Chương 288: Hà cao không cam t m


Cô Kỷ thấy đối phương không có chút lưu luyến gì về quá khứ, thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ rằng đối phương là người không chịu buông tay, nên mới nhân dịp này phàn nàn với cô rằng người đàn ông kia vô liêm sỉ đểu cáng đến mức nào, như vậy cô sẽ không biết nên nói gì nữa, thế này thì tốt rồi, không cần ra khỏi cửa đã gặp phải đàn bà kể tội chồng, đối với phụ nữ, như vậy là hạnh phúc:
Anh ấy đã tái hôn?


Hả:
Chưa.


Cô Kỷ nghe vậy quay ngay đầu lại:
Có phải cô sắp rồi không?


Hạ Diệu Diệu băn khoăn, không hiểu lắm:
Sắp gì cơ?



Sắp tái hôn rồi!


Nụ cười của Hạ Diệu Diệu thêm phần ngọt ngào, đúng là cô đã tìm thấy người có thể sống bên nhau trọn đời, tình cảm ổn định, cuộc sống hoà thuận

Cô Kỷ thấy vậy thì ngạc nhiên, ghê gớm thật:
Đã từng lấy một người đàn ông như thế này rồi, mà cô vẫn có thể lấy người khác được, giỏi thật.
Hạ Diệu Diệu băn khoăn, đây là kiểu quan hệ nhân quả gì đây.

Cô Kỷ nhìn một người lớn, hai trẻ con phía trước mặt, cô nhíu mày, lại càng khó hiểu, mặc dù chỉ mới một lúc, nhưng anh chàng khí chất không hề tầm thường đó nhìn con rất chăm chú, anh ta hưởng thụ ánh sáng mặt trời ấm áp, không hề giả tạo, có thể thấy đó là một người cha hiền từ và rất có trách nhiệm.

Giống như việc từ khi cô đem con trai đến tham gia cùng ba con họ, ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi con gái mình, có vẻ bình thản, nhưng chắc là bị con gái bắt nạt rồi

Một người đàn ông như vậy lại có thể li hôn, tại sao? Ngoại tình! Quá cũ rồi, không thể nào, cảm giác mà hai người họ đem lại cho cô, cho dù ngoại tình rồi cũng không đến nỗi phải li hôn.

Cuộc sống quá nhàm chán? Vớ vẩn, cô không thấy đối phương là thể loại tình cảm nhạt rồi có thể li hôn

Vậy thì tại sao? Cô ta cảm thấy mình bắt đầu suy nghĩ, nhưng ngại không muốn bép xép chuyện người khác, giáo dục hiện thời nói cho cô ta biết rằng, không nên dò hỏi nhiều chuyện riêng tư của người khác.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hay là cô lấy chuyện riêng của mình ra trao đổi với đối phương? Khó xử quá, đối phương có khi nào cảm thấy mình như tên lừa đảo, nhưng mà cô ta muốn biết

Muốn biết chết đi được! Đêm nay chắc cô ta sẽ mất ngủ mất


Có phải đang tìm cô không?
Hạ Diệu Diệu nhắc nhở cô ta

Cô Kỷ ngẩng đầu lên, trong lòng đang sốt ruột tò mò muốn hỏi chuyện thì ở đằng xa có một người đàn ông đang hốt hoảng đi lại gần

Hạ Diệu Diệu thấy bề ngoài của anh ta hết sức bình thường, nhưng ánh mắt rất lanh lợi, giờ đây lại càng trở nên lo lắng, anh ta nhìn thấy người cần tìm rồi, mới thở phào nhẹ nhõm đi nhanh lại gần, cẩn thận khoác một chiếc khăn mỏng lên người cô, hạ thấp giọng sợ làm cô sợ:
Sao lại ra ngoài rồi, cũng không mặc thêm áo vào, y tá đâu, sao không bảo cô ta đi cùng? Đúng là nghịch ngợm, bị cảm lạnh thì biết làm sao.
Cậu bé cũng chạy ngay lại gần, vui vẻ gọi:
Ba ơi, ba về rồi à, con vẫn luôn để ý đến mẹ.
Cô Kỷ lườm, ra hiệu cho con trai

Cậu bé hình như không nhìn thấy, tự mình thừa nhận:
Có phải con rất giỏi không, mẹ bảo trong phòng bệnh ngột ngạt quá, bảo con đưa mẹ ra đây đi lại, thế nên con dẫn mẹ ra đây, y tá không phát hiện ra đâu, con đúng là quá giỏi.


Mặt cô nàng đã tái mét lại

Sắc mặt người đàn ông càng trở nên khó coi hơn, nhìn người phụ nữ trong lòng mình mà phàn nàn:
Mới mấy ngày mà em đã không nhịn được, nếu có lần sau, thì đừng hòng bảo anh đi công tác, về phòng ngay.
Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ bên cạnh đang rời đi một cách không tự nguyện với sự chăm sóc của một hộ lí lớn, một hộ lí nhỏ, cô ấy không mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt khi nãy cũng rất tốt, còn cậu bé nhìn lại gầy gò, cô cứ tưởng thằng bé mới là người bị bệnh, vừa nãy còn suy nghĩ xem nó bị bệnh gì, có truyền nhiễm không, có nên để hai đứa bé chơi cùng nhau hay không, bây giờ chuyện là thế nào? Bỗng Hạ Diệu Diệu nhìn về phía Hà Mộc An.

Hà Mộc An thản nhiên nhìn lại cô, rất ngạc nhiên đúng không? Nếu cậu bé bị ốm, anh nhất định sẽ không để cậu bé đến gần con gái mình, bị cúm cũng không được, không nhìn ra đối phương bị bệnh là do mắt cô có vấn đề

Hạ Diệu Diệu cảm thấy mắt mình có vấn đề thật! Cô lại nhìn về phía gia đình ba người vừa rời đi ấy, một cảm giác cực kì kì lạ từ từ nảy sinh trong lòng, cô ấy sao vậy? Bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Chồng cô ấy lo lắng như vậy chắc là rất nghiêm trọng nhỉ? Chăm sóc bệnh nhân rất vất vả đúng không, cứ nhìn cậu bé gầy gò và chiếc áo rộng mà cô ấy vừa mặc, Diệu Diệu khi nãy lại không chú ý đến, chắc là do sắc mặt cô ấy rất tốt, nên Diệu Diệu không phát hiện ra cô ấy bị bệnh.

Việc cô không nhẫn nại khi nói chuyện với cô ấy lúc nãy, chắc cô ấy cảm nhận được rồi chứ? Hạ Diệu Diệu lại nhìn về phía Hà Mộc An, cô ấy rất thích ngoại hình của anh, thế nên mới nhìn lâu như vậy

Hà Mộc An lại nhìn về phía Diệu Diệu, sao thế? Anh sờ lên mặt mình, vừa rồi dính đất sao? Hạ Diệu Diệu lắc đầu, nhìn đi chỗ khác.

Hà Mộc An khẽ nhếch miệng mỉm cười, rồi lại bình thản như cũ, nhìn về phía con gái, càng dịu dàng hơn.

Có lẽ là vì đã từng trò chuyện? Có lẽ là vì Hạ Diệu Diệu không ngờ rằng đối phương là bệnh nhân? Còn có khả năng bệnh rất nặng, nên trong lòng cô tự nhiên cứ nhớ đến, muốn hỏi cô ấy bị làm sao? Đã khỏi chưa? Hà Mộc An ngồi bên cạnh gọt táo cho con gái, vờ như không nhìn thấy tâm tư của cô mấy ngày hôm nay, nhưng những người trùng hợp chạm mặt có liên quan gì đến cô?

Ba ngày sau

Hạ Diệu Diệu đang nghe điện thoại ngoài hành lang, dặn dò sắp xếp công việc ở công ty, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt đang cười với mình, vẫn là bộ đồ mặc ngày hôm ấy, sắc mặt rạng ngời, dáng vẻ hết sức thân thiện, tính cách năng động vui vẻ, hồn nhiên vô tư.


Là cô!
Hạ Diệu Diệu lập tức mỉm cười, đúng là có duyên, gặp được nhau rồi.

Cô Kỷ cười rất an nhiên, trong sự hồn nhiên ấy, có sự cảm động lớn lao mà người khác không thể nào hiểu được:
Cảm ơn!



Cảm ơn cậu nhà cô, về tiền thuốc và tuỷ hiến.
Cô không ngờ nghệch đến nỗi cho rằng mình đã đợi đến lúc ấy, xác suất mấy phần nghìn ấy chỉ là nói cho người khác nghe mà thôi

Cô Kỷ mỉm cười, mắt lấp lánh nước:
Tôi thay mặt cho chồng và con trai cảm ơn cô.
Tôi cũng cảm ơn cô, để tôi có thể tiếp tục ở bên anh ấy nhìn con mình lớn lên

Hạ Diệu Diệu hơi choáng váng quay lại phòng bệnh, thấy con gái mình đang ngồi xem hoạt hình, cô ngồi xuống bên cạnh giường con

Niềm vui vì sinh mệnh có thể tiếp diễn, trái tim thổn thức, được sống..

là hi vọng của tất cả mọi người.

Cạch, cửa mở ra, Hà Mộc An đến vào đúng giờ này mỗi ngày, ánh mặt trời đằng sau bao trọn lấy thân hình anh, bỗng nhiên Hạ Diệu Diệu thấy kính phục anh

Để mình không phải nhìn thấy sự đau khổ, cần bao nhiêu năng lực và sức mạnh...?

Hà Mộc An cảm thấy mình chưa tốt thành xấu mất rồi, nhất định là anh đã chữa tốt thành xấu rồi.

Hà Mộc An bực mình đến mức bỗng muốn rút lại khoản trợ cấp, anh điên rồi mới để mình bị gắn mác
chỉ nhìn thôi không thể với tới
! Anh chỉ muốn bày tỏ tấm lòng đồng cảm của mình, một cách rất gần gũi thân mật.

Hà Mộc An cảm thấy mình không biết trút giận đi đâu, tại sao chuyện lại không như ý muốn! Cao Trạm Vẫn biết chuyện này, cười không kiềm lại được, còn trả vờ nghiêm túc nói với Diệu Diệu:
Ngài Hà chính là kiểu người như vậy, đại nghĩa, có tầm nhìn, là chỗ dựa của rất nhiều lão tướng trên thương trường.


Diệu Diệu liên tục gật đầu, đúng là không thể đoán biết trước được nhân phẩm một con người

Thế nên mỗi lần Cao Trạm Vẫn đến thăm Thượng Thượng, đều cố tình khen ngợi ngưỡng mộ ngài Hà, giống như thần dân ngưỡng mộ quốc vương của mình vậy, cứ như anh ta càng anh minh thì cuộc sống của thần dân càng tốt đẹp

Nếu nói có muốn làm một bài thơ về quốc vương hay không, thì ít nhất có Diệu Diệu không đồng tình.

Cao Trạm Vân vì chuyện này mà còn cố tình tỏ vẻ ngưỡng mộ Hà Mộc An suốt cả một ngày

Hà Mộc An lạnh lùng, đợi đến khi Cao Trạm Vân đến thăm Thượng Thượng lần nữa, anh liền biến mất tăm

Cao Trạm Vân không để bụng vì chuyện đấy, cũng không quá vui mừng vì mình khiến Hà Mộc An bực mình bỏ đi.

Cao Trạm Vân không hề cảm thấy rằng, vì chuyện này mà hình ảnh Hà Mộc An trong lòng Hạ Diệu Diệu đã có vị trí ổn định, Hà Mộc An vì vậy mà không có cơ hội trở lại nữa

Hiện tại, Hạ Diệu Diệu có thể nghĩ như vậy về Hà An, là bởi vì cô đứng trên lập trường của người ngoài, đứng trên lập trường vợ tương lai của Cao Trạm Vẫn mà nhìn Hà Mộc An

Nếu không phải thế nữa thì sao, cô có nhìn Hà Mộc An với con mắt khác không

Có khi nào đợi đến khi họ đã chia tay nhau nhiều năm, gặp phải chuyện thể này lần nữa, cô sẽ khoác tay Hà Mộc An đi thăm bệnh nhân, lúc ra ngoài nước mắt rưng rưng ôm lấy anh ta, tình yêu càng thêm mặn nồng, cũng đương nhiên như giờ đây, cô đang trách Thượng Thượng Đì nhất định muốn ăn sô cô la.

Cao Trạm Vân bỗng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, anh không hề muốn nhìn thấy cảnh ấy, anh sẽ đối xử thật tốt với cô, tại sao lại phải chia tay nhau! Không phải bọn họ cứ nhất định phải chia tay đấy chứ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.