19.


Số từ: 2128
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
- Bọn tôi cứ tưởng nó còn say thuốc sau các xét nghiệm chứ. - Dean lên tiếng vào chiều hôm ấy. Giọng anh ta nói khẽ, khàn khàn, gần như một tiếng ho và trên cổ nổi lên những vết bầm đỏ, hơi đen. Toi có thể thấy là anh ta bị đau khi nói chuyện và định bụng bảo anh ta bỏ qua vụ việc đi, nhưng đôi lúc giữ im lặng còn gây đau đớn hơn thế. Tôi xét đoán đây chính là một trong những thời khắc đó và ngậm kín miệng. - Tất cả chúng ta đều nghĩ nó say thuốc, đúng không?
Harry Terwilliger gật đầu. Cả Percy, đang ngồi tách ra trong cái nhóm một người hờn dỗi của hắn, cũng gật đầu.
Brutal liếc nhìn tôi và trong thoáng chốc tôi gặp ánh mắt anh ta. Chúng tôi nghĩ nhiều đến cùng một điều, rằng đấy là cách mà sự kiện đã xảy ra. Bạn đi đường xa, mọi thứ đều tuân theo quy luật, bạn phạm sai lầm và bùm một tiếng, bầu trời sụp xuống đầu bạn. Họ tưởng gã say thuốc, đấy là một giả thuyết hợp lý để nghĩ đến, nhưng không một ai hỏi gã có say thuốc thật không. Tôi nghĩ mình cũng nhìn thấy một điều khác trong mắt Brutal: Harry và Dean sẽ học hỏi từ sai lầm của họ. Đặc biệt là Dean, người suýt nữa đã dễ dàng về chầu tiên tổ ở quê nhà. Percy thì không. Percy có lẽ không thể. Tất cả những gì Percy có thể làm là ngồi trong góc và hờn dỗi vì hắn lại ngập vào đống phân lần nữa.
Bọn họ có tất cả 7 người đến tận Indianola để nhận Wild Bill Wharton: Harry, Dean, Percy, hai lính gác khác ngồi sau xe, thêm hai người khác ngồi trước. Họ đem theo cái mà họ hay gọi là xe ngựa chạy tuyến - một chiếc Ford tải khép kín dã được gia cố thép và trang bị bằng loại kính được cho là chống đạn. Trông nó tựa như lai tạp giữa xe chở sữa và xe bọc thép.
Về mặt kỹ thuật, Harry Terwilliger chịu trách nhiệm chuyến đi. Anh ta giao công văn cho cảnh sát trưởng của hạt, đến lượt tay này giao lại ông William Wharton, đồ trời đánh thánh đâm - đồ trời đánh extraordinaire
, theo cách gọi của Delacroix. Một bộ đồng phục tù của Cold Mountain đã được gửi đi trước, nhưng tay cảnh sát trưởng và người của anh ta không màng đến việc bắt Wharton mặc vào; họ chừa chuyện đó lại cho các chàng trai của tôi. Wharton mặc bộ quần áo vải bông của bệnh viện và đi dép nỉ rẻ tiền khi họ thấy gã lần đầu trên tầng hai Bệnh Viện Đa Khoa, một gã đàn ông gầy giơ xương với khuôn mặt hẹp, đầy mụn và một mớ tóc vàng dài thượt, rối nùi. Hông gã cũng hẹp và phủ đầy mụn, thò ra khỏi bộ quần áo bệnh viện. Đấy là phần của gã mà Harry và những người kia thấy lần đầu, vì Wharton đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra bãi để xe khi họ tiến vào. Gã không quay lại nhưng cứ đứng tại chỗ, nắm tấm màn cửa bằng một tay, câm nín như một con búp bê, trong lúc Harry cự nự tay cảnh sát trưởng hạt vì chuyện quá lười biếng không bắt Wharton mặc quần áo tù màu xanh, còn tay cảnh sát trưởng thì lên lớp - tất cả cảnh sát địa phương tôi từng gặp dường như chắc chắn sẽ làm thế - về những gì là công việc của hắn và những gì không phải.
Khi Harry trở nên mệt mỏi vì chuyện này, anh ta ra lệnh cho Wharton quay lại. Wharton làm theo. Nhìn gã, Dean kể lại bằng tiếng ho khàn của giọng nói bị sốc, giống như bất cứ kẻ nào trong số 1000 gã giang hồ nhà quê đã vạch lối đi của chúng qua Cold Mountain trong những năm chúng tôi ở đấy. Lột cái vẻ đó xuống và thứ mà bạn có là một thằng ngu đần với vẻ độc ác. Đôi khi bạn phát hiện một vẻ hèn nhát trong con người chúng khi bị dồn vào chân tường, nhưng thường thì không có gì ngoài đấm đá và độc ác, và vì thế có nhiều cuộc đấm đá hơn và nhiều sự độc ác hơn. Có nhiều người nhìn thấy tính cách quý tộc trong những kẻ như Billy Wharton, nhưng tôi không phải một trong số họ. Một con chuột cũng chiến đấu, nếu nó bị dồn vào góc. Bộ mặt của gã này dường như không có nhân cách nhiều hơn cái mông khảm đầy mụn của nó, Dean nói với chúng tôi thế. Quai hàm thằng nhóc xệ xuống, mắt vô hồn, vai sụm, tay đong đưa. Nhìn gã như chích đầy chất morphin, từng phân một đều điên loạn như bất cứ thằng nghiện nào mà họ từng gặp.
Đến câu này, Percy lại hờn dỗi gật đầu lần nữa.
- Mặc vào. - Harry ra lệnh, chỉ vào bộ đồng phục để ở chân giường - nó đã được lấy ra khỏi bọc giấy gói màu nâu, nhưng lại chưa ai động đến - vẫn còn gấp gọn như vừa ở trong phòng giặt trại giam, với một quần ngắn bằng vải bông trắng thò ra ngoài một cái áo thường và một đôi vớ trắng, chiếc này thò ra khỏi chiếc kia.
Wharton có vẻ đủ nhiệt tình tuân theo, nhưng không thể đi xa nếu không có trợ giúp. Thằng nhóc xoay sở với chiếc quần ngắn, nhưng khi đến phần quần dài, nó cứ cố nhét hai chân vào cùng một ống. Sau cùng Dean giúp nó, đút chân nó vào đúng chỗ để xỏ, rồi giật quần lên, kéo khóa quần và gài dây lưng. Wharton chỉ đứng trơ ra đó, thậm chí không cố gắng phụ giúp khi thấy Dean đang làm việc đó vì nó. Nó nhìn trân trối vô hồn qua căn phòng, tay xoải thỏng, và không ai trong họ mảy may nghi ngờ nó đang giả vờ. Không phải vì hy vọng trốn thoát nhưng chỉ là hy vọng gây rối tối đa khi có dịp thuận tiện.
Các giấy tờ được ký kết. William Wharton, kẻ đã trở thành tài sản của hạt khi bị bắt, nay trở thành tài sản của tiểu bang. Thằng nhóc được đưa xuống cầu thang phía sau, đi qua nhà bếp, bủa chung quanh là đồng phục xanh. Nó bước đi, đầu cúi xuống, đôi bàn tay có ngón dài đong đưa. Lần đầu khi nó để rơi nón, Dean đội lại cho nó. Lần thứ hai, anh ta nhét luôn vào trong túi quần sau của mình.
Thằng nhãi có cơ hội thứ hai để gây rối ở sau xe chuyển tù, khi họ đang xích nó, nhưng nó không manh động. Nếu có suy nghĩ, ắt hẳn nó sẽ nghĩ không gian ở đó quá chật và số lượng cảnh sát quá lớn để có thể gây ra tiếng vang thỏa mãn. Vì thế tiếp tục đến bộ dây xích, một bộ chạy giữa hai cổ chân và một bộ khác - hóa ra quá dài - trói giữa hai cổ tay.
Chuyến về Cold Mountain mất một giờ. Suốt thời gian đó, Wharton ngồi trên băng ghế dài bên trái cạnh buồn lái, đầu cúi thấp, tay bị còng đung đưa giữa hai đầu gối. Thỉnh thoảng thằng nhãi ranh ngâm nga một chút, Harry kể, và Percy đủ thức tỉnh khỏi nỗi khiếp sợ của hắn để nói thêm rằng thằng ngu đầu nhỏ dãi từ môi dưới ra, mỗi lần một giọt, cho đến khi thành vũng giữa chân nó. Giống như một con chó nhỏ dãi ra từ đầu lưỡi vào một ngày hè nóng bức.
Họ lái xe vào trong, qua cổng phía Nam khi đến trại giam, vượt ngay qua xe tôi, tôi đoán thế. Người lính gác ở lối vào phía Nam đẩy cánh cửa to giữa khu và sân thể dục, và xe chuyển tù chạy qua. Trong sân là giờ nghỉ ngơi, không có nhiều người ở ngoài và phần lớn đang giẫy cỏ trong vườn. Giờ trồng dưa, hẳn là thế. Họ lái xe thẳng qua sân đến Khu E và dừng lại. Tài xế mở cửa và bảo họ anh ta sẽ đến bãi xe để thay nhớt, rất vui được làm việc với họ. Những người lính bổ sung đi theo xe, hai trong số đó ngồi phía sau ăn táo, cửa xe mở toang.
Như vậy còn lại Dean, Harry, và Percy với một tù nhân bị xiềng xích. Lẽ ra thế là đủ, nếu họ không bị ru ngủ bởi thằng ranh con nhà quê đang đứng cúi đầu trong bùn lầy với xiềng xích trên cổ tay và cổ chân. Họ áp giải nó đi 12 bước gì đó đến cửa mở vào Khu E, theo cùng đội hình mà chúng tôi sử dụng khi áp giải tội nhân xuống Dặm Đường Xanh. Harry ở bên tay trái nó, Dean bên tay phải và Percy đi phía sau, dùi cui cầm trong tay. Không ai kể tôi nghe điều đó, nhưng tôi biết tỏng hắn đã rút ra; Percy ưa thích cây dùi cui bằng gỗ hồ đào. Về phần tôi thì đang ngồi trong cái sẽ là nhà của Wharton cho đến thời điểm gọi nó đăng ký vào chỗ nóng bỏng - xà lim thứ nhất bên phải khi bạn đi theo xuống dưới hành lang về hướng phòng kỷ luật. Tôi đã có bìa kẹp hồ sơ trong tay và không suy nghĩ gì ngoài đoạn diễn văn ngắn viết sẵn và chuồn khỏi chỗ đó. Cơn đau trong hạ bộ lại đang tăng lên, và tất cả những gì tôi muốn là đi về văn phòng của mình và chờ cho cơn đau đi qua.
Dean bước lên trước để mở khóa cửa. Anh ta chọn chiếc thích hợp trong chùm kìa khóa đeo ở đây lưng và nhét vào ổ khóa. Wharton vùng lên ngay khi Dean vặn chìa khóa và kéo nắm cửa. Thằng ranh con lắp bắp thét một tiếng - một thứ tiếng thét nổi loạn - khiến Harry tạm thời cứng đơ và kết thúc Percy Wetmore trong toàn bộ cuộc đối đầu. Tôi nghe tiếng thét qua cánh cửa khép hờ và lúc đầu không liên hệ nó bất cứ sự kiện gì, tôi nghĩ một con chó đã sổng vào trong sân và đã bị thương, có lẽ do bị một gã tù bẳn tính nào đó đập cho một cuốc.
Wharton giơ tay lên cao, thả sợi xích lủng lắng giữa hai cổ tay nó lên đầu Dean và bắt đầu xiết anh ta bằng sợi xích. Dean thét lên một tiếng tắt nghẹn và lảo đảo nhào ra phía trước, lọt vào trong vùng ánh sáng điện mát lạnh của cái thế giới nhỏ bé chúng tôi. Wharton hả dạ cùng theo vào với anh ta, thậm chí còn xô đẩy anh ta, la hét và lắp bắp suốt, thậm chí cười vang nữa. Thằng khốn co tay ở khuỷu với đôi nắm tay kề sát tai Dean, cật lực kéo sát sợi xích, xiết tới rồi xiết lui.
Harry nhảy lên lưng Wharton, xiết một bàn tay vào bộ tóc vàng bóng nhẫy của thằng nhóc mới của chúng tôi, lấy hết sức quất một quả đấm bằng tay kia vào bên mặt Wharton. Anh ta có dùi cui của riêng mình và một khẩu súng lục, nhưng trong lúc kích động đã không rút ra thứ nào. Chúng tôi đã từng có rắc rối với tù nhân trước đây, bạn còn phải hỏi, nhưng chưa bao giờ có kẻ nào tấn công chúng tôi bất ngờ theo cách thằng Wharton. Tính xảo quyệt của thằng này vượt quá kinh nghiệm của chúng tôi. Tôi chưa từng thấy thứ gì tương tự và không bao giờ thấy lại lần nữa.
Và thằng nhóc khỏe thật sự. Tất cả vẻ vô hồn trì trệ của nó biến mất. Sau này Harry nói giống như nhảy vào một ổ lò xo thép chuộn, bằng cách nào đó đã trở thành sống động. Wharton, lúc này đã ở bên trong, gần bàn trực, xoay sang trái và hất văng Harry. Harry đụng vào bàn và ngã sóng soài.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dặm Đường Xanh.