14.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 1027 chữ
- 2020-05-09 02:27:27
Số từ: 1016
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Khi tôi 18 tuổi, chú Paul của tôi - người mà tôi được đặt tên theo - chết vì một cơn đau tim. Mẹ và bố đưa tôi cùng đến Chicago để dự tang lễ và thăm viếng họ hàng bên bố, trong số họ có nhiều người tôi chưa bao giờ gặp. Chúng tôi đi gần một tháng. Về một số mặt nào đó, chuyến đi quả là tốt đẹp, một chuyến đi cần thiết và hấp dẫn, nhưng ở một mặt khác, nó lại tồi tệ. Bạn thấy đấy, tôi đã yêu sâu đậm cô gái trẻ, người sẽ trở thành vợ tôi hai tuần sau ngày sinh nhật thứ 19 của tôi. Một đêm kia, khi nỗi khao khát nàng như cháy bỏng trong tim và tâm trí tôi, tôi đã viết cho nàng một lá thư dường như vô tận - tôi trút trọn tâm hồn mình vào lá thư, không hề xem lại những gì tôi đã nói vì sợ nỗi nhút nhát sẽ buộc tôi dừng tay. Tôi không dừng tay, và khi một giọng nói trong đầu tôi ầm ĩ phản đối rằng việc gửi đi một lá thư như vậy là điên rồ, rằng tôi sẽ dâng con tim thơ ngây cho nàng nắm trong tay, tôi đã lờ nó đi, theo kiểu trẻ con nín thở làm ngơ các hậu quả. Tôi thường thắc mắc không biết Janice còn giữ lá thư không, nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để hỏi. Tất cả những gì tôi biết chắc là không tìm được nó khi lục lọi vật dụng của nàng sau tang lễ, và dĩ nhiên bản thân nó không có ý nghĩa gì. Tôi cho rằng mình không bao giờ hỏi vì sợ phát hiện lá thứ nồng cháy đó đối với nàng có ít ý nghĩa hơn đối với tôi.
Lá thư dài bốn trang. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ viết thứ gì dài hơn nữa trong đời, và bây giờ hãy nhìn đây. Vẫn chưa thấy bóng dáng của tất cả những dòng này và đoạn kết. Nếu biết trước câu chuyện sẽ dài đến mức này, hẳn tôi đã không bắt đầu. Điều tôi không nhận ra là việc viết văn đã mở ra biết bao cánh cửa, như thể cây bút máy cũ của bố tôi không phải là bút, nhưng là một thứ chìa khóa vạn năng kỳ diệu nào đó. Con chuột có lẽ là thí dụ hay nhất về điều tôi đang nói đến - Steamboat Willy, ông Jingles, con chuột trên Dặm Đường Xanh. Trước khi bắt đầu viết, tôi chưa hề nhận thức được tầm quan trọng của cậu ta. Chẳng hạn, cái vẻ dường như cậu ta đi tìm Delacroix trước khi Delacroix đến - dù sao, tôi không nghĩ điều đó từng xuất hiện với tôi, trong tâm thức của tôi, cho đến khi bắt đầu viết và nhớ lại.
Tôi đang nói tôi không hình dung nổi phải ôn ngược dòng thời gian theo thứ tự bao xa để kể bạn nghe về John Coffey, hoặc tôi phải bỏ mặc gã trong xà lim bao lâu, một con người khổng lồ đến mức bàn chân gã không chỉ thò ra khỏi mép sạp ngủ, mà còn thòng xuống tận sàn nhà. Tôi không muốn bạn quên gã, được chứ? Tôi muốn bạn thấy gã ở đó, đang nhìn lên trần xà lim, khóc những giọt nước mắt thầm lặng, hoặc lấy tay che mặt. Tôi muốn bạn nghe được gã, những tiếng thở dài run rẩy như tiếng nức nở của gã, thỉnh thoảng là một tiếng rên đẫm nước mắt. Những thứ này không phải là âm thanh của nỗi thống khổ và ân hận mà đôi khi chúng ta nghe được ở Khu E, những tiếng thét chói tai chứa đựng những mảnh vụn ăn năn; như đôi mắt ướt của gã chẳng hạn, bằng cách nào đó đã tách ra khỏi cơn đau đớn mà chúng ta từng đối phó. Mặt nào đó - tôi biết điều này nghe rất điên rồ, tất nhiên tôi biết, nhưng nếu bạn không thể nói ra điều con tim bạn cảm nhận là sự thật thì tập truyện dài này sẽ không có ý nghĩa - mặc nào đó nó như thể nỗi buồn cho toàn bộ cái thế giới mà gã cảm nhận, một điều gì đó quá to tát không bao giờ có thể hoàn toàn an ủi. Thỉnh thoảng tôi ngồi nói chuyện với gã, như tôi vẫn làm với tất cả bọn họ - nói chuyện là công việc to tát nhất, quan trọng nhất của chúng tôi, tôi tin đã nói như thế - và tôi cố gắng an ủi gã. Tôi không cảm thấy mình đã từng làm thế, và một phần tâm hồn tôi vui sướng khi gã chịu đau khổ, bạn biết đấy. Cảm thấy gã đáng phải chịu đau khổ. Đôi lúc thậm chí tôi còn nghĩ đến việc gọi điện cho Thống Đốc và đề nghị hoãn thi hành án.
Chúng ta chưa nên nướng gã, -
tôi sẽ nói. - Tội lỗi vẫn còn làm gã rất đau đớn, cắn rứt gã rất nhiều, quằn quại trong ruột gã như mũi kim bén ngót. Hãy cho gã thêm 90 ngày nữa, thưa ngài. Hãy để gã tiếp tục làm cho chính gã điều chúng ta không làm được
.
Gã John Coffey đó, tôi muốn bạn gạt sang một bên tâm trí trong khi tôi làm xong việc theo kịp nơi tôi bắt đầu - cái gã John Coffey nằm trên sạp, cái gã John Coffey sợ bóng tối có lẽ vì lý do chính đáng, bởi trong bóng tối chẳng phải có hai bóng dáng với mái tóc quăn - không còn là bé gái nữa mà là ác thần báo thù - đang chờ gã hay sao? Cái gã John Coffey với đôi mắt luôn trào lệ, giống như máu tuôn ra từ một vết thương không bao giờ lành.