó không giống như anh nghĩ đâu.
Hạ Diệu Diệu cuối cùng đã không nói ra lúc Hạ Thượng Thượng quậy lên thì ngồi bệt ra đất, vừa khóc vừa nói vừa ca làm cho bà ngoại nó rồi cả lên, đánh thể nào cũng không chịu đứng dậy, phải lấy đồ nó muốn nhét vào trong miệng nó mới chịu, cô biết đây cũng không phải chuyện tốt gì để có thể mang đi nói khắp nơi.
...
Hà Mộc An hơi cử động
Hạ Diệu Diệu cướp lời, một tiếng cũng không cho Hà Mộc An nói:
Cảm ơn sự yêu thương của anh với con bé, sau này tốt hay không trong lòng anh phải chuẩn bị trước.
Tôi biết phải bao dung với con nít.
Phiền nhất là người thân có cảm giác áy náy trong lòng, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc nuôi dạy:
Phiền anh nói với Tiền Quân, đừng suốt ngày tặng con trẻ đồ chơi hay đồ ăn vặt không phù hợp lứa tuổi của trẻ nữa, ý tốt của anh ta tôi xin nhận.
Anh không biết? Cũng đúng, anh bận như vậy biết được mới là lạ.
Hạ Diệu Diệu lạnh nhạt nói chuyện của Tiền Quân ra:
Quy mô kinh doanh nhà anh ấy có thể như hiện tại cũng không dễ dàng, về chuyện cổ phần anh giúp Thượng Thượng trả về đi, những vấn đề giữa anh và anh ta tôi cũng không hiểu, Thượng Thượng càng không biết, cho nó thì cũng giống như lấy bánh bao thịt đi chọi chó, sẽ không đạt được mục đích mà anh ta muốn.
Không có gì đáng để nói, lúc tôi về đã gặp Đồng Đồng, gặp phải anh ta, mới biết được, lúc đó không biết tình huống đặc biệt của anh, cho nên không chú ý, nên nói hớ ra, nếu như vì vậy mà có gì bất tiện với anh, hoặc làm cho anh mất mặt, hi vọng anh đừng để ý.
Tốc độ nói của Hạ Diệu Diệu mỗi lúc một nhanh, gấp gáp đến độ không thành tiếng:
Anh thích Thượng Thượng tôi cảm thấy rất an ủi, nhưng tôi đã nuôi con bé nhiều năm như vậy, tôi..
nếu anh cảm thấy tôi vẫn là một người biết nói lý lẽ, hi vọng trên phương diện quan hệ với Thượng Thượng anh có thể từ từ, đừng..
để cho cả hai có thể thích ứng được.
Hạ Diệu Diệu thở dài, thỏa hiệp nói:
Ngày mai nếu như anh thật sự muốn dẫn Thượng Thượng đi chơi, tôi không phản đối, haha, dự là anh không kiên trì thì cô bé còn kiên trì hơn anh! Nhưng sau nếu như anh có đưa ra quyết định về mặt này, hi vọng anh báo trước với tôi một tiếng, được không?
Cô tôn trọng vị trí của anh, cũng khâm phục năng lực so với người bình thường như bọn họ cách cả tám mét của anh, nhưng những chuyện thâm căn cứ để đã qua làm cho cô càng nhận thức sâu sắc rằng anh vẫn là dốt văn đến cấp bậc sáu
Hà Mộc An bất động, không có một chút cảm giác vui vẻ vì được thấu hiểu nỗi lòng, ngược lại, rất mông lung, Hạ Diệu Diệu rõ ràng là tức giận mới không nể mặt như vậy! Đến nỗi xa cách những mấy năm sau cô ấy vẫn xem biểu cảm của anh mà tự cho mình là đúng trước, chỉ cần không ngốc sẽ không nghĩ đơn giản như vậy, cô ấy là đang thị uy với anh...
Không chờ Hà Mộc An trả lời cô, Hạ Diệu Diệu đứng lên:
Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây
Phục vụ, tính tiền
Pizza lần trước Thượng Thượng rất thích.
Hạ Diệu Diệu đặt một trăm tệ trên bàn:
Tạm biệt.
Cô không chút do dự, vững vàng bước đi
Hà Mộc An không để ý đến ánh mắt dòm ngó, trầm mặc ngồi ở nơi đó một lát, cho đến khi những ánh mắt nóng bỏng của những người xung quanh thu về hết, anh mới chầm chậm vươn tay, lấy một trăm tệ đặt trên bàn, chấm chậm vuốt phẳng cất vào trong ví, đứng dậy, rời khỏi.
Anh thu lại những gì mà lần trước bản thân tự cho là đúng đi công kích.
Hạ Thượng Thượng nở hoa trong lòng, từ trong ra ngoài khắp người đều biết cười, cô bé làm sao có thể có được một món hời như vậy.
Hạ Thượng Thượng õng ẹo ở bên ba, chút tâm tư bé nhỏ đều hiện lên trên mặt, nhưng ngại có người ngoài ở đây, làm bộ làm tịch
Nhưng cũng không giấu được ánh mắt láo liên cùng với cầu vồng trong đôi mắt: Chiếc xe chạy nhanh như bay, xoay vô lăng như dời non lắp biển, những cú va chạm kinh tâm động phách, phòng nhỏ ma ám, vòng xoay ngựa gỗ bảy sắc cầu vồng, đồ ăn vặt, cô bé thật rất thích nơi này.
Hạ Thượng Thượng nhảy nhót hưng phấn trên người ba, hưng phấn vô cùng
Ánh mắt Hà Mộc An dịu dàng nhìn con gái, cho dù đối tượng mà cô bé đang nhõng nhẽo không phải là anh, anh vẫn dịu dàng như nước, tình cha như núi
Làm phiền anh rồi.
Nên làm.
Hà Mộc An miễn cưỡng đi đến chỗ Cao Trạm Vân đang ôm Thượng Thượng, biểu cảm lạnh nhạt ổn trọng, không nhìn thấy địch ý ngày hôm qua, ánh mắt bình tĩnh mang theo sự từng trải, thậm chí có thể tính là ôn hòa:
Phải nói là chúng tôi làm phiền anh rồi, làm phiền anh phải đưa Thượng Thượng đến đây.
Cao Trạm Vân nhẹ nhàng xoa cái đầu quả dưa của con gái, không cần hỏi cũng biết bây giờ cô bé vui đến mức nào:
Không có, nghỉ giải lao tiện thể đưa con bé qua đây.
Chủ yếu là do Thượng Thượng sợ người lạ.
Giao con bé cho tôi.
Hạ Thượng Thượng nghe vậy đột nhiên ôm lấy đùi của cha, không muốn ở cùng người lạ
Cao Trạm Vẫn thấy vậy, ra hiệu cho Hà Mộc An chờ một lát, ngồi xuống kiên nhẫn giảng đạo lý với con gái:
Thượng Thượng, chúng ta lúc ở nhà đã nói thế nào, nhờ có ba Hà mà chúng ta được ra ngoài chơi, không được qua cầu rút ván đúng không nào?
Thượng Thượng bĩu môi, bàn tay nhỏ bé mềm mại bướng bỉnh kéo lấy tay áo của ba, muốn ăn vạ:
Con muốn ở cùng với ba cơ...
Cao Trạm Vận cười, cưng chiều nhìn con gái:
Ba cũng muốn chơi với Thượng Thượng, nhưng hôm qua ba làm phẫu thuật cho con một người kia, bây giờ rất mệt, Thượng Thượng của chúng ta chơi cùng với ba Hà có được không?
Không chịu, không chịu, chú đó là người lạ.
Ngoan, ba Hà làm sao lại là người lạ, ba Hà cũng giống như ba đều rất yêu thương Thượng Thượng, con quên mẹ đã nói gì rồi sao, ba Hà cũng là ba, không được vô lễ với ba Hà có biết hay không, con xem, ba sẽ canh chừng ở bên ngoài không cho người xấu tiến vào, Thượng Thượng của chúng ta có thể yên tâm chơi với ba Hà, được hay không?
Thượng Thượng cúi thấp đầu, có chút không muốn
Hà Mộc An mềm lòng:
Không sao, con bé cũng muốn anh...
Cao Trạm Vân vỗ tay con gái ra chiếu sát thương cuối cùng:
Nếu không chịu thì chúng ta về nhà?
Thượng Thượng nhất thời nắm chặt tay nhỏ, cái miệng chu lên đến tận trời, nhanh nói:
Được rồi, được rồi, nhưng ba không được đi
Ba không đi, ba sẽ ở đây chờ Thượng Thượng.
Da.
Cao Trạm Vân đứng dậy nói với Hà Mộc An:
Tôi ở cửa hàng ăn uống ngoài cổng, nếu Thượng Thượng khóc thì điện thoại cho tôi, đứa nhỏ này rất thích chạy lung tung, anh trông bé cẩn thận.
Anh không đến mức không có mắt mà xen vào, nếu đến một chút không gian này cũng không cho Hà Mộc An, đó không phải là tác phong làm việc của anh:
Thượng Thượng, phải nghe lời có biết hay không.
Biết rồi biết rồi.
Hà Mộc An không nói gì, dắt Thượng Thượng đi vào khu trò chơi
Bị một người ngoài dỗ dành con gái của anh để có thể giao nó cho anh, đây là cảm giác gì, nếu không trải qua thì rất khó nói
Nhưng Hà Mộc An vẫn để cho Cao Trạm Vân diễn trước mặt anh, không phải là anh nhẫn nhịn tốt, là Cao Trạm Vân thật sự có tư cách làm như vậy trước mặt anh.
Báo cáo gửi về ngày hôm qua mặc dù không đủ chi tiết, nhưng những thứ cần có đều có đủ, cũng không có ai có quyền hơn anh ta khi đứng trên lập trường là ba Thượng Thượng dặn dò anh chăm sóc tốt cho Thượng Thượng, vì vậy anh để cho anh ta nói hết, không ấu trĩ cho rằng đối phương đang khiêu khích, càng không xoay người rồi khỏi, bỏ qua quyết định của Thượng Thượng
Anh bắt buộc phải đứng tại chỗ, không thể co lại làm vết thương càng nứt ra, nhìn thấy máu xương, mặc người khác xát muối
Vẫn nên là anh tự xát muối mình thì tốt hơn
Hạ Thượng Thượng kéo cha ruột vui vẻ chạy đi, cái gì mà ân oán cá nhân, cái gì mà kẻ địch đẳng cấp, cái gì mà âm mưu quỷ kế, trước mặt đồ chơi thì tất cả đều là không khí.
Nhanh lên! Nhanh lên! Sắp bắt đầu rồi, ba ruột, ba ngồi đây đi!
Thượng Thượng vô lo vô nghĩ chơi hết ba bốn trò chơi liên tiếp, tiếng ba ruột gọi một cách vô trách nhiệm, với lại là ba Cao nói có thể được, cô bé có thể miễn cưỡng tha thứ cho ba ruột một ngày
Hà Mộc An mỉm cười, gật đầu với người điều khiển phía xa, làm mẫu ngồi vào giữa tách trà khổng lồ nhiều màu sắc ôm lấy con gái nhỏ trong lòng, tuy nhiên con gái theo anh còn nghịch hơn Diệu Diệu, nhất quyết phải chơi thêm hai lần nữa, ai bảo anh lúc trước tự cho mình là đúng, cho rằng vĩnh viễn cũng không chơi, mà đánh mất cô hội là đệ nhất vệ sĩ bên cạnh cô.
Còn có những báo cáo chưa xem kỹ, nếu anh vươn tay, Hạ Diệu Diệu chắc sẽ xem thường nhân phẩm của anh, anh tự nhiên phải đối phương thức, cái gì cũng phải có khe hở.
Thượng Thượng cười vô cùng vui vẻ, từ thuyền hải tặc đến phòng công chúa, từ gà con chạy nhanh đến gấu rượt, chơi xong còn chưa đã con muốn thử qua trò động đất, xe vượt chướng ngại vật, cô bé rất có kỹ năng, kinh nghiệm bị mẹ cự tuyệt vô số lần nên lúc ứng phó với ba ruột đã có tiến bộ hơn mà làm địch tan rã.
Cô bé cũng không nói nhất định phải đi, chỉ là cứ nắm lấy cha ruột không chịu buông, vạn phần đáng thương nhìn lên nhìn xuống, thu hút sự chú ý từ trong những chiếc xe nhỏ, mở to mắt nhìn vô cùng ngưỡng mộ, thèm khát nhin niềm vui của người khác.
Ba xem con thật đáng thương.