Chương 261: Nhân chứng vật chứng đều có


Hạ Diệu Diệu và Trương Tấn Xảo từ lúc tìm được một đống đá thì đã không muốn tìm nữa, càng đừng nói gì đến trong sảnh chính còn rất nhiều các loại đá, bao gồm rất nhiều cách chơi đa dạng, không chỉ cần phải chạm tới, mà còn cần phải tính toán, cô không hiểu những thứ đó.

Chỉ là bọn họ cũng rảnh rỗi, cứ thế mà tìm giống như khi học đại học chỉ vì một cái màn thầu cho thêm hoặc một đồng tiền thôi cũng đủ để nhiệt huyết dâng trào, hai người lúc này đang chơi rất vui, làm gì còn nhớ đến cuộc gặp mặt sau khi tìm thấy nguyên thạch.

Vương Niệm Tư vội vã tiến về phía trước kéo Hạ Diệu Diệu:
Cậu mau qua đây, tớ nhìn thấy có người đeo một chiếc vòng tay giống y hệt chiếc của cậu, cậu đi xem thử xem, có phải của cậu hay không.
Phải nói thế nào nhỉ! Nhưng mà, Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn Vương Niệm Tư, trên chiếc váy đuôi cá xinh đẹp dính nước, tóc xoã qua một bên, nhưng nhìn vẫn vô cùng xinh đẹp:
Không phải cậu hoa mắt rồi chứ, còn nói cái gì của tớ.


Trương Tấn Xảo cũng sáp qua:
Đúng vậy, Niệm Tư, cậu làm quý phu nhân lâu rồi trí não cũng thoái hoá rồi sao.

Thật đó, mắt nhìn của tớ chẳng lẽ cậu không tin, tớ làm sao có thể nhìn sai.


Hạ Diệu Diệu luyến tiếc nhìn cô ấy:
Có lẽ không phải là cậu nhìn nhầm, là anh ta lại tặng cho người khác một chiếc y hệt thì sao.
Anh ta là ai, không cần nói cũng biết


Làm sao có thể, anh ta cho dù mắt có vấn đề đi chăng nữa cũng không thể vừa gặp mặt có hai lần đã tặng đồ cho Lilsa.



Lilsa là ai?
.


Nhà thiết kế hàng đầu của OSISI, tên tiếng Trung là Vương Tịnh Kỳ.
Hạ Diệu Diệu bỗng dưng nhìn qua:
Vương Tịnh Kỳ?

Cậu biết cổ ta?!

Không chỉ biết mà tớ cảm thấy anh ta tuyệt đối sẽ không tặng cho cô ấy.
Trương Tấn Xảo cười:
Cậu cũng rất tự tin vào bản thân mình


Tớ không phải là tự tin vào bản thân, tớ chỉ là cảm thấy Hà An sẽ không ăn no không việc gì làm đi thích bạn gái cũ của Cao Trạm Vân.


Trương Tấn Xảo, Vương Niệm Tư nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô:
Bạn gái cũ?


Vương Niệm Tư nói xen vào:
Lúc nãy cô ta nói là một người bạn họ Cao tặng cho cô ta, cậu mau đi xem xem, nói không chừng là của cậu.



Không thể nào!
Hạ Diệu Diệu vừa nói vừa bước vội đến bên cạnh hồ, vừa bước đi bỗng lại quay đầu lại:
Có phải là chúng ta nghĩ nhiều quá rồi không, chiếc của tớ luôn để ở nhà, không thể nào bay ra tới tận đây.
Vương Niệm Tư kéo cô đi:
Nói nhiều lời thừa thãi như vậy làm gì, đi xem xem rồi tính.
Đúng vậy, tiền của tôi mà! Ai thử lấy đồ của tôi xem! Ba người chạy vội đến bên bờ hồ, không còn nhìn thấy bóng dáng của Vương Niệm Tư đâu:
Người đâu rồi?



Tìm nhanh đi tìm nhanh đi!


Chạy hết một vòng, Hạ Diệu Diệu thở phì phò dựa vào một bên giá rượu:
Cậu muốn hại tớ mất mặt, tớ cho cậu biết tay!
Vương Niệm Tư cũng có chút thở không ra hơi:
Cậu cho rằng bây giờ cậu còn là lớp trưởng sao, ở đây là thiên hạ của chúng tôi nhé.
Vương Niệm Tư dùng tay quạt, cô ta đi đâu mất rồi?

Trương Tấn Xảo khó hiểu nhìn hai người bọn họ:
Trông chúng ta thật ngốc, nói thế nào thì ba người chúng ta cũng đều là nhân tài của các lĩnh vực khác nhau, làm sao có thể làm ra việc ngốc nghếch như vậy.



Cái này gọi là nhiệt tình có hiểu hay không.

Đừng ở đó huyên thuyền nữa, nhanh đi tìm đi!
Hai mươi phút sau, ba người họ mệt mỏi tụ lại bên bờ hồ


Nhà họ Triệu cũng lớn quá đi.

Chúng ta không chỉ đơn giản là ngốc thôi đâu.


Trương Tấn Xảo lau mồ hôi trên trán, lấy một ly nước trái cây từ trên khay phục vụ uống cạn:
Thật kỳ lạ.


Vương Niệm Tư xé phần đuôi váy bị ướt:
Tớ không nói thì các cậu cũng im đi, các cậu đều mặc váy ngắn mà

Bây giờ chúng ta đi đâu, tớ lại không quen địa hình trong nhà họ Triệu.

Chúng tớ càng không quen, từ trước đến nay chưa từng đến đây.

Không hổ là sản phẩm của OSISI, nhà thiết kế rất tinh tế, cô xem cô ấy đeo chiếc vòng tay đó rất đẹp.


OSISI?

Trương Tấn Xảo kéo bọn họ lại:
Cô nói nhà thiết kế đó đang ở đâu?



Bên phòng hoa.
Ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy về phía phòng hoa.


Ba ruột, nếu ba cho con uống nước trái cây, con lớn lên sẽ mua chocolate cho ba.
Hạ Thượng Thượng mặc một bộ váy bồng màu hồng phấn, mang với màu tro, đầu cài hoa, làm da trắng mịn, đôi mắt sáng long lanh, cô bé đang nằm trong lòng ba, một tay đang cầm cái lồng nhốt Quả Banh Trắng cao cao tại thượng ra điều kiện với ba.

Hạ Mộc An vững vàng bể cô bé xuống, phía sau là sáu thuộc hạ thân cận

Sáu người thuộc hạ này trong bóng tối nghe thấy âm thanh trong trẻo, vẫn cúi đầu, không trả lời

Giọng nói của Hà Mộc An trầm thấp nhưng rõ ràng:
Lúc con ra ngoài này đã ăn một ly kem, lúc nãy trong phòng họp còn ăn thêm sinh tố, không được uống nước trái cây nữa.


Hạ Thượng Thượng chu mỏ:
Nếu là ba của con, ba chắc chắn sẽ cho con ăn.


Con gạt ai!
Ba của con cũng sẽ không cho con ăn, lần trước không phải không mua coca cho con à.


Hạ Thượng Thượng im bặt, nhưng sau đó lập tức dùng đến sát chiêu:
Hừm, sẽ mua cho con, con không thích ba nữa, con muốn tìm mẹ!

Chúng ta đã hứa với nhau ăn sinh tố xong sẽ đi theo ba một tiếng, không được nghịch.

Vậy ba phải cho con uống nước trái cây, uống nước trái cây thì con sẽ đi theo ba.
Đây là phương thức trao đổi gì vậy:
Không thể nói như vậy được, làm người phải biết giữ chữ tín.


Giữ chữ tín là cái gì:
Con muốn uống nước trái cây, không biết đâu, con muốn uống nước trái cây! Oa oa..

Ba ruột không thích con không cho con uống nước trái cây! Oa oa! Con vốn biết ba ruột là người xấu mà, con không muốn sống nữa, con sống nữa thì có gì...


Hà Mộc An cảm thấy tất cả những từ ngữ nhẫn nại mà anh nói trong cuộc đời đều dùng hết cho đứa con gái này, kết quả con gái vẫn không chịu nghe lời, những lời nói ra đều là đàn gảy tai trâu, anh lạnh lùng uống cạn ly rượu, mời người dạy thì có tác dụng gì, mấy ngày nay Hà Mộc An đau đầu nên đã mời bác sĩ không biết bao nhiêu lần:
Chỉ uống một ly, chỉ một ly.


Cô chủ nhỏ!

Hạ Thượng Thượng nghe vậy liền kêu, giơ hai ngón tay mũm mĩm ra:
Haily.


Hà Mộc An trầm ngâm, không nói được hay không được, thật ra việc anh muốn làm nhất lúc này chính là đi về, dù có họp thêm hai cuộc họp nữa cũng không muốn tiếp tục thương lượng với Thượng Thượng về chuyện uống mấy ly.

Thượng Thượng tự động hiểu là bản thân chiến thắng, cố gắng kéo lấy cánh tay của ba nhìn ra phía sau, nhìn chú kia đang nhìn ba, Thượng Thượng thấy vậy lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn lộ ra đúng tám cái rằng:
Chào chú Triệu.


Triệu Thiên Thành thấy vậy, vội vàng cười theo:
Chào tiểu thư.



Cháu tên Thượng Thượng, Hạ Thượng Thượng.

Xin chào Thượng Thượng tiểu thư.


Thượng Thượng càng cười vui vẻ:
Chú nói sẽ tiếp tục mời cháu ăn sinh tố, cháu muốn ăn vị dâu, ly to, chú lúc nào sẽ mời cháu ăn, một lát nữa được không? Hay là chờ lúc cháu đi về.
Triệu Thiên Thành cảm thấy cứ để cho ông ta chết đi, lúc nãy ngài Hà vì để tiểu thư uống ít đi một ly nước trái cây đã tổn hao biết bao sức lực, ông ta cũng không muốn về làm vườn, sao dám cho tiểu thư uống sinh tố


Rốt cuộc là khi nào?
Giọng nói trẻ con trong trẻo, phát ra từ trên chiếc cầu nhỏ.

Hà Mộc An nhìn con đường được lắp đèn chiếu sáng, đột nhiên nhìn phía trước nói:
Vị dâu là vị gì?


Hạ Thượng Thượng nghe vậy liền suy nghĩ, phát hiện ra bản thân không biết, lập tức xấu hổ cúi đầu chơi đùa cùng chú chó, làm bộ làm tịch chờ cho câu chuyện qua đi.

Hà Mộc An thở dài

Cái tại cuối cùng cũng được yên tĩnh, hoặc có thể nói là khoảng thời gian không cần phải thương lượng với con bé uống một hay hai ly nước trái cây thật hiếm có.

Hiện nay Hạ Diệu Diệu có tiền đảm bảo là bảy mươi triệu nhân dân tệ, còn sinh ra Hà Thượng Thượng, thăng chức làm phó chủ biên, một nhân vật nhỏ có người chống lưng, cô sợ cái gì, cho dù cô có gây hoại tày trời, công ty cũng sẽ nể mặt Thượng Thượng mà không khai trừ cô, làm cô mất đi công việc.

Vì vậy đối phương cho dù có là nhà thiết kế hàng đầu, là trụ cột không thể thiếu của OSISI, hay như thế nào, thì hiện nay cô cũng là nhân vật quan trọng của Mẫn Hàng, hai người kẻ tám lượng người nửa cân

Vương Niệm Tư kéo chặt lấy tay áo của Hạ Diệu Diệu:
Có phải của cậu không?
Hạ Diệu Diệu đẩy tay cô ấy ra, lạnh mặt nhìn qua phía bụi hoa, ánh mắt bình thản

Mối nối của cái vòng tay đó có một chỗ khuyết vào, đó là do một lần cô quên mang theo chìa khoá cửa, cô liền phát huy nó làm khoá vạn năng mà để lại dấu tích này:
Trước tiên lo xem cái váy mỏng manh của cậu đi.
Lúc nãy cô nhìn thấy chỗ khuyết vào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, cô không thể nào hoa mắt được.

Như vậy, Cao Quân Dao làm sao lấy được nó? Cô ta lại dám động vào đổ của cô.

Vương Niệm Tư vội vàng đuổi theo, theo sát phía sau cô, kích động, năm đó cô và Thẩm Tuyết không trộm được, còn bị rơi vào kết cục đó, lần này nhân chứng vật chứng đều có, đối phương còn nghênh ngang mang nó ra ngoài, xem Hạ Diệu Diệu chết rồi chắc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.