Chương 317: Hôn lễ (4)
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 1974 chữ
- 2022-02-06 09:00:07
Gần đây nghe nói cháu gái lấy vào nhà rất tốt, bọn họ cũng có chút ý đồ gì, nhưng vì bà Hạ nên không tự mình đến nhà họ, chỉ đợi tin tức bên đó, nếu8 bên đó có kết cục tốt, thì bọn họ là những người ban đầu từng giúp đỡ, không lí do gì mà không được nhận phần.
Nhưng thế này là thế nào, t3ại sao bọn họ bỗng nhiên lại được gọi hết đến đây?
Chị dâu, tiền lương một ngày hơn hai trăm tệ của tôi không thể để lỡ được.
Đúng đấy, 9tôi xin nghỉ việc đến đây đấy, rốt cuộc thì nhà các người có chuyện gì?
Thượng Thượng nhà mình đáng yêu quá, nhìn đổi tại nhỏ bé có phúc chưa này.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười, coi như cảm ơn.
Cô Hạ ngồi đối diện, đã từng nhìn thấy cháu rể mới của mình, đứng ngồi không yên, vị cháu rể này rất có danh phận, có bản lĩnh, mặc dù bây giờ vẫn chưa phải là cán bộ cấp cao, nhưng còn trẻ, vài năm nữa là được thăng chức, nhà họ cũng có nền tảng nữa
Bà ta không muốn để anh biết được đám họ hàng xấu xa nhà mình, nhưng ai biết được anh lại gọi hết đến, anh bà ta tốt nhất đừng để con gái mình phải mất mặt trước con rể, không thì bà ta sẽ bị chị dâu mình lột da mất.
Thứ nhất, bởi bà Hạ Diệu Diệu sắp cưới ngài Hà Mộc An, thế nên tất cả họ hàng của bà Hạ Diệu Diệu đều có quyền hưởng thụ giáo dục
Mỗi trẻ em trong gia đình họ hàng nhà Hạ phu nhân ngồi dậy, đều sẽ có một quỹ giáo dục trị giá năm trăm nghìn tệ được cho vào quỹ nhà họ Hạ, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc việc học, cả đời đều có thể rút từ quỹ giáo dục này, không có giới hạn.
Cũng có nghĩa là, nếu anh tốt nghiệp tiểu học xong rồi không học thêm nữa, thì quỹ này sẽ chỉ được tiêu không đến một vạn, nếu như anh học tiếp đến sau tiến sĩ, thì có thể cứ thể sử dụng, nếu tiêu đến quá số tiền năm trăm nghìn tệ vốn có, thì có thể lấy thêm
Ngoài ra, gia đình nào đóng góp được cho nhà họ Hạ một nhân tài được thế giới công nhận, thì có thể nhận ngay được số tiền một triệu tệ.
Bà Hạ bực mình lắm rồi, làm sao bà biết được có chuyện gì, ai cũng6 hỏi bà, bà cũng là người bị gọi đến mà! Hỏi con gái, con gái cũng không biết, làm vợ người ta mà ra thể thống này, đúng là không có não, thảo nào 5bao nhiêu năm nay, đẻ ra Thượng Thượng rồi cũng không lấy được Hà Mộc An, đúng là đồ ngốc!
Ông Hạ không vừa lòng, đưa mắt nhìn bà Hạ, mấy hôm nay con gái đã gặp đủ chuyện phiền lòng rồi, cưới xin cho xong, lại còn bày chuyện thế này! Bà Hạ nghĩ đến chuyện họ hàng bên nhà mình khơi mào, nên cũng không nói gì, càng nhìn hai đứa em gái mình càng ngứa mắt, toàn những đồ nông cạn hẹp hòi!
Vĩ Tiểu Hoa vừa cắn hạt dưa, vừa cười tít mắt, ngồi bên cạnh trêu chọc Thượng Thượng, trong lòng hết sức ngưỡng mộ, nhìn con bé mà xem, đồ chơi có thứ nào không đắt, bộ quần áo đang mặc nghe nói cũng hơn một vạn, mặc dù bây giờ hơn một vạn cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng mặc trên người một đứa trẻ đang tuổi phát triển nhanh, cũng là quá xa xỉ rồi
Hà Mộc An không nói không rằng, lạnh lùng cao ngạo, anh đi qua chỗ Hạ Diệu Diệu, đi qua chỗ Thượng Thượng, cuối cùng ngồi lên vị trí của mình, ánh mắt sắc lạnh lướt qua mọi người phía dưới.
Những người ngồi đó bất giác im bặt, ngồi thẳng chỉnh tề, vị cháu rể có chút bản lĩnh nào đó ngạc nhiên nhìn người vừa đến, mặc dù anh ta chưa từng gặp đối phương, nhưng nhìn là biết khí chất phi phàm
Còn cả vị dâu mới không cam lòng khi nãy, lúc này cũng rụt đầu lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn, đối phương khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn sang Hà Mộc An.
Hà Mộc An lạnh lùng thản nhiên nhìn tất cả mọi người
Một năm một triệu tệ, mười năm tức là mười triệu, mười triệu đấy?
Vĩ Tiểu Hoa sốc đến sững người, đó..
đó mới chỉ là mười năm..
hai mươi năm thì sao? Ba mươi năm thì sao? Một trăm năm thì sao? Vĩ Tiểu Hoa chỉ muốn cắn vào tay mình một phát xem có phải đang nằm mơ hay không!
Cô út nhà họ Hạ cũng kinh ngạc đến không thốt nên lời, khi nãy bà ta còn đang nghĩ không để cháu gái mình mất mặt trước cháu rể, không ngờ chuyện lại diễn biến thế này, tiền hay không để sang một bên đã, luật sư đằng sau cũng đưa cho bọn họ là có ý gì? Có nghĩa là từ nay về sau anh ta cũng là người nhà của bọn họ, tiền và người đều để phục vụ nhà họ sao!
Có một người nữa cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì là con dâu mới nhà anh trai ông Hạ, sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường thì cưới, ngơ ngác không hiểu tại sao nhà họ còn có tập tục ăn cơm như thế này.
Có điều nghe nói người đang ngồi ôm con kia là chị cả, chị ấy sắp cưới rồi, đám cưới đang được chuẩn bị hết sức long trọng ngoài kia là dành cho chị ấy, đúng là khiến cho những cô gái chưa chồng thèm thuồng chết đi được
Cô ta không nhịn nổi nhìn đi nhìn lại thì cảm thấy chị mình không xinh đẹp xuất thần, ngoại hình bình thường, còn đã từng sinh con, không biết có phải vì đối phương có khiếm khuyết gì đó không.
Thượng Thượng híp mắt:
Ba ruột.
Hà Mộc An không thèm nhìn hai người họ đến một lần, từng bước từng bước, nghiêm nghị đi về vị trí chủ toạ, giờ đây, anh là trụ cột của đại gia tộc họ Hà, đến bàn một chuyện làm ăn có liên quan đến gia tộc
Ở những chỗ như thế này, không có người thân, chỉ xem đối phương có thần phục hay không mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng được gả vào nhà này, tiền tiêu không hết, cũng quá tốt số, haiz, sao những chuyện tốt đẹp như này lại không đến lượt cô ta, cô ta chẳng có điểm gì kém người chị kia cả.
Cánh cửa gỗ nặng trịch, được điêu khắc tinh xảo, bỗng từ từ mở ra, Hà Mộc An từ từ đi lại gần, theo sau là đoàn luật sư hơn năm mươi người, anh mặc một bộ vest đen vừa vặn, thân hình cao ráo, đứng thẳng, hai môi khép chặt, hết sức nghiêm túc, giống như một ngọn núi vững chắc xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ dựa vào sự tồn tại của mình thôi cũng có đủ sức nặng để trấn áp mọi phía
Hạ Diệu Diệu ngạc nhiên nhìn sang
Chỉ cần đi học là được?
Luật sư Đổng vẫn bình tĩnh như cũ:
Tất cả họ hàng có quan hệ về mặt pháp luật với bà Hạ Diệu Diệu trong thời gian bà Hạ Diệu Diệu còn sống, nếu các vị có thể sinh thêm con, sinh thêm bao nhiêu cũng có hiệu lực, nhưng nếu bà Hạ Diệu Diệu qua đời, nhà họ Hạ không bồi dưỡng được người nào khiến nhà họ Hà cảm thấy có tỉ lệ thuận giữa kinh phí đầu tư và khả năng đào tạo thành nhân tài, thì sau ba đời sẽ không được hưởng phúc lợi này nữa.
Thứ hai, trong thời gian bà Hạ Diệu Diệu còn sống, mỗi gia đình ngồi đây, mỗi năm đều có một triệu tệ tiền bảo đảm cuộc sống, dùng vào chi tiêu hàng ngày, cũng có thể đưa cho các vị luật sư phía sau các vị giúp đỡ quản lí, còn nữa, về sau các vị luật sư này cũng sẽ là luật sư gia đình riêng của các vị, phụ trách việc chi tiêu tiền quỹ tiêu dùng và quý giáo dục của các gia đình.
Để có được số tiền này, chỉ có một điều kiện, tất cả các gia đình không được lừa dối, không thì sẽ tự động huỷ bỏ tất cả các viện trợ.
Khi ông ta vừa dứt lời, mỗi người đều nhận được một chiếc danh thiếp, do những người đàn ông đứng sau đưa cho.
Những người ngồi đó bỗng càng cảm thấy thận trọng hơn.
Luật sư Đổng vuốt nhẹ ngón tay trên chiếc cặp táp, sắc mặt thêm phần trình trọng:
Rất vui vì đích thân được phục vụ mọi người, cũng rất vinh hạnh vì mọi người có được cơ hội này, những thứ mà chúng tôi đề cập đến sau đây, mọi người có thể chấp nhận, cũng có thể không chấp nhận, không hề mang tính ép buộc chấp hành.
Đám người đang yên lặng bên dưới bỗng nhiên bị điều khoản hết sức thực tế này khiến cho kinh ngạc, cả nhà họ Hạ, nhà họ Vĩ đều rộn ràng
Tất cả họ hàng?
Một triệu tệ?
Vĩ Tiểu Hoa đã từng nghĩ, đợi cháu rể đến rồi, sẽ giơ mặt ra cầu cạnh, nhưng lúc này bà ta phát hiện ra mình không làm gì được, đống hạt dưa trong tay cũng đã vứt lại trên bàn từ lâu, bà ta an phận ngồi yên tại chỗ, không nói không rằng, sau lưng bà ta lúc ấy có một vị luật sư đang đứng
Nói cách khác là, đằng sau tất cả mọi người đang ngồi đây đều có một nhân vật thành công mặc vest chỉnh tề rất có khí chất đang đứng đó, khiến không khí bỗng nhiên trở nên hết sức căng thẳng
Hà Mộc An nhìn qua tất cả mọi người đang ngồi đó, rồi giơ tay ra hiệu:
Luật sử Đổng, bắt đầu.
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng sau anh, bước lên trước một bước, mở chiếc cặp táp nhỏ trong tay ra, nhìn tất cả mọi người rồi lên tiếng:
Tôi là luật sư riêng đời thứ sáu của nhà họ Hà, phục vụ gia chủ hiện tại, ngài Hà Mộc An, đã đảm nhận chức vụ này hai mươi năm, đây là danh thiếp của tôi, mỗi lời mà tôi nói sau đây, đều có hiệu lực về mặt pháp lý ngay tức thời.
Cô út bỗng có cảm giác lâng lâng, cái gì mà con rể tốt với không tốt, con gái bà ta chưa chắc đã nhìn vừa mắt anh ta, xem xem, giờ nhà họ cũng là những người có danh phận rồi, con rể nên bắt đầu nhìn lại xem có xứng đáng với con gái bà ta không.
Cô út họ Hạ bỗng nhiên nhìn sang cháu gái mình một cách cảm kích, cuối cùng thì bà ta cũng dựa vào bản thân mình để chống lưng được cho con gái, cho dù chẳng qua chỉ dựa vào sự tồn tại của quan hệ huyết thống, nhưng dù sao bà ta cũng là cô của Hạ Diệu Diệu, nhà con rể bà ta cũng chẳng làm gì được bà ta!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.