Chương 300: Đột nhiên thay đổi


Chiếc xe lăn cực kì nhỏ gọn, vừa đủ đặt người bệnh lên đó, có thể theo yêu cầu của chủ nhân duỗi ra hay hợp lại các bộ ph8ận, giúp đỡ tự lên xuống cầu thang, có hệ thống định vị toàn cầu hoàn thiện nhất, chủ nhân muốn đi đâu chỉ cần ra chỉ th3ị là được.

Bà Hạ bình thường không có việc gì thì đi công viên sưởi nắng, đi siêu thị mua đồ, đi chợ xem xét
Ông Hạ thì đi làm hướng dẫn kĩ thuật ở một công ty sản xuất xe đạp địa hình

Trước không nói trình độ kĩ thu6ật thể nào, suy cho cùng cả ngày làm việc cùng những người có tương lai, ông cũng trở lên tươi sáng hơn, đột nhiên phát 5hiện lĩnh vực kĩ thuật này không phải đang trên bờ vực bị đào thải mà là càng cần người giỏi hơn.
Vẻ mặt của bà Hạ vẫn ôn hòa như cũ, lại thêm phần nghi hoặc:
Hà An không nói với con à, cậu ta định chuyển trường cho Thượng Thượng, chưa biết là chuyển đến trường nào, hỏi xem mẹ thích trường nào
Bao nhiêu năm nay mẹ đều không ra khỏi nhà, nào có biết trường nào tốt trường nào không tốt, đám trẻ bọn con tự quyết định là được.
Đây cũng là lần đầu tiên bà thừa nhận một cách dứt khoát một mặt nào đó của bà không được tốt.
Những cái Hạ Diệu Diệu đang nghĩ không phải cái này:
Không hề nói với con.


Vậy sao, có thể là do công việc quá bận rộn, chút nữa con gọi điện cho Hà An hỏi xem.

Mẹ, cả tên là Hà Mộc An, Mộc, OK.

Gọi thế nào không là gọi, chỉ là một cái tên mà thôi.

Hạ Diệu Diệu không có thời gian truy cứu việc tăng giảm của một cái tên, mà là việc cô thật sự không biết việc đổi trường cho con gái, hơn nữa cô không hề nhỡ cuộc điện thoại nào, vậy thì chính là Hà Mộc An không có ý định thương lượng với cô.
Hạ Diệu Diệu nhất thời có chút không chấp nhận được, con gái đổi trường học nói thế nào cũng là chuyện lớn, nói với cô một tiếng chưa chắc cô đã không đồng ý
Với cảm giác như vậy, Hạ Diệu Diệu không nói nổi lời trách móc Hà Mộc An tự chủ trương, lo chuyện bao đồng, ban ơn lung tung, càng không có dũng khí đi tìm Hà Mộc An khiến anh hối hận vì tất cả, chỉ có thể vui mừng trước kết quả như vậy, thấy có lỗi với một người đàn ông khác
Thử nói xem, trong tình huống này, cô về nhà sao dám nói với Trạm Vân là tính tình của mẹ cô tốt hơn rồi, nói với Trạm Vân về sự thần kì của chiếc xe lăn mà mẹ cô đang ngồi sao.
Mà cô biết cái xe này không đáng tiền, đáng tiền chính là Tiểu Ngũ, gen trí tuệ mô hình mới được lắp vào, có trí tuệ của một đứa trẻ mười lăm tuổi, có bộ nhớ dung lượng lớn, khả năng xử lý thông tin, là nòng cốt phát triển của khoa học mười năm sau, bây giờ vẫn chưa áp dụng quy mô lớn vào y học trị liệu
Hạ Diệu Diệu gắp ít rau xanh cho con gái, thuận tiện coi như không thấy khuôn mặt đột nhiên đen đi của bé.
Bà Hạ đã bắt đầu dặn dò:
Ăn nhiều rau xanh sẽ lớn nhanh hơn, nào, bà ngoại đút cho tiểu bảo bối của bà.

Hạ Diệu Diệu cảm nhận được Hạ Vũ lại nhìn cô, rồi lại yên lặng ăn tiếp, sao cô có thể không nhận thấy tâm trạng của mẹ tốt hơn nhiều chứ
Bà Hạ vẫn không yên tâm, trẻ nhỏ sao biết được nguy hiểm, không chừng ngày nào đó hiểu kì sẽ chạy lung tung, bà không ngừng dặn dò cháu gái phải thế này phải thế kia.
Hạ Vũ nhìn chị Hai một cái, lại im lặng tiếp tục ăn
Hạ Tiểu Ngư yên lặng ăn cơm, tình hình sức khỏe đã tốt hơn nhiều, cô ta định đợi sau khi ăn cơm xong sẽ thương lượng với chị việc bản thân muốn đi tìm việc
Cô vẫn biết con cái không thể thua ngay trên vạch xuất phát, trước đây cảm thấy chẳng có gì, là bởi vì phạm vi tiếp xúc của con gái lớn như vậy, học được sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau
Nhưng nếu là họ Hà, suy cho cùng vẫn không giống, nhà họ Hà rất trông mong vào con cái, có kế hoạch cho mỗi một giai đoạn, không thể tùy ý giống như cô, nhà họ Hà định đổi trường học cho con gái cũng nằm trong phạm vi cô từng nghĩ, kết quả..
Hạ Diệu Diệu thở dài một hơi, không hề có ý oán trách, những việc anh làm vì nhà có rất nhiều, lần này không tìm cô thương lượng chắc là vì không nhớ đến, hoặc là có việc gì đó làm lỡ, hoặc là định xong hết mới nói với cô một tiếng
Cho dù không nói với cô, cũng là bởi vì cô không hiểu, bản thân anh có thể xử lý tốt, vì vậy Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy chẳng sao cả
Nhưng mà không ngờ anh lại nói chuyện này với mẹ cô, chẳng lẽ anh cảm thấy mẹ cô tốt? Chứ không phải giúp người già vui vẻ? Nghĩ đến câu sau, Hạ Diệu Diệu nghĩ thế nào cũng cảm thấy Hà Mộc An làm việc có chút ngược đời
Hạ Thượng Thượng ăn no, cười hì hì trượt xuống khỏi ghế, lại ăn hoa quả với dì nhỏ sau đó xem hết một tập hoạt hình mới cười hì hì đi đến trước mặt mẹ đang ngồi xem báo, híp hai mắt:
Mẹ, tối nay con muốn ngủ với ba mẹ.

Bà Hạ ở bên cạnh nhìn con gái một cái:
Ít nhất không định đổi cả con.

Hạ Vũ đi từ trên nhà xuống, cài nút áo ở chỗ tay áo sơ mi:
Con đi đón ba.

Bà Hạ nghe vậy lập tức nói:
Lại uống rượu ở bên ngoài, nói với bà con còn đi uống nữa thì đừng về nhà.

Mẹ, đồng nghiệp đi ăn uống với nhau là không thể tránh được, không đi không đoàn kết.

Ông ấy muốn đoàn kết sao, ông ấy là muốn uống rượu thì có, lúc còn trẻ chính là như vậy, già rồi cũng không thấy sửa.

Lúc cô vừa về, bà Hạ đang tưới hoa ở chỗ ban công, nghe thấy bọn họ trở về liền từ ban công nhìn xuống, trên mặt vẫn còn nét cười ôn hòa chưa kịp thu lại.
Lúc vào bàn ăn mẹ cô cực kì nhiệt tình, đây cũng là bữa cơm đoàn viên đầu tiên mẹ cô làm sau nhiều năm như vậy
Mặc dù không ngon bằng trước đây, nhưng cô tin rằng mẹ cô sẽ tìm lại được cảm giác, sau này cô sẽ được ăn thức ăn mang hương vị giống như hội còn nhỏ, thậm chí có thể nhận được sự ấm áp cực kì yêu thương con cái lúc mẹ cô còn trẻ.
Hạ Diệu Diệu chỉ từng nghe qua trong công việc, hiện nay nó cực kì có giá trị, mẹ cô đã dùng quen rồi:
Bữa cơm lần trước thế nào?

Hả? Tốt.
Ngoài Thượng Thượng đang nói chuyện ra, thì không có một tiếng động nào

Cơm gì, đúng rồi, bao giờ chuyển trường cho Thượng Thượng, mẹ đã xem mấy trường học, đều rất tốt
Mẹ cũng không hiểu những cái đó bọn con xem rồi gợi ý cho nó, nó thích học trường nào thì học trường đó, không cần hỏi ý kiến của mẹ.
Hạ Diệu Diệu lập tức nhìn qua:
Chuyển trường gì cơ?

Hạ Thượng Thượng chu môi, làm nũng:
Bà ngoại ơi..
Con đã uống một bát rồi, không ăn nổi nữa.
Bà Hạ cười hì hì, trên mặt đều là sự hiền từ:
Lại ăn thêm một bát, xem con gầy như vậy.


Rõ ràng sắp béo thành con lợn con rồi.

Lợn con rất đáng yêu.

Bà ngoại lừa con lợn nhà ba ruột xấu lắm, răng đen sì, mỗi lúc lại đâm đổ hàng rào gỗ bên cạnh hồ, đáng sợ lắm...

Bà Hạ lập tức hô to:
Haiza, dọa đến bảo bối nhà chúng ta rồi à, sau này con không được chạy lung tung ở nhà ba đâu
Ba con cũng thật là, nuôi cái gì còn không biết nhốt lại, chẳng may làm con bị thương thì làm sao
Chút nữa ta phải nói với bà con, bảo cậu ta nhốt lợn lại.

Không sao, không sao, lúc đó con ở trên thuyền, ba con nói là sau núi chính là nhà của bọn nó, con sẽ không đi đến sau núi đâu.

Hạ Diệu Diệu lật đến phần giới giải trí:
Ba con phải đi công tác, gần đây không có thời gian.

Hạ Thượng Thượng nghe vậy nghiêng đầu nghĩ một chút:
Vậy..
có thể ngủ với ba ruột và mẹ không?
Hạ Diệu Diệu cười ha ha một tiếng, nhìn con gái một cái:
Con nghĩ hay nhỉ.

Hạ Vũ buồn bực, lúc còn trẻ ba cậu thích uống rượu sao, từ lúc cậu nhớ được, ba cậu đã khó khăn đẩy chiếc xe ba bánh trên con đường kiếm tiền nuôi bọn họ, nào có bỏ ra một đồng nào vào rượu thuốc.

Hạ Diệu Diệu không nói gì, trong kí ức mơ hồ có tiếng mẹ nói ba như vậy, mỗi lần ba về đều lén nhét kẹo cho cô, cười qua quýt nói với mẹ lần sau không đi nữa

Hạ Diệu Diệu vứt chìa khóa xe cho Hạ Vũ:
Đi chậm thôi.


Trong phòng hội nghị của bộ phận truyền thống video của Mẫn Hàng đang bàn luận về phương án vận hành nửa năm sau, Hạ Diệu Diệu ngồi ở trong góc, chỉ có quyền nghe


Tôi cảm thấy chủ ý mời Phất tổng rất được, Phất tổng là người phụ nữ có sự nghiệp trẻ tuổi nhất, lại kinh doanh quán bar, rất nổi tiếng trong giới trẻ, vốn là một nhân vật truyền kì
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.