Chương 57: Đồ thần kinh
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 1602 chữ
- 2022-02-04 05:10:22
Sắc mặt Hà An vẫn không đổi tỉnh bơ kéo tay cô tiếp tục cài chốt. Hạ Diệu Diệu rút tay lại. Hà An nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm còn mang theo ý tứ lạnh lùng: Em có đeo hay không! Hạ Diệu Diệu nhìn trái ngó phải:
Thực sự không thể nào long trọng không hơn một chút được à...
Có gì đâu chứ, chủ nghĩa đàn ông gia trưởng.
Hà An rất ít khi cúi đầu trước ai, huống hồ là quỳ gối trước mặt phụ nữ. Hà An lãnh đạm giơ tay ra, để cô tự động đặt tay mình lên.
Hạ Diệu Diệu lắc lư cánh tay anh:
Trên giường thôi cũng không được à, có phải bắt anh quỳ dưới đất đấu, chỉ quỳ một chân thôi, đàn anh khóa trên toàn cầu hôn đàn chị lãng mạn như vậy đó, cảm động lắm ấy, An An, An An, có được không? Đi mà, An An...
Hà An vươn bàn tay ra chặn mặt cô buộc cô ngậm miệng không luyên thuyên không ngớt nữa, tay còn lại đè nửa thân trên cô, kéo cổ tay cô lại chuẩn bị cài xong cho cô.
Đừng mà, đừng mà!
Hạ Diệu Diệu vùng vẫy cố kéo ra ngoài:
Nếu anh không quỳ gối đeo vòng tay cho em thì em sẽ không đeo nó đâu, đeo rồi em cũng tháo ra thôi! Em không đeo, em không đeo!
Hai tay Hà An còn đang bận rộn, một chốc không đè cô lại được, Hạ Diệu Diệu liền rút tay ra, xoay người lại ôm chăn giận dỗi. Hà An thở dài nhìn bóng lưng cô, giọng nói không nóng cũng không lạnh nhưng rất mạnh mẽ:
Em có chắc chắn là không muốn...
Hạ Diệu Diệu ỉu xìu:
Chỉ quỳ một chút thôi mà.
Người đã cho anh hết rồi, quỳ một cái thì chết người à, nhìn biểu cảm cao ngạo bề trên của Hà An làm lòng Hạ Diệu Diệu cực kỳ không thoải mái, túm cái gì mà túm, có bạn trai nào lại đối xử với bạn gái như thế không, hung dữ cái gì chứ, không biết là dáng vẻ mặt lạnh đó của mình rất đáng sợ à?
Huống hồ bây giờ vờ vĩnh gì chứ, vừa rồi ai là người gấp gáp hả, có bản lĩnh thì anh cứ như thế này mãi đi xem dọa được ai.
Hạ Diệu Diệu không phải khăng khăng đòi quỳ, nhưng Hà An càng không chịu làm thì cô càng muốn anh làm theo, dường như chỉ cần làm như vậy là sẽ khắc chế được người đàn ông này.
Hạ Diệu Diệu quay người nằm trên ngực Hà An:
An An, An An...
Không được.
Hạ Diệu Diệu lắc lư chà sát thật mạnh:
Án An, An An, anh là tốt nhất mà, An An...
An An...
...
Hà An chuẩn bị ngủ.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy bỗng nhiên nhào đến bên tại Hà An nói gì đó, nói xong anh, gò má cô ửng đỏ
Hà An cũng nhìn cô, uy nghiêm trang trọng.
Hạ Diệu Diệu bị nhìn đến mức ngại ngùng, gục cằm xuống, ánh mắt nhìn quanh. Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của Hà An:
Nói lời phải giữ lấy lời.
Đương nhiên rồi.
Đã nói ra rồi đương nhiên là phải cố gắng gượng đến cùng. Hà An từ từ ngồi dậy, tấm chăn mỏng manh bỗng trượt xuống thắt lưng, đường cơ bắp hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn ám muội, ẩn chứa tiềm năng bùng nổ mãnh liệt. Hạ Diệu Diệu không kìm được liếc nhìn, cho dù đã nhìn thấy mấy lần nhưng cô vẫn cảm thấy dáng người Hà An cực đẹp, một con người hoàn hảo như Hà An là bạn trai của cô khiến cô thấy rất hãnh diện. Hạ Diệu Diệu kiêu ngạo giờ cánh tay ra.
Hà An không được tự nhiên nhìn cô giây lát, thấy hơi mất mặt. Anh tự nhận cũng không đến mức ham hưởng thụ cái điều cô vừa nói, cô cũng không có kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng tại sao vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đồng ý với cô. Ngược lại anh càng không muốn quỳ gối trước mặt phụ nữ, không hề có ý gì khác mà chỉ đơn giản là không quen.
Nhanh lên, anh nhìn gì chứ? Em sẽ giữ lời thật mà, thật đấy.
Hạ Diệu Diệu nói xong còn chớp chớp mắt, tự nhận là rất dụ dỗ anh.
Sắc mặt Hà An càng lạnh hơn, tuyệt đối không hề bị dụ dỗ, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy đầu óc anh không làm ra hành động trái ý với cô, một chân đã đặt xuống trên chiếc giường mềm mại. Biểu tình của Hà An bỗng chốc càng lạnh lùng hơn, lạnh lùng vì hành động mình làm ra. Anh gần như mặt âm trầm đeo chuỗi vòng lên tay Hạ Diệu Diệu. Khi tiếng động chốt vang lên cạch một cái. Hạ Diệu Diệu vui vẻ nhào lên người Hà An:
Cảm ơn An An, cảm ơn anh.
Cô hôn một cái lên má Hà An, nghiêm túc nhìn vào mắt anh:
Đẹp quá, em thích lắm.
Đây là lần đầu tiên có được nhận món đồ trang sức là một chuỗi vòng tay sáng lấp lánh như vậy, không tính mấy cái kẹp trên đầu:
Cảm ơn anh...
Sắc mặt lạnh lùng của Hà An dần dịu đi, đôi chân nửa quỳ đã sớm thay đổi tư thế ngay khi chạm vào nệm giường, nhưng vừa rồi có quỳ hay không bản thân anh là người biết rõ nhất:
Thích không?
Ừm, ừm.
Thấy cô vui vẻ như vậy, chút cảm giác mất tự nhiên vừa rồi dường như cũng trở nên dễ chấp nhận hơn, ôm lấy đường cong ấm áp của cô, sắc mặt Hà An càng tự nhiên hơn, cũng có ý tứ khác:
Em đã đồng ý cái gì với anh...
Hạ Diệu Diệu yêu thương bưng lấy mặt anh, ánh mắt nhìn anh sâu thẳm, chậm rãi hôn anh, nụ hôn dịu dàng, nhiệt tình, hoàn toàn không giữ lại gì đè anh xuống giường. Hà An xoay người lật ngược cô lại, anh cũng có chút bảo thủ không muốn bị người khác khiêu khích.
Hạ Diệu Diệu lấy làm lạ liếc nhìn anh, đã nói rồi cơ mà? Hạ Diệu Diệu ra sức muốn đè ngược lại.
Hà An đã giữ chặt hai tay cô không cho cô cử động. Hạ Diệu Diệu đá mạnh, cô muốn ở bên trên! Ở bên trên! Ánh đèn ngủ đầu giường dẫn tối đi, sợi đèn màu vàng rủ xuống lắc lư lay động. Nửa tiếng sau. Hạ Diệu Diệu bóp cổ tay, cô không tranh nữa, cô không muốn ở bên trên... Đợi đã, vừa rồi cô quên mất không nhìn Hà An có biểu cảm thế nào. Nhưng mà mệt quá, để lần sau vậy.
Mới sáng sớm Hạ Diệu Diệu đã bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm cho tỉnh giấc, không tình nguyện thò tay từ trong chiếc chăn mềm mại ra cầm điện thoại để ở đầu giường, mơ mơ màng màng nói:
Alo.
Lão Tiền ở đầu dây bên kia ngây người. Ông mặc đồ tây màu đen thẳng tắp trên người, huân chương ghi nhận của năm tháng, khí chất uy nghiêm lão luyện đứng ở cổng Đại học Thu Môn, dường như không hề làm giảm đi khí thế của một trong tám đại tổng quản trang trại Hà Quang, mà ngược lại còn càng thêm uy nghi hơn so với đám thanh niên. Nhưng lúc này đây lão Tiền uy nghiêm bị mơ hồ. Ông đang gọi điện cho thiếu gia của ông, đúng vậy, hơn nữa ông cũng chắc chắn là không gọi nhầm mà? Vậy... là có chuyện rồi, người nghe điện thoại là ai! Hơn nữa nghe điện thoại cá nhân của thiếu gia nhà ông trong thời gian nghỉ ngơi?! Điện thoại cá nhân đấy! Lại còn là một cô gái nữa chứ! Nghe giọng thì còn chưa đủ lông đủ cánh! Hình dung một cô gái như vậy hình như không đúng lắm.
Thiếu gia có nhu cầu sinh lý cũng không phải là điều gì bất ngờ, nhưng điều bất ngờ ở đây là ai ăn gan hùm mật báo dám nghe điện thoại của thiếu gia, tuyệt đối không thể nào là bắt nhầm máy.
Thứ nhất, thiếu nhà ông sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Thứ hai, không có người phụ nữ nào có gan thử làm điều đó. Thứ ba, mới tám giờ rưỡi sáng, thiếu gia nhà ông ta không thể không nhớ đến việc lâm triệu chứ.
Alo, alo?... Alo!... Thần kinh à!
Hạ Diệu Diệu đã mất hết kiên nhẫn ném điện thoại sang một bên:
Đồ thần kinh!
Sau đó vùi đầu ngủ tiếp.
Đối với một người nhỏ bé bình thường như có một ngày nhận mấy cuộc điện thoại kỳ lạ cũng là chuyện bình thường. Hà An nhìn cô, sắc mặt lãnh đạm, đôi mắt mông lung đã mở ra trông có vẻ có tinh thần hơn Hạ Diệu Diệu nhiều. Anh xoay người lại giúp Hạ Diệu Diệu kéo chăn lên, không hề có ý cứu vãn cuộc điện thoại vừa rồi. Hạ Diệu Diệu chui vào trong lòng anh, tìm một tư thể thoải mái ngủ tiếp. Hà An thỉnh thoảng lại vỗ lưng cô, kéo cô vào trong lòng.