37.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 1917 chữ
- 2020-05-09 02:27:35
Số từ: 1906
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Vào 9 giờ sáng hôm sau, khi tôi đang uống tách cà phê thứ ba trong nhà bếp (vợ tôi không nói gì, nhưng tôi thấy vẻ bất mãn hiện rõ trên nét mặt khi nàng đem cho tôi), điện thoại réo vang. Tôi đi ra phòng khách để nghe, và Trung Tâm thông báo ai đó rằng người của họ đang giữ đường dây. Sau đó cô ta chúc tôi một ngày vui tươi, rồi cúp máy… có lẽ thế. Với Trung Tâm, bạn không bao giờ nói chắc được.
Gọi Hal Moores làm tôi sững sờ. Run rẩy và khản đặc, nghe như giọng của một người tám mươi tuổi. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ quả là tốt đẹp khi mọi chuyện đã ổn thoả với Curtis Anderson trong đường hầm vào đêm qua, tốt đẹp vì anh ta cũng cảm nghĩ như chúng tôi về Percy, bởi vì con người tôi đang nói chuyện rất có thể sẽ không làm việc thêm một ngày nữa tại Cold Mountain.
- Paul, tôi hiểu là đêm qua đã có trở ngại. Tôi cũng hiểu là anh bạn Wetmore của chúng ta có liên can.
- Một vết rắc rối, - tôi thú nhận, ép chặt ống nghe vào tai và cúi mình về phía ống nói, - nhưng sự việc đã giải quyết. Đấy mới là vấn đề quan trọng.
- Phải. Dĩ nhiên.
- Tôi có thể hỏi ai đã báo cho ông biết không? - Như thế tôi có thể buộc một cái lon vào đuôi hắn? Tôi không nói thêm câu này.
- Anh có thể hỏi, nhưng vì thật sự không phải là việc của anh, tôi nghĩ tôi sẽ giữ kín điều đó. Nhưng khi gọi điện thoại đến văn phòng để hỏi có lời nhắn hay công việc khẩn cấp nào không, tôi đã được kể nghe một chuyện thú vị.
- Ồ?
- Phải. Dường như có đơn xin thuyên chuyển đáp vào giỏ của tôi. Percy Wetmore muốn đến Briar Ridge càng sớm càng tốt. Hẳn là hắn đã viết đơn thậm chí trước khi hết ca trực đêm qua, anh nghĩ thế không?
- Nghe có vẻ là thế. - Tôi đồng ý.
- Thông thường tôi sẽ để Curtis giải quyết, nhưng tính đến cái… không khí ở Khu E vừa qua, tôi đã yêu cầu Hannah đích thân giao nó cho tôi vào giờ ăn trưa. Bà ấy đã duyên dáng đồng ý làm thế. Tôi sẽ chấp thuận đơn và bảo đảm gửi đến thủ phủ tiểu bang ngay chiều nay. Tôi mong anh sẽ nhìn thấy mặt hậu của Percy bước ra khỏi cửa trong vòng không hơn một tháng. Có thể ít hơn.
Ông ấy trông đợi tôi sẽ hài lòng với mẩu tin này, và có quyền trông đợi điều đó. Ông đã bỏ thời gian săn sóc vợ để xúc tiến một vấn đề, mà về mặt khác có thể mất đến nửa năm, kể cả với những mối quan hệ mà Percy khoe khoang. Thế nhưng tim tôi chùng xuống. Một tháng! Nhưng có lẽ điều đó không thành vấn đề, cách này hay cách khác. Nó đã tháo gỡ nỗi khao khát chờ đợi hoàn toàn tự nhiên và ngăn cản một nỗ lực nguy hiểm, và điều mà lúc này tôi đang suy nghĩ quả thực rất nguy hiểm. Đôi lúc khi cần thiết, tốt hơn nên nhảy tránh trước khi bạn mất tinh thần. Nếu chúng tôi phải đối phó với Percy trong bất cứ trường hợp nào, thì có lẽ là đêm nay.
- Paul? Anh còn đấy không? - Moores hạ thấp giọng một chút, như thể ông ấy nghĩ rằng đang tự nói chuyện với chính mình. - Mẹ kiếp, tôi nghĩ đã mất liên lạc.
- Không, tôi có đây, Hal. Tin tốt lành đấy.
- Phải. - Moores đồng ý. Tôi lại bất ngờ vì giọng điệu già nua quá. Một cách nào đó, nghe sao mỏng manh quá. - Ồ, tôi biết anh đang nghĩ gì.
Không, tôi nghĩ, ông không biết đâu, thưa Giám thị. Cả triệu năm nữa ông cũng không biết tôi đang nghĩ gì.
- Anh đang nghĩ là anh bạn trẻ của chúng ta sẽ còn chường mặt ra trong vụ hành quyết Coffey. Điều đó có lẽ có thật. - Coffey sẽ ra đi trước lễ Tạ Ơn, tôi hình dung thế - nhưng anh có thể đẩy hắn trở vào phòng cơ điện. Sẽ không có ai phản đối. Kể cả hắn, tôi nghĩ vậy.
- Tôi sẽ làm thế. - Tôi đáp. - Hal, Melinda sao rồi?
Một khoảnh khắc ngưng đọng lâu - lâu đến mức tôi nghĩ mình đã mất ông ấy, ngoại trừ tiếng thở. Khi nói tiếp, Moores hạ thấp giọng hơn lúc nãy. - Bà ấy đang suy sụp. - Ông trả lời.
Suy sụp. Cái từ ngữ lạnh lùng mà những tay kỳ cựu sử dụng không phải để mô tả một người đang chết, chính xác như vậy, nhưng là một người đã bắt đầu chia tay với sự sống.
- Dù sao thì cơn nhức đầu có vẻ đỡ hơn một chút… vào lúc này, nhưng bà ấy không thể tự đi một mình, không thể nhặt đồ vật lên, mất kiểm soát tiểu tiện khi ngủ… - Thêm một thoáng ngừng lại, rồi bằng một giọng thấp hơn nữa, Hal nói điều gì đó nghe như
bà ấy lề mề
.
- Lề mề chuyện gì, Hal? - Tôi hỏi, mặt nhăn lại. Vợ tôi đã bước qua cửa phòng khách. Nàng đứng đó, lau tay vào tấm giẻ rửa chén và nhìn tôi.
- Không phải. - Ông ấy nói, giọng chao đảo giữa nỗi tức giận và nước mắt. - Bà ấy chửi thề.
- Ồ. - Tôi vẫn không hiểu ý ông ấy, nhưng không định theo đuổi tìm hiểu. Tôi không phải làm thế, Moores đã làm thay cho tôi.
- Bà ấy yên ổn, hoàn toàn bình thường, nói chuyện về vườn hoa hoặc một cái áo dài mà bà ấy xem trong tập danh mục, hoặc nói làm thế nào bà ấy nghe được Roosevelt trên radio và giọng ông ta mới tuyệt làm sao, thế rồi, bất thình lình, bà ấy bắt đầu nói những điều ghê rợn nhất, những từ… xấu xa nhất. Bà ấy không cao giọng. Nếu bà ấy nói cao giọng hơn thì lại là điều tốt, tôi nghĩ vậy, bởi vì lúc ấy… anh thấy đấy, lúc ấy…
- Bà ấy không thể nói năng giống như bình thường.
- Đúng. - Ông ấy đáp với vẻ biết ơn. - Nhưng nghe thứ ngôn ngữ hạ cấp bằng chất giọng ngọt ngào của bà ấy thì… xin lỗi cậu, Paul. - Giọng Moores nhỏ dần đi và tôi nghe thấy ông ấy đằng hắng ầm ĩ. Rồi ông ấy quay lại, nói nghe mạnh mẽ hơn một chút nhưng vẫn đau khổ. - Vợ tôi muốn mời mục sư Donaldson đến nhà, tôi biết ông ta là niềm an ủi đối với bà ấy, nhưng làm sao tôi dám mời? Giả sử ông ta ngồi đó, cùng đọc kinh thánh với vợ tôi, rồi bà ấy réo tên ông ta mà chửi thì sao? Bà ấy có thể đấy, đêm qua bà ấy đã chửi tôi. Bà ấy bảo: - Đưa tôi tờ tạp chí Liberty
đó được không anh, đồ dâm tặc? - Paul, bà ấy học đâu ra thứ ngôn ngữ như thế? Làm sao bà ấy biết thứ ngôn từ đó?
- Tôi không biết. Hal, tối nay ông có nhà không?
Khi khoẻ mạnh và tự lo cho mình được, không bị xao lãng vì lo lắng hoặc buồn phiền, Hal Moores có một khía cạnh nhân cách sắc bén và mỉa mai, nhân viên dưới quyền sợ khía cạnh đó thậm chí hơn cả cơn tức giận hay khinh miệt của ông, tôi nghĩ thế. Sự mỉa mai của ông, thường là nôn nóng và gay gắt, có thể đốt cháy như acid. Bây giờ một chút acid đó đang được rảy vào người tôi. Thật bất ngờ, nhưng nói chung tôi vui mừng được nghe điều đó. Rốt cục, có lẽ ông ấy chưa mất tính chiến đấu.
- Không. - Ông trả lời. - Tôi sẽ đưa Melinda đi khiêu vũ. Chúng tôi sẽ nhảy do-si-do, điệu allemand ngả trái, rồi chửi gã nhạc công vĩ cầm là đồ gà đạp mái.
Tôi lấy tay che miệng để khỏi bật cười. Một thôi thúc hối hả lướt qua, đầy vẻ khoan dung.
- Xin lỗi. - Ông ấy nói. - Gần đây tôi không ngủ được nhiều, tính nết trở nên cáu kỉnh. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ ở nhà. Tại sao anh hỏi?
- Tôi nghĩ không có gì quan trọng. - Tôi trả lời.
- Anh không nghĩ đến chuyện ghé thăm đấy chứ? Vì đêm qua anh đã trực, đêm nay anh cũng sẽ trực. Trừ khi anh đổi ca với người nào đó?
- Không, tôi không đổi. - Tôi nói. - Tối nay tôi trực.
- Dù sao cũng không phải là ý tưởng hay. Nhất là với tình trạng hiện nay của bà ấy.
- Có lẽ là không. Cảm ơn ông đã báo tin.
- Có gì đâu. Hãy cầu nguyện cho Melinda của tôi, Paul.
Tôi nói sẽ cầu nguyện, nghĩ mình có thể làm nhiều hơn thế một chút. Chúa giúp những ai tự giúp mình trước, như người ta nói tại Nhà Thờ Ca Ngợi Jesus, Chúa Uy Vũ. Tôi gác điện thoại và nhìn Janice.
- Melly thế nào? - Nàng hỏi.
- Không tốt. - Tôi kể nàng nghe những gì Hal đã nói, kể cả chuyện chửi tục, mặc dù tôi bỏ qua những từ đồ dâm tặc và gà đạp mái. Tôi kết thúc bằng từ ngữ Hal sử dụng, suy sụp và Janice buồn bã gật đầu. Rồi nàng quan sát tôi kỹ hơn.
- Anh đang nghĩ gì? Anh đang nghĩ điều gì đó, có thể là không tốt. Điềi đó hiện ra trên mặt anh.
Việc nói dối không đặt thành vấn đề, đó không phải là cách chúng tôi đối xử với nhau. Tôi chỉ nói rằng tốt nhất nàng không nên biết, ít nhất vào thời điểm trước mắt.
- Chuyện đó… liệu nó có gây rắc rối cho anh không? - Giọng nàng nghe không có vẻ đặc biệt hoảng sợ, quan tâm hơn bất cứ điều gì, vốn là một trong những điểm tôi yêu thích về nàng.
- Có thể. - Tôi trả lời.
- Đó là một điều tốt?
- Có thể. - Tôi lặp lại. Tôi đứng đấy, vu vơ quay số điện thoại bằng một ngón tay, trong lúc bấm giữ những điểm nói kết bằng một ngón bàn tay kia.
- Anh muốn em để anh ở lại một mình trong khi gọi điện thoại không? - Nàng hỏi. - Làm một người vợ tốt và không xía vào chuyện người khác? Rửa chén đĩa? Đan một ít áo?
- Tôi gật đầu. - Anh không nói thế, nhưng…
- Chúng ta sẽ có khách đến ăn trưa?
- Anh hy vọng thế. - Tôi trả lời.