Chương 90: Chúc mừng năm mới



Điện thoại đầu, chụp lại xem nào, nhìn thật là ngầu.
Hai người đó vừa lấy điện thoại ra. Tài xế thấy vậy liền nhìn họ, lạnh lùng cảnh cáo. Hai cô gái trẻ tuổi lập tức xoay người bỏ đi.


Được rồi, không nói với anh nữa, em phải hấp sủi cảo đây, bái bai.
Hạ Diệu Diệu cúp điện thoại. Nồi nước trên bếp đã sôi ùng ục, ngửi mùi hương đậm đà này, Hạ Diệu Diệu cười híp mắt, đầu gật gù, chắc chắn nồi sủi cảo này sẽ rất ngon, cô đã dùng hết hai cân thịt mà.

Không khí năm mới ngày càng rõ rệt trong trận tuyết rơi ngày đông này... Hà An vẫn đứng yên tại chỗ, từ chiều đến tối, tưởng tượng khung cảnh bên dưới ánh đèn của mọi nhà, phía sau một ô cửa sổ nào đó cô đang bận rộn nấu ăn, chắc hẳn cô là người nở nụ cười nhiều nhất, nói cũng nhiều nhất, còn kể về một số phong tục trong ngày Tết, ép người ta ăn sủi cảo, nói không chừng còn gói cả đồng tiền vào, tin rằng người ăn trúng sẽ được may mắn cả năm.

Hà An nghĩ tới thì không khỏi lộ nở một nụ cười.

Tám giờ ba mươi tối, Hạ Diệu Diệu nằm lên giường vô cùng vui vẻ, gửi tin nhắn cho Hà An
Chúc mừng năm mới, yêu anh.


Hà An vừa đến khách sạn, nhìn thấy tin nhắn liền trả lời lại:
Chúc mừng năm mới
. Suy nghĩ một chút, anh lại thêm một câu:
Nhớ em.
Hạ Diệu Diệu mỉm cười, cô trở mình: Em cũng nhớ anh, khi nào đi học lại em sẽ làm bánh trôi cho anh ăn. Đúng vào dịp ngày rằm tháng giêng...

Hạ Diệu Diệu nhìn một chữ trơ trọi trên màn hình, mỉm cười ấn vào dòng chữ ấy:
Giống hệt như chủ nhân của mi, đơn điệu, làm người ta không thích nổi.



Chỉ trả lời có một chữ như vậy, coi chừng em không cho anh ăn đấy.
Hạ Diệu Diệu định gửi tin nhắn đó đi, thì Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nhảy ra:
Chị, chị đang làm gì đấy, còn cười ngô nghê nữa?


Hạ Diệu Diệu bị em gái làm tức chết, cầm gối đánh lên đầu em gái mình:
Muốn chết à, giật cả mình.
Cô và Tiểu Ngư ở cùng một phòng, nằm chung chiếc giường tầng.

Hạ Tiểu Ngư xoa xoa đầu, tỏ ra đáng thương:
Em có lên tiếng mà, là chị chỉ lo nói chuyện với người ta, chẳng nghe thấy tiếng em gọi, còn trách em nữa.



Làm gì?



Chị không cần giấu điện thoại, nghĩ thôi cũng biết là chị đang nhắn tin với ai, không phải là anh An sao, anh ấy trông cũng được, ít nhất thì đẹp trai hơn anh hai Du.
Xem như em có lương tâm, không uổng công anh ấy bỏ ra một nghìn tệ để cứu em, Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy như vậy, Hà An trông rất sáng sủa hiền lành, cọng cỏ cành cây nào có thể so sánh chứ! Hạ Tiểu Ngư dựa vào giường, nhìn chị mình đang đắm chìm trong hạnh phúc, hỏi:
Chị này, có phải yêu rồi cảm giác sẽ rất khác không?


Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì híp mắt nhìn em gái mình. Hạ Tiểu Ngư nhún vai:
Em chỉ hỏi vậy thôi, lẽ nào em không nên tò mò, em đã mười tám tuổi rồi mà.


Mười tám tuổi? Mười tám tuổi thì vẫn còn là một đứa trẻ. Hạ Diệu Diệu là ai chứ, cô là hầu tinh, em gái cô chỉ thở một cái, cô cũng có thể hiểu được nó đang nghĩ gì, nên vô cùng chắc chắn mà mở miệng nói:
Em yêu thầm ai rồi à!


Hạ Tiểu Ngư giật mình lùi về sau một bước:
Em, em đâu có.
Tiểu Ngư nói xong thì xoay người đi, không nhìn chị nữa. Hạ Diệu Diệu mỉm cười, cô cũng biết, lối sống trong trường bây giờ đã thoải mái hơn thời của cô rất nhiều, giữa nam sinh và nữ sinh không nảy sinh thiện cảm với nhau mới là chuyện lạ, mà nhìn thái độ thẹn thùng của Hạ Tiểu Ngư thì chỉ có thể yêu thầm mà thôi:
Cậu đó thuộc kiểu con trai nào? Có đẹp trai không?



Đã nói là không có mà.
Hạ Tiểu Ngư cúi đầu nghịch móng tay. Hạ Diệu Diệu mỉm cười nhưng cũng không thúc giục. Trong nhà không có ai tâm sự với Tiểu Ngư nên cô luôn giấu trong lòng, nghĩ rằng chuyện này sẽ là điểm yếu của bản thân, bây giờ muốn tìm một chỗ để chia sẻ, trong lòng bối rối nhưng lại không biết có phải mình đã yêu hay chưa nên cảm thấy rất bức bách, hiểu được điều này nên Hạ Diệu Diệu liên nhẫn nại.

Ở một nơi khác, Hà An nhìn điện thoại rất lâu mà vẫn chưa thấy Diệu Diệu trả lời. Anh ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại, ánh mắt u ám chờ đợi.
Thì là... thì... không phải là vấn đề có đẹp trai hay không, anh ấy rất thông minh... lúc nhìn người khác rất đặc biệt...
Ánh mắt Hạ Tiểu Ngư dịu dàng khi nhớ lại, cô ấy muốn dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất để nói với về người đó.

Nhưng tình cảm đơn phương mơ hồ của Hạ Tiểu Ngư làm cho Hạ Diệu Diệu muốn bật cười, đối phương từng giúp Tiểu Ngư trả lời hai câu hỏi, là học sinh ưu tú tài đức vẹn toàn, từng đại diện cho trường tham gia rất nhiều cuộc thi toán học.

Hạ Tiểu Ngư tự nhiên sẽ động lòng, nói thật thì con trai như vậy thường là đối tượng được các cô gái cùng lớp yêu thầm. Hạ Tiểu Ngư nói đối phương rất đẹp trai, nói có rất nhiều cô gái thích cậu ta, nói các bạn gái trong lớp ai cũng yêu thầm nam thần của cô ấy, lại nói bản thân chỉ ngưỡng mộ tài năng của người ta.

Khi nói những lời này, ngón tay của Hạ Tiểu Ngư đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Hạ Diệu Diệu bị cô chọc cười, không kiềm được mà xoa đầu em gái:
Đã dò hỏi được đối phương định thi vào trường đại học nào chưa?

Chị...
Hạ Tiểu Ngư kéo tay cô xuống:
Ước mơ của anh ấy là làm nhà thiết kế máy bay, có phải rất vĩ đại không?

Chị còn tưởng là lái xe tăng.



Chị...



Ừ, ừ, nếu đã dò hỏi được rồi thì em còn buồn cái gì, thắng bại không nằm trong nhất thời, đợi khi em và cậu ấy cùng thi vào một trường đại học, sau đó bạn học cùng quê cùng trường ngày ngày gặp nhau, vun đắp tình cảm, với ngoại hình như em, chỉ cần em ra tín hiệu, nếu cậu ta không phải đồng tính thì nhất định sẽ dính cậu, cứ yên tâm đi.



Chị này...
Hạ Tiểu Ngư đỏ mặt, yêu thầm là không chờ đợi được, cô không thể gửi gắm vào tương lai. Hơn nữa, cũng không biết tại sao, sau khi cô vào cấp ba thì cảm thấy chuyện học hành không còn đơn giản nữa, thậm chí còn rất vất vả, theo như lời của ba mẹ, thì Hạ Tiểu Ngư cô là người không có thiên phú học hành nhất trong các anh chị em.

Hạ Tiểu Ngư nghĩ đến chuyện này liền có chút ngán ngẩm, cô biết bản thân mình xinh đẹp, nhưng anh ấy sẽ thích gương mặt của cô sao?

Hạ Diệu Diệu nằm gối tay lên đầu nhìn em gái:
Hạ Vũ nói với chị rồi, kết quả học tập của em giảm sút, có phải do chuyện yêu đương ảnh hưởng không?

Không phải, em chỉ đột nhiên cảm thấy mấy câu hỏi đó rất khó, chị đừng nói với ba mẹ đấy.

Không nói thì sớm muộn gì hai người họ cũng biết.
Hạ Tiểu Ngư cúi đầu buồn bã.

Hạ Diệu Diệu suy nghĩ xa hơn, người như họ nếu thành tích học tập không tốt thì sẽ mất đi một con đường tắt, hay là cô cổ vũ em gái đi theo đuổi cậu con trai kia, ít nhất cậu ta trồng cũng có chút tiền đồ.

Nhưng nghĩ đến những cám dỗ ở trường đại học, cô cảm thấy đối phương không thể nào yêu xa được, đến lúc đó vẫn là em gái mình bị thiệt thòi.
Vậy thì em đừng có mơ tưởng về anh chàng soái ca kia nữa, không thực tế.



Em...
Hạ Diệu Diệu không tin tình cảm có thể chiến thắng ý trời, em gái cô vì thứ tình cảm mơ hồ kia mà dũng cảm thi vào trường đại học của đối phương, thì cô vẫn nên suy nghĩ xem phải dỗ dành cô ấy vào học ở trường tự túc nào sau khi cô ấy thi trượt. Nhưng chuyện đó không phải chuyện khiến Hạ Diệu Diệu lo lắng nhất, bởi cô có thể đi làm thêm để lo cho em gái, tuy nhiên khi Tiểu Ngư học đại học, cô phải trông chừng kĩ em gái mình, bằng không với ngoại hình của Tiểu Ngư lại thêm môi trường học quá phóng khoáng, sẽ rất dễ dàng đi vào con đường sai trái.

Hạ Diệu Diệu đang suy nghĩ thì chuông điện thoại reo lên. Hạ Diệu Diệu định thần lại, cầm lên xem.
Sao không nói gì nữa rồi?
Cô quên mất anh rồi! Đáng chết đáng chết!

Hạ Diệu Diệu vội vàng trả lời:
Chỉ đợi một chút mà anh đã không chịu được rồi sao...


Hạ Tiểu Ngư buồn bã trở về giường của mình, thích một người và kết quả học tập có liên quan gì đến nhau? Lực học của cô cũng không quá tệ, tại sao lại không thiết thực chứ?

Chị cô và bạn trai mình cũng không phải quá hợp, đừng tưởng cô không nghe thấy chị hai nói đối phương không chăm chỉ đọc sách, thành tích cũng không bằng chị!
Em đang nói chuyện với em gái, đứa trẻ này, tuổi trẻ thật phiền phức...
Hà An lần đầu tiên cảm thấy khó chịu vì bên cạnh cô có quá nhiều người, những người đó khiến cô quên mất anh, không cần anh, trong ngày lễ Tết thế này, anh không phải là đối tượng duy nhất mà cô muốn nói chuyện.

Hà An cảm thấy trước kia đó là ưu điểm của Hạ Diệu Diệu, nhưng giờ lại trở thành khuyết điểm:
Nói gì thế?



Không phải chứ, dài lắm, em sẽ gửi tin nhắn, kể hết cho anh.



Em có thể gọi điện thoại.


Hà An đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, bên ngoài là một màu trắng xóa...


Chúc mừng năm mới!

Chúc mừng năm mới, lì xì đi anh hai Du.
Hạ Tiểu Ngư xinh xắn, nhảy ra từ sau lưng chị gái.

Hạ Diệu Diệu kéo em gái trở lại:
Cho em hai đồng.


Hạ Tiểu Ngư chu môi.
Anh có chuẩn bị cho Tiểu Ngư này.

Anh hai Du thật là tốt, em thích anh nhất.


Hạ Diệu Diệu nhìn vào bên trong:
Anh cậu và chị dâu chưa về sao?
Du Văn Bác buồn bã:
Chưa về.



Ừ, đã thấy tớ nói chuẩn chưa, khi hai người họ kết hôn, bác trai bác gái cho bao nhiêu tiền?



Hơn bảy mươi nghìn tệ.



Bảy mươi nghìn tệ!? Thật hào phóng.

Anh tớ lúc đó còn nói với ba mẹ rằng có thể giúp tớ tìm việc.

Cậu cảm thấy có thể à?


Du Văn Bác không để tâm:
Chuyện của tớ không cần anh ấy lo lắng, chủ yếu là ba mẹ tớ, để họ biết sự tính toán của vợ chồng anh chị tớ mới là điều quan trọng.



Nên mới dùng tiền mua một bài học, mà bài học này thật là đắt.



Là Diệu Diệu sao? Sao không vào đây... Vào đây ngồi đi cháu...

Bác gái, tụi con không vào đầu, bằng không những món ngon của bác sẽ bị em gái con lấy về nhà hết.
Hạ Diệu Diệu quay qua nhìn Du Văn Bác:
Cậu an ủi hai bác thêm một chút, ngày Tết mà vợ chồng con trai cả không về, tâm trạng của hai bác chắc chắn sẽ không vui. Chuyện đã đến nước này, lần sau bác gái có lẽ sẽ trông mong nhiều hơn...



Ừ... giúp tớ gửi lời chúc mừng năm mới đến chủ nhé!



Cô không cảm thấy lần này ngài Hà trở về rất kỳ lạ sao?


Bà Cao - tổng quán phụ trách sản phẩm dệt không nhận ra:
Rất bình thường mà.
Dì Mục lắc đầu:
Không đúng, trước kia ngài Hà trở về thì luôn ở trong nhà, chỉ thỉnh thoảng mới gặp người ngoài, nhưng lần này cô đếm xem ngài ấy đã ra ngoài một mình bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng chỉ đi với tài xế, cô đoán xem ngài ấy đã đi đâu?


Bà Cao suy nghĩ thì thấy cũng đúng:
Có lẽ là có chuyện gì đó.



Ngài Hà có thể có chuyện gì? Gần đây thư ký Thi không đến, chắc chắn không phải là công việc.

Chuyện riêng?
Bà Cao suy đoán:
Liệu có phải là cô bạn gái của ngài Hà không, không phải mọi người đều nói thời gian này ngài ấy có bạn gái sao.
Bà Mục không dám khẳng định, ngài Hà giống như người vì bạn gái mà ngày nào cũng đi ra ngoài sao? Thà nói là ngài Hà đã thay đổi thì còn đáng tin hơn:
Chắc không phải đâu, ngài Hà có bao giờ quan tâm đến phụ nữ đâu.

Cũng phải... vậy... đừng nói nữa, ngài ấy xuống rồi.
Hai người nhanh chóng tách ra, cung kính hành lễ:
Chúc mừng năm mới tiên sinh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.